Soạt soạt soạt...
Ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn về phía đó, giờ có chuyện náo nhiệt mà không xem thì phí, nhất là khi lại là một chuyện náo nhiệt đặc sắc tới thế, vẫn còn hơn nửa tiếng nữa mới tới giờ đua xe, cứ coi như là một cú làm nóng cho bầu không khí vậy.
Biểu cảm trên khuôn mặt của tám người đó như kiểu cùng đúc ra từ một khuôn, từng người từng người nhìn chằm chằm vào Long Đại Tương với ánh mắt không chút thiện cảm, giống như tám con chó hoang hung hãn trên thảo nguyên rộng lớn của châu Phi đang nhìn chằm chằm vào một con voi lạc đàn vậy.
Long Đại Tương nhếch miệng cười, mắng đám lâu la đó: “Từng đứa chúng mày trợn mắt chó lên, cho rằng mình lợi hại lắm à, thức thời thì ngay lập tức cút đi cho ông, nếu không ông cho chúng mày khóc cũng có nhịp điệu tiết tấu luôn.”
Rõ ràng tám đứa lâu la này không bị những lời nói của Long Đại Tương dọa, trong phạm vi nhận thức của bọn họ thì chỉ cần tám người bọn họ cùng nhau xông lên, nhìn khắp cả thành phố Trung Cảng này e chẳng có ai là bọn họ không thể đánh ngã được cả.
Suy nghĩ của bọn họ như vậy thì cũng không sai, hoàn toàn nằm trong phạm vi suy nghĩ thông thường, dù sao trong hiện thực cuộc sống của chúng ta, một người mà có thể một mình đánh gục được tám kẻ đều là những tay giỏi đấm đá như thế thì gần như là không tồn tại. Những nhân vật khủng như Lâm Côn hay Long Đại Tương thế này bình thường cũng chỉ có thể gặp được trên tivi phim ảnh mà thôi.
Bốn người đại ca hạng hai đứng trốn sau tám đứa đàn em lâu la đó cũng chẳng coi Long Đại Tương ra gì, nếu một mình chống lại một gã đàn ông hung dữ mạnh mẽ như Long Đại Tương thế này bọn họ chắc chắn sợ đến độ tim gan phèo phổi lộn tung lên, nhưng hiện giờ có đám đàn em vây quanh bảo vệ thế này, thì tình hình hoàn toàn khác. Bốn kẻ không biết thế nào là tốt xấu kia bắt đầu ồn ào châm chích, mắng Long Đại Tương một cách khiêu khích: “Thằng ngu si, có bản lĩnh thì qua đây, đứng ở đó mà ba hoa bốc phét.”
Liếc mắt nhìn bốn thằng cha kêu gào hống hách đó, từ tận đáy lòng cảm thấy thật sự bất đắc dĩ, thế giới này sao lắm kẻ ngu hết thuốc chữa như thế, hơn nữa lại thường xuyên đụng độ với anh ta, Long Đại Tương nhìn Lâm Côn bằng một ánh mắt bất đắc dĩ, Lâm Côn thì trả lại cho anh ta cái nhìn an ủi, ý của ánh mắt ấy là: “Người anh em, nhịn một chút đi.”
“Ái chà...”
Long Đại Tương lắc đầu thở dài, liếc nhìn tám đứa lâu la cộng thêm cả bốn thằng đại ca hạng hai chẳng ra gì đang núp sau lưng tám đứa đó, lầu bầu nói: “Ông đây nói thật, nhưng sao chẳng có ai tin nhỉ?”
Thực ra cũng không phải không có ai tin, trong số rất nhiều nhưng đại ca có mặt ở đây cũng có người biết sự lợi hại của Long Đại Tương, khi gặp phải người này thì đều lập tức muốn tìm đường vòng mà tránh đi. Còn những người không biết tới sự lợi hại của người này sẽ ra sức đối đầu, thật không biết lát nữa khuôn mặt tươi cười của bọn họ sẽ bị đập nát tới mức độ nào.
“Thằng ngu, mày bớt nói đi, có bản lĩnh thì qua mà đánh tao đây này!” Gã đầu tiên nói lời khó nghe về chuyện xấu của Bách Phượng Môn đứng đấy la ầm lên, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý kiêu ngạo tới cực điểm.
Khuôn mặt Long Đại Tương rất bình tĩnh, dáng vẻ không nghiêm túc kia đột nhiên biến mất, anh tung ra một quyền với tốc độ mà tất cả mọi người đều không kịp phản ứng. Nắm đấm lớn vẽ một đường cong tuyệt đẹp trong không khí, giống như một cái búa sắt lớn giáng xuống với tốc độ của sao băng xẹt qua, đập về phía đám lâu la đang đứng đối diện...
Chỉ nghe vù một tiếng rất lớn vang lên, lúc này mọi người mới định thần lại, một tiếng ‘á’ thê thảm thét lên giống như tiếng la thét vỡ tim đứt ruột khi bị người khác đánh một quyền gãy mười mấy cái xương sườn vậy. Tiếp sau đó lại một tiếng á khác vang lên, độ cao cũng tương tự như tiếng thét thứ nhất nhưng lại không hoàn toàn giống nhau, rõ ràng không phải là từ cùng một người phát ra.
Chỉ thấy hai đứa lâu la đứng trước mặt Long Đại Tương ôm mặt quay sang một bên, quả đấm như búa tạ của Long Đại Tương vừa rồi không ngờ đã đập trúng mặt của hai đứa lâu la ấy, thân hình Long Đại Tương lóe lên lấy tốc độ cực nhanh lao tới trước mặt tên đại ca hạng hai kia.
Vừa rồi người này rất kiêu ngạo, lúc này sắc mặt đột nhiên thay đổi, một giây trước trong đôi mắt còn đầy vẻ khinh thường thì lúc này đã tràn ngập sự hoảng sợ, hệt như nhìn thấy ma quỷ, hoặc là...
Chúng ta cũng không miêu tả nhiều nữa, Long Đại Tương xoay bàn tay to lớn, cái tát đã giáng xuống mặt của gã đại ca hạng hai đó, trong không khí vang lên tiếng gió gào rít, không khí tĩnh lặng như thể bị xé rách, tiếp đó là một tiếng bốp hoặc là ầm cực lớn vang lên. Bàn tay to như cái quạt hương bồ giáng xuống mặt của gã đại ca hạng hai, trong nháy mắt, gương mặt của người này biến dạng nghiêm trọng, tất cả biểu cảm trên khuôn mặt vừa rồi lập tức biến mất, từ trong miệng có hai cái răng bay ra, theo đó là những giọt máu rơi lả tả như tuyết rơi...
“Á!!!”
Lúc này anh ta mới như tỉnh ra, từ trong miệng phát ra một tiếng hét thảm thiết, tiếng hét này hoàn toàn không có gì khác với tiếng thét phát ra từ lò mổ heo cả, nếu như có gì khác biệt thì đó chính là tiếng thét này càng thê thảm hơn. Cùng lúc đó cơ thể gã đổ ụp sang bên cạnh, đến đây vẫn chưa kết thúc, khi thấy gã chuẩn bị ngã xuống đất rồi, bàn chân to của Long Đại Tương nhấc lên, đạp một mạnh vào bụng dưới của gã... Lại một tiếng hự vang lên khe khẽ.
Lại một tiếng gào thê thảm phát ra từ trong cổ họng của tên đại ca hạng hai đó, người gã cong như một cây cung, cả người bay sát mặt đất, lao ra ngoài, cánh tay và chân bị trượt dài trên mặt đất với những vệt máu dài, trông rất nhức mắt.
Trong nháy mắt, bầu không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng, mọi người nhìn gã đại ca đang nằm giãy giụa không bò dậy nổi trên mặt đất, tình trạng hiện giờ của gã so với phong thái kiêu căng lúc đầu quả thật là khác một trời một vực. Vừa rồi còn là một người, lúc này hoàn toàn đã biến thành một con cá chết, đừng nói là đứng lên, cho đến sức lực để giãy giụa cũng không có.
Ánh mắt của mọi người lại chuyển tới khuôn mặt của Long Đại Tương, anh đang mỉm cười, ánh mắt khinh thường nhìn về phía ba gã đại ca hạng hai còn lại, không còn ai dám khinh thường xem nhẹ người đàn ông cao một mét chín này nữa. Ba gã bị anh nhìn tới thì sắc mặt đã xám ngoét, vẻ run sợ ấy tuyệt đối không thể chỉ mô tả bằng vài ba câu là có thể hình dung ra được, thậm chí có người chân bắt đầu run rẩy, có khi sắp tè ra cả quần mất.
Lại nhìn sáu đứa lâu la còn lại, vừa rồi khuôn mặt bọn chúng còn hùng hổ, hệt như loài chó hoang độc ác trên thảo nguyên châu Phi, nhưng lúc này ngược lại cả khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh sợ, khuôn mặt cứng đờ như thể mới bị đóng băng vậy, nếu cho bọn họ một cái đuôi thì chắc chắn là sẽ kẹp giữa hai chân mất.
Theo dự đoán của mọi người, tiếp theo Long Đại Tương sẽ vung nắm đấm lên đánh ngã nốt ba gã đàn anh hạng hai còn lại, còn gã đàn anh không hề châm chọc khiêu khích cũng chẳng hề nói chen vào kia liệu có bị vạ lây hay không thì thật sự không biết được.
Nhưng Long Đại Tương không làm theo dự đoán của mọi người, mà chỉ nhếch miệng cười, ánh mắt khinh thường lướt qua khuôn mặt của ba gã đại ca hạng hai đó, cuối cùng dừng lại trên bốn chiếc xe cao cấp đậu bên cạnh. Bốn chiếc xe này có hai chiếc siêu xe BMW, một chiếc Audi TT, một chiếc Mercedes Benz mẫu cổ điển. Nếu bình thường đi trên đường mà nhìn thấy bất cứ chiếc nào trong số bốn chiếc xe này, đều có thể nói là sẽ khiến cho người ta mắt sáng như sao, giá trị của bốn chiếc xe này ít nhất cũng trên năm mươi vạn, nếu tính cả những món đồ trang bị đẳng cấp đi kèm, thì còn càng nhiều hơn nữa cơ.
Thời buổi hiện nay, đối với người dân mà nói nhà cửa đã là một thứ xa xỉ phẩm, ở những khu kinh tế mới hay những khu xa hơn một chút thì hơn năm mươi vạn tệ đủ để mua một căn phòng lớn có diện tích vào khoảng hơn tám mươi mét vuông. Một ‘căn nhà’ biết đi lúc này mà phóng qua trước mặt mình thì ai mà lại không ngưỡng mộ liếc mắt nhìn chứ.
Nhưng hôm nay trên đỉnh Nam Sơn này, nói thẳng ra bốn chiếc xe này cũng chẳng có gì xuất sắc cả, thậm chí có thể nói những người tới đây sẽ chẳng thèm liếc mắt tới, trên đỉnh Nam Sơn hôm nay thật sự quá nhiều chiếc siêu xe, bốn chiếc xe đỗ giữa cả dàn siêu xe nhiều lắm cũng chỉ để làm nền mà thôi, thậm chí ngay cả làm nền cũng miễn cưỡng.
Trong số những siêu xe đậu trên đỉnh núi ngày hôm nay, Ferrari cũng có, Lamborghini cũng có, Aston Martin cũng có, Maserati cũng có... Thậm chí còn có một số xe đua chuyên nghiệp đã được độ lại một cách chuyên nghiệp, giá trị của những chiếc xe đua chuyên nghiệp đó rất khó xác định, chi phí độ lại ít cũng lên tới cả chục cả trăm vạn tệ chứ không nói tới chuyện gì khác. Cứ nói chiếc Jetta của Lâm Côn mà xem, chi phí độ lại trước sau cũng gần hết cả hơn trăm vạn tệ rồi.
Một chiếc Jetta cũ mà đã tốn hết cả hơn trăm vạn tệ để độ lại, vậy thì có hiệu quả tới đâu... Nói đơn giản hai chữ thôi -- khiêm tốn.
Ánh mắt của Long Đại Tương dừng lại trên bốn chiếc xe đó, tất cả mọi người đều không biết tiếp theo cái con người này định làm gì, mãi tới khi anh ta quay qua nhìn ba gã đại ca hạng hai đó cười hỏi: “Vừa rồi mấy người bảo xe của mấy người tốt đúng không? Tốt cái rắm ấy, ông đây thấy chẳng qua chỉ là một đống sắt vụn thôi, còn dám mang ra tán gái?”
Long Đại Tương nói xong, cũng chẳng chần chừ, tiện tay nhặt luôn một cục đá lớn ở bên đường, tung tung trong tay rồi sau đó ném thẳng về hướng bốn chiếc xe, chỉ nghe thấy lụp bụp mấy tiếng, bốn chiếc siêu xe gộp lại chắc cũng phải tới gần ba trăm vạn tệ, trong nháy mắt bị đập không còn ra hình thù gì cả, không khác gì với cả một đống sắt vụn cả.
Long Đại Tương thật sự đã ra tay quá ác, khuôn mặt của ba gã đại ca hạng hai đâu đớn tiếc của cứ giật giật, nhưng cũng chỉ dám tức mà không dám nói gì. Lúc này thì còn xe pháo gì nữa, chỉ cần bản thân mình không bị đánh là tốt rồi, nếu như bị đánh ra cái bộ dạng của gã đang nằm lăn ra đất kia thì có khi phải nằm bệnh viện cả năm cũng chưa chắc lành được. Hơn nữa lăn lộn trong giới xã hội đen cũng còn phải nói tới hai chữ thể diện, xe bị đập nát đã đủ mất mặt rồi, nếu như lại còn bị đánh nữa thì sau này làm gì còn mặt mũi mà lăn lộn trong giới nữa.
Long Đại Tương phủi phủi tay, vứt mấy tảng đá sang một bên rồi nhìn bốn chiếc xe đống sắt vụn ở trước mặt với vẻ mặt thỏa mãn, giống như một nghệ thuật gia đang thể hiện sự khẳng định đối với tác phẩm của mình vậy.
Chợt Long Đại Tương quay đầu và nở nụ cười thâm trầm, anh nhìn ba tên đại ca hạng hai kia, vừa thấy anh nhìn như thế, ba tên này thiếu chút nữa thì sợ tới tè ra quần, trong đó một tên hơi nhát gan vội nhanh chóng mở miệng nói: “Đại ca, đại ca, vừa rồi bọn em sai rồi, anh người lớn rộng lượng đừng chấp nhất trẻ nhỏ...”
Long Đại Tương xua tay cắt ngang lời của gã: “Xin lỗi với tao làm cái khỉ gì, người mà bọn mày đắc tội là anh của tao, không phải tao.”
Tên đại ca hạng hai đẫn đầu đám người đó vội quay đầu, nhìn Lâm Côn với cái dáng vẻ rất tội nghiệp, giọng nói thì do sợ hãi nên cứ đứt quãng: “Đại... Đại ca, xin lỗi, là do mồm miệng em thối ăn nói linh tinh, xin anh tha cho em lần này ạ.”
Lâm Côn cười nhạt, anh tới đây để đua xe, không muốn tới gây chuyện, thêm vào đó, vung gậy lên với mấy cái thứ hàng loại hai này thật sự không phù hợp với tính cách của chỉ huy Lâm là anh. Mấy cái thứ không ra gì này, có tới cả trăm thì anh cũng cho ngã luôn cả trăm, ra tay với cái loại người này thật sự chẳng có ý nghĩa gì, trong khi người ta cũng đã biết sai, thêm vào đó nữa trận đấu cũng sắp diễn ra, nên Lâm Côn chỉ gật đầu nói: “Tụi bây có thể cút được rồi.”
Hai gã đại ca hạng hai khác cũng lập tứ cầu khẩn theo: “Đại ca, bọn em sai rồi, vừa rồi bọn em miệng thối nói bậy, nói linh tinh những thứ không nên nói, anh là người lớn đừng chấp trẻ nhỏ, x intha cho hai bọn em lần này ạ.”
“Miệng thối?” Lâm Côn ha ha cười lớn, nói: “Nếu bọn mày đã thừa nhận là miệng thối, thì tôi cho hai người cơ hội sửa sai, hai người các người tát lẫn nhau mười cái, ai đánh mạnh thì kẻ đó có thể cút, đứa nào đánh không đủ mạnh không đủ ác thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể giao cho người anh em của mình xử lý. Đúng rồi, các người cũng nhìn thấy đó, giao cho anh ta xử lý ấy mà, thì các người sẽ...”
Không đợi tới khi Lâm Côn dứt lời, hai gã đại ca còn lại đã bắt đầu trút những cái tát như trời giáng lên mặt đối phương, những tiếng bốp bốp bốp vang lên rất mạnh rất ác rất độc…
--------------------