Lâm Côn cúp điện thoại, duỗi tay ra ghế sau, cười nói: "Nhóc con, ra đây đi!" Liền nghe Hải Đông Thanh nhỏ kêu một tiếng trong trẻo, sau đó nó nhảy vào lòng bàn tay của Lâm Côn.
Lâm Côn rất yêu thương Hải Đông Thanh, giống như vừa nãy đi vào đàm phán với đám người Tiếu Trì Quốc, anh cố ý không đem nhóc con này đi vào, là sợ nếu lỡ thật sự xảy ra đánh nhau đổ máu, không cẩn thận làm bị thương Hải Đông Thanh nhỏ.
Chỉ có điều nói đi thì phải nói lại, nếu như anh dẫn theo Hải Đông Thanh là Hải Đông Thanh đã trưởng thành, nó sẽ không dễ dàng bị thương. Trong lòng Lâm Côn âm thầm hạ quyết tâm, nếu lần sau xảy ra chuyện, nhất định phải dẫn nhóc con nghịch ngợm này đi theo, cho nó có thêm kinh nghiệm. Dù sao đóa hoa trưởng thành trong nhà kính tuy rất đẹp, nhưng không chịu được mưa gió, Hải Đông Thanh của anh không thể trở thành đóa hoa trong nhà kính như vậy được.
Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, Lâm Côn đưa Lâm Lâm đi mẫu giáo xong thì nhận được điện thoại, "Anh Côn, máy bay sắp hạ cánh rồi, em chờ anh ở sân bay!"
"Hả?" Lâm Côn nghi ngờ nói một tiếng, nghe lời này dường như người kia còn đang ở trên máy bay, trên máy bay không cho phép điện thoại đó, kết quả anh vừa nghi ngờ xong, lại nghe trong điện thoại có tiếng nói dịu dàng vang lên: "Thưa ngài, máy bay còn chưa hạ xuống, ngài không thể gọi điện thoại."
"Được được rồi... Anh Côn, chúng ta gặp tại sân bay!"
Cúp điện thoại, Lâm Côn lắc đầu mỉm cười, Long Đại Tương người này vẫn không bỏ được cái tính tình hấp tấp, chắc hẳn cả đời này cũng không thay đổi được.
Chiếc Jetta cũ dừng lại ở cửa sân bay thành phố Trung Cảng, thành phố Trung Cảng kinh tế phát triển trên nhiều lĩnh vực, nhưng hiện nay chỉ có một cái sân bay. Lâm Côn ngồi trong xe đốt điếu thuốc, không đợi bao lâu đã thấy một người cao gần hai mét, mặc cái quần màu mè, chân đi dép lê, tóc đầu đinh gọn gàng, đeo một cái kính râm lớn đi tới, trên lưng của người này còn mang balo quân dụng, trong tay cầm một điếu xì gà chưa đốt. Sau khi anh ta vừa ra ngoài cửa chính sân bay đã tìm nơi hút thuốc, hít sâu một hơi, vẻ mặt sốt ruột của anh ta trở nên thoải mái rất nhiều, cực kỳ sung sướng.
Ting ting...
Lâm Côn bóp còi ô tô, người kia vừa nghe xong đã lập tức nhìn qua, đợi xác định người ngồi trong xe chính là Lâm Côn, liền nhếch miệng cười, để lộ ra hai hàm răng trắng đều tăm tắp. Anh ta sải bước chạy tới gần Lâm Côn, nhìn tư thế chạy bộ của anh ta, lắc trái lắc phải giống như có thể làm mặt đất rung chuyển.
"Anh Côn!"
Lâm Côn bước xuống xe, Long Đại Tương ngậm xì gà trong miệng, cũng giang rộng đôi tay cường tráng ra, anh ta ôm lấy Lâm Côn, trên người anh ta còn mặt đồ màu mè như mấy ngườii đi du lịch biển Hawai mới về, nhưng từng khối cơ bắp săn chắc cũng nổi lên rõ ràng, hai bắp tay to gồ ghề của anh ta càng giống bắp chân người khác.
"Khụ khụ!" Lâm Côn bị người này ôm tới mức khó thở ho khan hai tiếng, cười mắng: "Mẹ kiếp! Thằng nhóc nhà cậu không thể nhẹ tay một chút sao, dáng người nhỏ bé của tôi sắp bị cậu siết đến ngạt thở rồi!"
"Hì hì..." Long Đại Tương nhếch miệng cười, cũng lộ ra vẻ ngây ngốc, nói: "Anh Côn, đã hai năm không gặp, em rất nhớ anh, anh cũng thật là, qua thời gian lâu như vậy còn không gọi điện thoại cho em, em muốn gọi điện thoại cho anh, anh lại đổi số điện thoại, anh thật không có lương tâm!"
"Cậu gọi điện thoại tìm tôi có chuyện nào là tốt sao?" Lâm Côn cười nói: "Tôi cố ý trốn thằng nhóc cậu đấy."
"Ha ha..." Long Đại Tương thoải mái cười to, nói: "Anh Côn cứ yên tâm, từ khi anh mang cứu em từ quỷ môn quan trở về, cái mạng của Long Đại Tương này chính là của anh, anh bảo em không gây chuyện, em tuyệt đối sẽ không gây chuyện."
"Nếu thằng nhóc cậu dám tùy tiện gây chuyện, tôi sẽ đánh gãy chân của cậu." Lâm Côn cười nói, vỗ nhẹ vào vai Long Đại Tương, đột nhiên không nghiêm túc nói: "Cũng đã rất lâu không luyện tập, đánh vài trận chứ?"
"Ha ha, được!" Long Đại Tương cười nói, nói xong, anh ta lại tức vung một quyền đánh thẳng vào mặt Lâm Côn, một quyền này nhanh như sao băng qua, sức mạnh cực kỳ kinh người, hơn nữa khoảng cách của hai người rất gần, bình thường rất khó tránh.
Nhưng chỉ thấy toàn thân Lâm Côn đột nhiên ngửa về phía sau, thân thể anh mềm dẻo như con rắn, thậm chí tư thế còn mềm mại hơn cả những người tập yoga hay múa ballet, trực tiếp né được.
Long Đại Tương lập tức giơ chân phải lên, bàn chân to lớn như cây cột nhà chỉ có thể đi những đôi giày được đặt làm riêng, đạp mạnh vào Lâm Côn đang cuối người né tránh cú đấm kia, một đá này rất mạnh, nếu bị đạp trúng, sống lưng chắc chắn sẽ bị đạp gãy.
Ầm!!!
Một lực lượng kinh người đạp xuống bụng nhỏ của Lâm Côn, chỉ có điều không có xảy ra chuyện bị giẫm dưới chân như trong tưởng tượng, cũng không có âm thanh gãy xương vang lên.
Lâm Côn một tay chống xuống đất, cũng giảm đi một nửa sức lực đạp vào bụng của mình, sau đó hai chân bất ngờ dựng thẳng lên trời thành thế bắt chéo chân đạp vào chân của Long Đại Tương. Long Đại Tương cũng không có ý tránh né, cơ bắp trên người anh tăng căng cứng tới cực hạn, lại nghe hai tiếng ‘lụp bụp’ vang lên.
Long Đại Tương là điển hình của lá chắn thịt, nếu như anh ta là một nhân vật trong trò chơi, anh ta chính là chiến sĩ máu trâu với sức phòng ngự khủng, chỉ có điều chiến sĩ đều có chung khuyết điểm, chính là tốc độ sẽ chậm một chút. Đương nhiên điều này phải xem là so sánh với ai, với bản lĩnh đánh nhau của Long Đại Tương mà nói, anh ta tuyệt đối nhanh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng so sánh với người như Lâm Côn lại không cùng một đẳng cấp.
Hai chân không tạo ra bất cứ tổn thương thực sự nào lên người Long Đại Tương, Lâm Côn lại bật người từ dưới đất lên, trực tiếp vòng ra sau lưng Long Đại Tương, không đợi Long Đại Tương xoay người lại, anh đặt một tay gác lên cổ của Long Đại Tương, sau đó vẽ nhẹ lên cổ một cái, Long Đại Tương lập tức chịu thua: "Anh Côn, em thua rồi!"
Lông mày Lâm Côn hơi nhíu lại, nhưng đây tuyệt đối không phải tài nghệ thật sự của Long Đại Tương, từ ánh mắt của Long Đại Tương nhìn về phía trước, chỉ thấy đối diện cửa chính sân bay có một người đẹp cao gầy đi tới, lại nhìn gương mặt to lớn của Long Đại Tương, vẻ mặt của anh ta lúc này giống như Trư Bát Giới mê gái, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước...
"Thằng nhóc này!"
Lâm Côn đạp một đạp vào chân Long Đại Tương, Long Đại Tương lảo đảo suýt ngã xuống đất, Lâm Côn cười mắng: "Cậu vẫn chỉ có chút bản lĩnh như vậy, nhìn thấy người đẹp thì quên đi tất cả, nếu như ở trên chiến trường, cậu sớm chết một ngàn tám trăm lần."
Long Đại Tương đứng thẳng dậy, cười nói: "Anh Côn, không phải là bởi vì em rất lâu rồi không được gặp qua người đẹp hay sao, anh cũng biết chỗ của em rồi, mỗi người đều rất xinh đẹp, nhưng có xinh đẹp hơn nữa em cũng không dám đụng vào, trong lòng em sợ hãi đến ám ảnh rồi."
"Sao vậy?" Lâm Côn cười hỏi.
"Nói ra thì, trước đây bình thường một tuần em đến quán bar đủ một tuần, mỗi buổi tối đều có phụ nữ cắn câu, những phụ nữ này tuyệt đối nghe lời, không nói quá đâu, cho dù bảo bọn họ quỳ xuống liếm ngón chân cho em, bọn họ cũng sẽ làm!"
"A, không nhìn ra nha, mị lực của thằng nhóc cậu cũng không nhỏ ha!" Lâm Côn cười nói. Gương mặt to lớn của Long Đại Tương lại biến thành khổ sở, nói: "Anh Côn, anh nghe em nói hết đã. Sau đó những phụ nữ kia bàn tán về em, kết quả... Kết quả những người đó đều là mẹ nó người chuyển giới!"
"Chuyển giới?" Lâm Côn bừng tỉnh hiểu ra, cười ha ha nói: "Chẳng lẽ thời gian qua cậu lăn lộn tại Thái Lan!"
Long Đại Tương khổ sở gật đầu, "Cho nên, em sống cũng không dễ dàng mà."
"Người anh em, cậu sống không dễ dàng, đi, anh dẫn cậu đi tẩy trần." Lâm Côn vỗ nhẹ vào vai Long Đại Tương.
Khách sạn Bắc Quốc Viên chính là khách sạn lớn có nhà hàng tiêu chuẩn phục vụ cao cấp năm sao hàng đầu thành phố Trung Cảng, cũng phục vụ theo tiêu chuẩn năm sao quốc tế, bởi vì phục vụ tốt nên giá tiền cũng cao, nếu không phải hiện tại có lương bổng cao, Lâm Côn thật sự không chi nổi.
Một phòng ăn nhỏ ở lầu hai của Bách Quốc Viên, phí thấp nhất là tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, Long Đại Tương cao hứng kêu to khí khái, cười nói với Lâm Côn: "Anh Côn, anh vào thành phố thì không giống ngày xưa, ra tay rất rộng rãi đó!"
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới, đưa cho Long Đại Tương một cái, Lâm Côn vừa cười vừa nói: "Cậu nói như vậy, làm như tôi ngày xưa là kẻ keo kiệt lắm đấy."
Long Đại Tương cười hì hì nói: "Dù sao trước kia không có rộng rã như hiện tại."
Lâm Côn cười mắng: "Lúc ấy tôi chủ yếu ở tại Mạc Bắc, cho dù trên người có tiền cũng không có chỗ dùng. Hôm nay tôi mời khách, muốn ăn gì cứ gọi đi."
Long Đại Tương thật sự không khách khí, cũng gọi ra một đống lớn thức ăn, nếu anh Côn lên tiếng, anh ta cũng không ngại, nếu anh Côn có thể dẫn anh tới đây ăn, dĩ nhiên có thể trả tiền nổi, cho nên cũng không cần lo lắng giá cả thức ăn quá cao.
Hai người gọi một bàn thức ăn, thêm vào hai chai rượu ngon, lượng cơm của Lâm Côn cũng lớn hơn người thường, nhưng so sánh với Long Đại Tương thì không phải một cấp bậc. Người này thân thể cao lớn nên sức ăn rất kinh người, ăn uống như con hổ bị bỏ đói lâu ngày, gọi một bàn thức ăn và rượu, thức ăn trên bàn nhanh chóng vơi dần.
Rượu uống được một nửa, Long Đại Tương mới nhớ tới chuyện chính, cầm khăn giấy lau dầu mỡ trên miệng, nói: "Anh Côn, em quên hỏi anh, lần này anh gọi em tới đây là có chuyện gì?"
Lâm Côn cố ý cười đùa, nói: "Tôi để ý tới một ngân hàng, bên trong đó có không ít tiền nên tìm cậu tới để bàn chuyện cướp tiền."
"Cướp ngân hàng?" Long Đại Tương nhỏ giọng nói.
"Ừ." Lâm Côn gật đầu.
"Ha ha!" Đột nhiên Long Đại Tương cười lớn, nói: "Anh Côn, chủ ý này thật sự không tồi, cướp ngân hàng... Em sống tới bây giờ cũng chưa từng làm chuyện kích thích như thế!"
"..." Sắc mặt Lâm Côn xám xịt, giơ tay lên muốn vỗ vào đầu Long Đại Tương một cái, nói: "Cậu thật sự có bệnh rồi, tôi chỉ tùy tiện nói đùa với cậu mà thôi, cậu la lớn tiếng như vậy làm gì, nếu người khác nghe thấy sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát tới bắt chúng ta đấy!"
Long Đại Tương bị Lâm Côn đánh bình tĩnh lại, hơi mất mát nói: "Anh Côn, không cướp ngân hàng thật sao?"
"Cướp cái đầu cậu đấy, tiền trong ngân hàng là của quốc gia, cậu dám dòm ngó đến tiền của quốc gia, xem ra là chán sống rồi!" Lâm Côn mắng.
"Vậy anh gọi em đến thành phố Trung Cảng làm gì, không phải chỉ mời em ăn bữa tiệc lớn thôi chứ?"
"Cậu nghĩ hay thật đấy, gọi cậu tới đương nhiên là có việc." Tiếp theo, Lâm Côn lại nói chuyện Bách Phượng Môn cho Long Đại Tương nghe một lần, sau khi nghe xong Long Đại Tương trực tiếp vỗ bàn đứng lên, giận dữ hét: "F*ck, Phong Bưu chó bưu cái gì chứ, nó dám đối nghịch với anh Côn, em sẽ lập tức đi làm thịt thằng đó!"
Lâm Côn trừng mắt nhìn Long Đại Tương, ra hiệu anh ta ngồi xuống, nhỏ giọng chê trách nói: "Tới chừng nào thì cậu mới sửa được cái tính hấp tấp này đi, gặp chuyện gì cũng nổi giận ngập trời, không phải tôi đã nói rồi sao, bất cứ việc gì cũng phải kiềm chế!"
Long Đại Tương lại cười hì hì, lửa giận của anh ta tới nhanh mà đi cũng nhanh, bị Lâm Côn răn dạy xong, anh ta cũng thành thật hơn rất nhiều, nhỏ giọng hỏi: "Anh Côn, vậy anh định làm gì bây giờ?"
--------------------