Chân trời phía đông, mặt trời dần lấp ló trên mặt biển, báo hiệu một ngày mới tươi sáng và ấm áp bắt đầu. Trời vừa sáng Lâm Côn đã thức dậy, anh mặc quần short và áo thun ba lỗ, bận rộn ở khu đất nhỏ ở phía trước gara. Trước kia, khi còn ở quê anh quanh năm làm việc cày cấy, đào bới trồng trọt đều tự tay làm. Tuy đã lâu không làm nhưng tay nghề vẫn thành thạo như xưa.
Đất trồng đã lâu không được sử dụng nên bề mặt khá cứng. Đầu tiên Lâm Côn dùng cuốc xới đất cho chúng tơi xốp hơn, sau đó bắt đầu chia thành từng rãnh, mảnh đất có diện tích khoảng 40-50 mét vuông, tổng cộng chia được 10 rãnh. Tiếp theo lấy hạt giống cải dầu mà anh mua được ở phiên chợ vào buổi xế chiều ngày hôm qua gieo vào từng rãnh, lấp đất rồi tưới nước. Tạm thời coi như hoàn thành thuận lợi.
Sau một hồi bận rộn, đồng hồ cũng sắp chỉ 6 giờ, Lâm Côn nâng cánh tay dính đầy bùn đất lau mồ hồi trên mặt, thu dọn các dụng cụ rồi vội vã trở về nhà. Sau khi tắm rửa sạch sẽ lại nhanh chóng vào phòng bếp để làm bữa sáng.
Những người đàn ông bình thường sẽ không bao giờ bước chân vào phòng bếp, Lâm Côn lại trái ngược hoàn toàn. Anh cực kỳ hứng thú, tự tay chế biến một đóng nguyên liệu thành những món ăn ngon là một việc có tính sáng tạo cao còn mang lại nhiều hứng thú cho anh.
Mặc dù bữa sáng làm rất đơn giản nhưng chế độ dinh dưỡng lại rất hợp lý, đây là điều mà Lâm Côn đúc kết được khi theo đầu bếp trong quân đội học nấu ăn. Đừng tưởng quân đội chỉ là toàn những người sức lớn tay thô, họ còn cực kỳ chú trọng trong việc ăn uống hằng ngày.
Kể từ ngày Lâm Côn chuyển đến, Sở Tĩnh Dao cảm thấy mình được lợi lớn nhất chính là không cần phải vào bếp nữa, điều đáng ngạc nhiên hơn là người cha hờ lưu manh này có tài nấu ăn cực kỳ tốt, thậm chí cô còn cảm thấy mình không bằng... Hơn nữa, từ khi anh xuất hiện con trai của cô giờ đây dần trở nên hòa đồng và vui vẻ hơn trước, có lẽ nhờ có tình yêu thương cha. Đôi khi Sở Tĩnh Dao nghĩ, tên lưu manh này cũng có chút ưu điểm đó chứ. Mà đêm qua sau khi được anh mát-xa, sáng nay mắt cá chân cô cũng không còn quá đau.
Một nhà ba người ăn sáng xong, Sở Tĩnh Dao đưa Tiểu Sở Lâm lên lầu thay quần áo, Lâm Côn sau khi dọn dẹp xong bàn ăn cũng lên lầu thay quần áo, anh không mặc quần áo hàng hiệu mà Tần Tuyết đã dẫn anh đi mua. Anh vẫn giống như hôm qua, chỉ mặc những bộ đồ bình thường bán đầy ngoài lề đường. Biết làm sao được, anh không quen mặc các loại quần áo tốt.
Thật ra Lâm Côn suy nghĩ cũng rất đơn giản, nếu mặc một bộ quần áo hơn ngàn tệ, dù làm gì cũng có chút kiêng kỵ, sợ đụng trúng rồi làm hỏng. Còn bộ quần áo này của anh không đáng bao nhiêu tiền có sơ suất bị rách hay quẹt qua thì cũng sẽ không quá đau lòng.
Khi một nhà ba người cùng đi ra ngoài, Sở Tĩnh Dao đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi Lâm Côn: “Xe của anh đâu rồi?”
Lâm Côn cười cười đáp: “Hỏng rồi, anh gửi nó đi sửa chữa rồi.”
Sở Tĩnh Dao nghe xong liền cau mày, giọng có chút trách cứ nói: “Lái như anh thì xe nào có thể chịu được lâu?” Sau đó lấy ra từ túi xách một cái chìa khóa đưa cho Lâm Côn: “Đây là chìa khóa xe của tôi, anh lấy chạy đi.”
“Không cần, xe của em ngoài chiếc Carola kia, đều rất cao cấp bắt mắt, anh là người thích khiêm tốn thôi.” Lâm Côn mỉm cười nói.
“Ồ, anh có thể yên tâm, xe cao cấp tôi sẽ không đưa anh chạy đâu, lỡ đâu anh lại đưa chiếc xe này vào tiệm sửa chữa thì sao?” Sở Tĩnh Dao liếc anh một cái, không kìm được mà nhớ tới cảnh sáng hôm qua đua xe trên đường cái, trái tim như có gì đó kích thích đập mạnh, có cảm giác như mình đang trong phim hành động.
“À…” Lâm Côn nhận lấy chìa khóa trong tay, đó là logo của Chery, đúng là rất khiếm tốn nhưng anh lại không biết chiếc Chery này là đời nào.
“Oa!?!”
Sở Tĩnh Dao thấy được sự khác lạ ở vườn rau trước gara liền quay lại hỏi Lâm Côn: “Đây là có chuyện gì?”
Tiểu Sở Lâm cũng nhận ra sự khác biệt ở khu đất kia, nhưng cậu bé lại không biết đây chuyện gì, cậu bé từ nhỏ đã sống nơi thành phố, cậu bé chưa từng thấy qua các loại cây rau củ quả là rất bình thường, ánh mắt đầy tò mò nhìn về phía cha mình.
“Anh thấy mảnh đất này để không thật đáng tiếc nên chiều hôm qua đã mua hạt giống về, sáng nay vừa gieo hạt.” Lâm Côn mỉm cười nói: “Chờ hai đến ba tháng là chúng ta có thể ăn rau củ tươi rồi.”
“Anh còn biết trồng rau?” Sở Tĩnh Dao ngạc nhiên hỏi.
“Tất nhiên biết rồi.” Lâm Côn cười nói: “Anh lớn lên ở nông thôn nên đương biết làm rất nhiều thứ.”
Sở Tĩnh Dao cười ‘ha ha’, cô thích một cuộc sống bình dị ở nông thôn, nếu không cô sẽ không trang trí biệt thự theo phong cách mộc mạc đồng quê như vậy. Trước kia cô đã từng nghĩ đến sẽ trồng một thứ gì đó trong mảnh vườn này, nhưng đáng tiếc cô lại không có thời gian. Giờ thì tốt rồi, có một người đàn ông tài giỏi như anh ở đây, mà anh còn là người đàn ông của gia đình, rất đáng tin, có thể dựa dẫm.
Tiểu Sở Lâm vừa phấn khích ngẩng đầu có chút ngây ngô hỏi: “Cha, trong vườn rau con có thể trồng nhân sâm không ạ?”
“Ách… Không thể.”
“Kim cương thì sao ạ?”
“Không thể.”
“Vậy còn chuối?”
“Cũng không thể.”
“Haizz...” Cậu bé rầu rỉ thở dài: “Cái gì cũng không thể trồng được, vậy có thứ gì có thể ăn được chứ?”
Nói xong, cậu bé chán nản mở cửa xe Carola rồi ngồi vào. Lâm Côn ngẩn ra, nhìn về phía Tĩnh Dao, hai người đều mỉm cười – niềm vui khi nuôi một cậu con trai lan tỏa khắp nơi.
Trước tiên, Lâm Côn đưa Tiểu Sở Lâm đến trường, sau đó là đưa Sở Tĩnh Dao đến công ty, cả quãng đường đi cũng thật thuận lợi trừ việc gặp phải Tô Hữu Bằng và cậu của cậu bé - Lý Xuân Sinh ở cổng trường.
Hôm nay, anh ta mặc một bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng, giống như người đi tư vấn bán bảo hiểm. Lúc thấy Lâm Côn liền gọi đại ca, thấy Tĩnh Dao lại gọi chị dâu, sau đó xoa đầu Tiểu Sở Lâm gọi cháu trai. Tự dưng lại nhiệt tình như vậy chắc chắn là có vấn đề. Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao đều cho rằng người này muốn dụ dỗ họ mua bảo hiểm đẩy mạnh tiêu thụ, kết quả sau khi nghe anh ta nói một tràng dài, một câu có ích cũng không có.
Nhìn anh ta như thế Lâm Côn chỉ cảm thấy tên này nhất định là không có đầu óc hoặc là trước khi ra khỏi nhà lại quên uống thuốc rồi. Vội vàng rời đi với lí do Tĩnh Dao sắp muộn giờ làm. Hai người vừa đi, Lý Xuân Sinh liền thở dài lầu bầu nói: “Haizzz…. Tại sao mình nói mãi vẫn không nói được vấn đề quan trọng chứ -- Anh Lâm, em chỉ muốn…khụ khụ…Anh Lâm, em chỉ thành thật muốn được….”
Sau khi đưa Sở Tĩnh Dao đến công ty, Lâm Côn lái xe về nhà. Việc đầu tiên sau khi anh về đến nhà chính là đi đến gara xem thử chiếc Chery kia rốt cuộc là dòng xe nào. Cửa gara được khóa bằng mật mã, sáng nay Sở Tĩnh Dao đã nói cho anh mật mã gara này. Vừa nhập vào sáu con số, cửa gara dần dần cuộn lên, toàn cảnh gara dần dần lộ ra, mắt Câm Côn cũng theo đó sáng lên.
Trong nhà xe tổng cộng có ba chiếc, một chiếc Porsche đỏ đầy kiêu hãnh, bên cạnh là con Audi R8 màu trắng, còn một chiếc nằm trong cùng, chính là chiếc xe Lâm Côn đang cầm chìa khóa trong tay kia – một chiếc Chery QQ nhỏ màu hồng nhạt xinh xinh.
Nếu có camera quay chậm, có thể nhìn thấy ánh mắt Lâm Côn rõ ràng biến hóa khi cửa gara từ từ cuộn lên. Anh vốn nhìn thấy chiếc Porsche màu đỏ đầy kiêu hãnh ở gần mình nhất, mắt lập tức sáng lên, sau đó nhìn chiếc Audi R8 màu trắng ở bên cạnh, đôi mắt sáng ngời lập tức lóe lên kinh diễm. Sau cùng, khi ánh mắt rơi vào chiếc Chery QQ nhỏ màu hồng, khóe miệng anh liền nở nụ cười đầy thông cảm – đây chính là ví dụ điển hình của việc xài hỏng thì quăng.
Mặc dù chiếc QQ này cũng rất khiêm tốn nhưng màu sắc lại có chút không phù hợp với hình tượng người đàn ông như anh. Nhưng dù sao cũng chỉ dung tạm thời, anh cũng không cần lo lắng nhiều như vậy. Lâm Côn mở chiếc QQ ra quan sát kĩ càng, tuy chiếc xe này không lớn nhưng các bộ phận đều đầy đủ, là một sự kết hợp hoàn hảo.
Người có tiền đúng là khác biệt, mua một chiếc Chery QQ nhỏ cũng phải là loại tốt nhất.
Hôm qua mất ngủ cả một đêm, lúc Chương Tiểu Nhã tỉnh dậy thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, cô mở đôi mắt nhập nhèm ngồi ở trên giường gọi điện thoại cho giáo viên xin nghỉ một ngày. Trên người mặc bộ váy màu hồng nhạt, theo thói quen uống một ly nước lọc giải độc buổi sáng, đi chân trần đứng ở ngoài ban công phòng ngủ. Nơi xa, mặt biển sóng sánh mênh mông, gió biển mát mẻ thổi qua đôi má cô làm giảm bớt đi cái nắng nóng ngày hè.
Chương Tiểu Nhã duỗi thẳng lưng, tựa người vào ban công uống từng ngụm nước nhỏ, rồi lấy chiếc IP6 mới mua ra gọi điện thoại.
“Alo, anh Lâm, anh có ở nhà không?” Điện thoại vừa kết nối, Chương Tiểu Nhã liền hỏi.
“À… Không có nhà.” Trong điện thoại truyền đến giọng của Lâm Côn
“À….Vậy thôi.” Chương Tiểu Nhã có chút mất mát nói, cô là muốn hẹn Lâm Côn đưa cô đi mua xe mới.
Cúp điện thoại, tâm trạng của cô tụt dốc hẳn, vừa định quay trở về phòng ngủ, lại nhìn thấy chiếc xe QQ màu hồng đậu ở biệt thự số 7 bên cạnh.
Chiếc xe đáng yêu này lập tức thu hút mọi sự chú ý của cô. Trong lòng đang nghĩ chắc hẳn chủ sở hữu của chiếc xe này là một cô gái đáng yêu, nhưng khi cánh cửa xe QQ mở ra, một người đàn ông oai phong thân hình cao lớn từ trong xe bước ra.
Đôi mắt Chương Tiểu Nhã đột nhiên trừng to, người đàn ông này không phải là Lâm Côn cô vừa mới gọi điện thoại sao!?
Anh… Không phải nói rằng mình không ở nhà sao?
“Hừ, tên lừa bịp!”
Chương Tiểu Nhã tủi thân nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Người ta còn chưa làm gì anh, sao anh phải trốn tránh...”
Không cam tâm liền lấy điện thoại ra gọi anh thêm lần nữa, ngay sau khi điện thoại được kết nối, Chương Tiểu Nhã lập tức nói: “Anh Lâm, xét thấy anh cố ý lừa gạt em, khiến tâm trạng của em cực kỳ không vui. Em quyết định, tối nay sẽ đến nhà anh làm loạn, nói anh… Nói anh có hành vi bất lịch sự với em.”
Tay Lâm Côn cầm điện thoại khẽ run lên, xém chút ném di động xuống đất, mặt đen như mực, đưa mắt nhìn ngôi biệt thự số 6 bên cạnh. Chỉ thấy Chương Tiểu Nhã cầm đi động, vẻ mặt đắc ý ngoắc ngoắc anh.
Hai mươi phút sau.
Chiếc QQ hồng nhạt dưới vẻ mặt trợn mặt há mồm của bảo vệ chạy ra khỏi tiểu khu. Lâm Côn vừa nhìn thẳng phía trước lái xe vừa nói: “Tôi nói này cô gái, tôi đâu có nợ gì cô? Dù sao tôi cũng là ân nhân cứu mạng cô, cô không cảm kích tôi thì thôi đi mà đằng này còn đe dọa tôi?”
Vẻ mặt Chương Tiểu Nhã đầy đắc ý, nghịch ngợm nghiên đầu nhìn Lâm Côn nói: “Anh Lâm, em đâu có ý định đe dọa anh, hồi nãy chỉ là nói đùa mà thôi. Chẳng phải là anh sai trước mà, rõ ràng sáng nay anh ở nhà sao lại nói gạt em không ở nhà. Chẳng lẽ anh sợ em quấn lấy anh sao? Hí hí!”
Lâm Côn với vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Sợ.”
Chương Tiểu Nhã tinh nghịch cười nói: “Anh Lâm, nếu không… Em thật sự quấn lấy anh nha?” Nói xong Chương Tiểu Nhã còn cố tình dựa sát vào Lâm Côn, ôm lấy cánh tay của anh, như cố tình mà cũng như vô tình cọ cọ bộ ngực lên cánh tay của anh….
--------------------