“Hừ, dựa vào cái gì mà anh bắt tôi đi xin lỗi một đứa bé? Bày đặt dạy đời người khác, anh cho mình là ai?” Nữ nhân viên bán hàng hừ lạnh một tiếng, khóe miệng cong lên cười khinh thường, như đang nghe được một câu chuyện cười.
“Tôi cho cô thêm một cơ hội…” Giọng Lâm Côn lạnh đi, nghiêm mặt gằn từng chữ.
“Ha ha, anh định hù dọa ai, tưởng là dọa được tôi chắc? Tôi không xin lỗi đó, anh sẽ đánh người sao? Nhìn anh cả người mặc đồ rẻ tiền, muốn ngang ngược cũng phải biết lựa chỗ, nơi này không phải chỗ người như anh có thể đến được!” Nữ nhân viên bán hàng hất cằm, vẻ mặt hung dữ, đang đáp lại câu nói vừa nãy của anh.
“Cha…” Lâm Lâm ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, tủi thân nhìn Lâm Côn, đôi mắt nhỏ trong suốt của cậu bé đã đầy nước mắt, thế giới của trẻ con rất đơn giản, bé không hiểu vì sao dì bán hàng đó lại hung dữ như vậy, đáng thương nói: “Cha ơi, chúng ta đi thôi, đi chỗ khác mua quà sinh nhật cho mẹ.”
Nữ nhân viên kia cười lạnh một tiếng, nhìn Lâm Côn với ý châm chọc nói: “Lớn đầu còn không hiểu chuyện bằng trẻ con, mau đi đi, cửa hàng đối diện có hai…”
Suy nghĩ của trẻ nhỏ không hoàn thiện, nhưng vẫn có thể nghe hiểu người phụ nữ này nói gì, Lâm Lâm lập tức không vui, giọng nói non nớt tức giận của bé nhìn nhân viên bán hàng nói: “Dì dựa vào cái gì mà nói cha con như vậy?”
“Hừ, cả đứa nhỏ này cũng không hiểu chuyện rồi.” Vẻ mặt nhân viên bán hàng kia lạnh lùng khinh thường, hận không thể hếch lỗ mũi lên trời, dáng vẻ khó chịu lại thúc giục nói: “Các người đi nhanh đi, đừng làm cản trở việc buôn bán của chúng tôi.”
Lâm Lâm chu cái miệng nhỏ, trong viền mắt lập tức phình lên nước mắt tủi thân, như đang muốn khóc.
“Con trai ngoan!”
Lâm Côn yêu thương cười nói với Lâm Lâm: “Con trai đầu đội trời chân đạp đất, không được dễ dàng rơi nước mắt…”
"Dạ." Lâm Lâm mím môi, kiên cường không cho nước mắt rơi xuống.
Lâm Côn ngẩng đầu, nhìn qua nhân viên bán hàng đang vênh váo đắc ý kia, vẻ mặt mấy người nhân viên bán hàng xung quanh cũng như vậy, tốt lắm, một đám mắt chó nhìn người kém mà, anh lạnh lùng cười, nói với người nhân viên bán hàng: “Cô nghĩ là tôi không dám đánh cô đúng không? Tôi trước giờ không đánh phụ nữ, nhưng cũng phải xem là loại phụ nữ gì nữa…”
“Đừng có nói tào lao, có ngon anh đánh một cái coi!” Không đợi Lâm Côn nói dứt câu, nữ nhân viên bán hàng kia đã ưỡn ngực lên đầy thách thức nhìn anh.
Khóe miệng Lâm Côn cong lên mang một tia lạnh lẽo, đi tới chỗ nhân viên bán hàng kia, nếu cô ta chỉ đơn giản coi thường anh thì không sao, nhưng quan trọng là khiến con trai anh tủi thân, đây là chuyện khiến anh không nhịn nổi nữa. Giơ tay lên đánh người kia nghe một tiếng “Bốp”, trên mặt người bán hàng kia liền in rõ năm dấu tay.
Cô ta vừa che mặt, vừa nhìn Lâm Côn đầy kinh ngạc, không tin người đàn ông ăn mặc bình thường này thực sự đánh mình. Những nữ nhân viên bán hàng xung quanh đó cũng sửng sốt, trừng mắt tức giận nhìn Lâm Côn.
“Xin lỗi.” Một tay Lâm Côn ôm Lâm Lâm nói.
“Anh…” Nữ nhân viên bị đánh kia tức giận khiến ngực phập phồng lên xuống, cắn răng nói: “Có ngon thì đứng đó chờ tôi!”
Những nhân viên bán hàng khác đều chỉ trích Lâm Côn: “Cái người này sao lại làm như vậy? Sao lại đánh phụ nữ.”
“Đúng vậy, còn là đàn ông sao?”
“Anh gặp xui rồi!”
…
Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Côn nhìn những nhân viên bán hàng khác xung quanh, lạnh lùng nói: “Nói nhiều lời nữa, các người cũng bị đánh.”
Mấy nhân viên kia lập tức vì câu nói này mà giật mình, thái độ cực kì tức giận, nhưng không ai dám nói nửa lời. Lúc này, có rất nhiều người vây quanh cửa hàng xem chuyện gì đang xảy ra, làm bảo vệ phải đi tới.
Hai người bảo vệ chen lách trong đám người đi vào, những nữ nhân viên trong cửa hàng như thấy được hi vọng, liền hét lên: “Bảo vệ, nhanh lên, người đàn ông này đánh người, bắt anh ta đi, đừng cho anh ta chạy thoát!”
Người phụ nữ bị đánh lúc nãy, một tay cầm di động, một tay chỉ vào Lâm Côn: “Chính là anh ta đánh tôi!”
Hai người bảo vệ chau mày đi đến, nghiêm mặt hình sự tra hỏi: “Sao anh lại đánh cô ấy?” Giọng điệu này không giống là tra hỏi chuyện gì xảy ra mà ngược lại giống như đang giúp nữ nhân viên kia trút giận.
Bảo vệ này là nhân viên trong trung tâm thương mại này, xảy ra chuyện đương nhiên là sẽ đứng về phía người của trung tâm thương mại, hơn nữa cửa hàng trang sức này là cửa hàng cao cấp nhất ở đây, lại thêm cách ăn mặc bình dân của Lâm Côn, hai người bảo vệ này trẻ người non dạ không hiểu chuyện, nhưng trong lòng đã có quyết tâm, định dạy dỗ Lâm Côn một bài học, nhân cơ hội này để lại ấn tượng tốt trong lòng các người đẹp.
Hai người này cũng là loại không có mắt nhìn người mà, Lâm Côn nhướng mày, nhìn hai người bảo vệ nói: "Hai người mau cút đi thật xa cho tôi!"
Hai người bảo vệ sửng sốt, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, bọn họ đã quyết định để lại ấn tượng tốt trong lòng người đẹp, nào biết kết cục thê thảm đang chờ đón hai người bọn họ.
Mấy nữ nhân viên khác cũng sửng sốt, tự hỏi trong lòng, người này có bệnh thật sao, không sợ hai người bảo vệ đánh mình sao? Anh còn mang theo đứa bé, người ta là hai người bảo vệ khỏe mạnh, đánh có lại không đây?
Nhiều người vây quanh xem náo nhiệt ở cửa hàng, đa số là không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không quan tâm ai đúng ai sai, chỉ thấy nhiều người vây quanh thì đứng lại xem, mà xem ra trước mắt sẽ xảy ra chuyện hấp dẫn, trên mặt họ tràn đầy sự hung phấn và mong đợi.
"F*ck, mày đúng là tự tìm phiền phức! Đừng nghĩ là bọn tao mặc trang phục của bảo vệ thì không dám làm gì mày, cởi bộ quần áo này ra bọn tao liền đánh mày như thường!" Người bảo vệ tức giận hét lên, lời nói cực kì có khí thế, nhưng là quả thật là không biết xấu hổ, chỉ có những người từng tham gia quân ngũ mới nói: Mặc toàn thân quân phục…
"Ây da, tụi bây chỉ là hai người bảo vệ bình thường của trung tâm thương mại, giả bộ giỏi giang làm cái gì, cho rằng mình là người lính?" Lâm Côn khinh thường cười, ra vẻ châm chọc nói.
"Bớt phí thời gian, ít nói nhảm lại, trực tiếp đánh nó!" Bảo vệ Ất hét lên một câu, ném mũ kê-pi xuống đất, dáng vẻ giận dữ, tung nắm đấm lao về phía Lâm Côn.
Bảo vệ Giáp còn lại cũng theo phía sau, cũng bắt chước dáng vẻ của tên kia, ném mũ kê-pi lên trên đất, kêu hô một tiếng liền lao lên.
Khóe miệng Lâm Côn nở ra nụ cười bất dắc dĩ, một tay ôm Lâm Lâm, đôi mắt nhỏ trong suốt của Lâm Lâm chớp chớp, có lòng tốt nhìn hai người bảo vệ kia cảnh cáo nói: "Hai chú bảo vệ ơi, hai người không đánh lại cha con đâu."
Hai người bảo vệ vừa nghe xong trong lòng càng giận dữ, thằng cha không chỉ khiêu khích uy nghiêm của bọn họ, mà đến thằng con cũng coi thường bọn họ, bây giờ nếu là không dạy dỗ hai cha con trước mặt, cục tức trong lòng không nuốt trôi nổi!
Mắt thấy sắp đánh nhau, ánh mắt những nữ nhân viên trong cửa hàng cùng những người hiếu kỳ xung quanh dừng lại xem náo nhiệt lập tức sáng lên, theo bọn họ, chịu thiệt chắc chắn là người đàn ông đang ôm đứa bé kia.
Bảo vệ Ất suy nghĩ định cho Lâm Côn một quả đấm, vì thế chuẩn bị một tư thế hoành tráng, hắn dang chân thủ thế đứng tấn, lúc vung quyền cũng cố gắng tạo dáng, giống như một Cao Thủ Võ Lâm.
Lâm Côn nhìn về phía hai người bảo vệ kia, trực tiếp đá một phát thẳng vào bụng dưới của tên bảo vệ kia, tốc độ cú đá này không được coi là rất nhanh, nhưng tên bảo vệ Ất kia căn bản không phản ứng kịp, nghe một tiếng 'Ầm' không lớn vang lên, chủ yếu là do Lâm Côn không dùng lực quá lớn, sợ là hắn bị đá cho tàn rồi.
"A!"
Tiếng hét của bảo vệ Ất nghe rất thảm, nắm đấm của hắn còn cách Lâm Côn có năm tấc, cả người khom xuống, cả cơ thể bị đá bay ngược ra ngoài, chỗ bụng dưới truyền đến cảm giác cực kì đau đớn, biểu cảm trên mặt hắn hung dữ.
Mới vừa hô một tiếng…
Bảo vệ Ất đã bị đá nặng nề ngã ở trên mặt đất, tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc hai mắt mở to, bảo vệ cắn răng oán hận, trên mặt ngoại trừ đau đớn còn là sự hung dữ, lập tức lửa giận bốc lên cao, một tay hắn chống trên mặt đất muốn đứng lên, nhưng lảo đảo một cái liền nằm sấp ở trên mặt đất.
Vốn trên mặt bảo vệ Giáp rất có khí thái anh hùng, theo bảo vệ Ất tung ra nắm đấm, nhưng vừa rồi hắn chỉ cảm thấy bên cạnh có một cái bóng người xoẹt qua, dáng người mập mạp của bảo vệ Ất kia liền biến mất, cả người hắn lập tức ngây ngẩn, quay đầu lại nhìn thì thấy bảo vệ Ất đang ở phía sau quỳ rạp trên mặt đất, biểu cảm trên mặt hắn liền xanh mét như tàu lá chuối, quay đầu lại nơm nớp lo sợ nhìn về phía Lâm Côn, môi run run lộ ra một nụ cười cứng ngắc, cân nhắc suy nghĩ nói một câu: "Đại ca, thực xin lỗi, đều là hiểu lầm..."
Nhưng hắn không kịp mở miệng, khóe miệng Lâm Côn hiện lên nụ cười nhạt, sau đó hắn cũng như bảo vệ Ất kia bay ra ngoài, ngã xuống bên cạnh bảo an Ất, tay ôm bụng vẻ mặt đau đớn, không bò dậy nổi.
"Wow!"
Toàn bộ người đang đứng xung quanh cửa hàng đều kinh ngạc không nhịn được kêu lên tiếng, cả đám đều há hốc miệng, thiếu chút nữa thì cằm rơi xuống đất. Lại nhìn đám nhân viên trong cửa hàng, sắc mặt mấy nữ nhân viên bán hàng đều tái mét, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi, vốn là muốn để bảo vệ dạy dỗ cái tên khốn nạn này, nào ngờ tình huống trước mắt hoàn toàn trái ngược.
Sắc mặt khó coi nhất là nữ nhân viên bị đánh khi nãy, cô ta sửng sốt vài giây, sau đó lập tức nhíu mày, nhìn Lâm Côn nói: "Có… Có bản lĩnh thì anh đừng đi!" Nói xong liền cầm điện thoại gọi ra ngoài.
"Alô. . . tốt cái gì mà tốt, em bị người ta đánh đây này, anh tới cửa hàng nhanh lên!... Được, em sẽ giữ chân anh ta!" Cô nhân viên kia hét to vào trong chiếc điện thoại, Lâm Côn đi tới cướp điện thoại, nữ nhân viên kia phẫn nộ thét lên nói: "Làm sao, anh sợ à? Có gan thì đợi lát nữa bạn trai tôi đến tính sổ với anh!"
Lâm Côn không quan tâm tới cô ta, nói vào trong điện thoại: "Tốt nhất là anh mang theo nhiều hơn hai người tới, đừng trách tôi không nhắc nhở anh." Nói xong bèn cúp điện thoại, ném điện thoại vào trên bộ ngực lớn của cô ta.
Cô ta che ngực chụp được điện thoại, động tác này cực kỳ ái muội, ngẩng đầu trừng mắt liếc Lâm Côn nói: "Có gan thì anh đừng chạy!"
Lâm Côn cười nhẹ, biểu cảm trên mặt cực kì lạnh, đặt Lâm Lâm ngồi trên quầy, nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không chạy, nếu hôm nay cô không cho con tôi một lời xin lỗi, việc này tôi không để yên đâu."
Khi đang nói chuyện, một người phụ nữ trung niên từ trong đám người chen lách vào cửa hàng, người phụ nữ trung niên này xét về diện mạo, khí chất rất khác mấy người kia xinh đẹp cao quý, bộ ngực cũng rất to, Lâm Côn nhìn qua tấm bảng tên trước ngực bà ta, trên đó viết Quản lý Từ Mai.
Từ Mai đi vào trong nhìn qua một lượt, sau đó liền hỏi nữ nhân viên bán hàng bị đánh kia: "Tiểu Sử, chuyện này là thế nào?"
Được hỏi đến, nữ nhân viên bị đánh kia hung hồn lại tỏ ra uất ức nói: "Quản lý, anh ta đánh tôi!"
Từ Mai nhìn Lâm Côn, ngầm đánh giá anh một chút, trên mặt hiện lên nụ cười tiêu chuẩn, hỏi: "Chào anh, xin hỏi phục vụ của cửa hàng của chúng tôi có điểm gì khiến anh không hài lòng sao?"
"Đúng vậy."
Lâm Côn nhìn Từ Mai, nói: "Tôi mang con tôi tới mua đồ, thái độ phục vụ của nhân viên trong cửa hàng lại rất thành kiến với chúng tôi, con tôi nhìn trúng một cái kẹp tóc, nhưng nhân viên cửa hàng lại lạnh nhạt không chịu phục vụ chúng tôi."
"A..?" Từ Mai cười cười, xin lỗi nói: "Chuyện này thực xin lỗi anh, là nhân viên cửa hàng chúng tôi không đúng, tôi nhất định phạt các cô ấy, anh nhìn trúng cái kẹp tóc nào vậy?"
Lâm Lâm chỉ vào kẹp tóc bên trong quầy: "Là cái này."
Từ Mai đi vào trong quầy, đeo bao tay vào lấy cái kẹp tóc kia, đưa tới trước mặt Lâm Côn: "Của anh."
"Đưa cho con tôi." Lâm Côn thản nhiên nói.
"A... cái kẹp tóc giá rất cao, nếu như cậu bé không cẩn thận làm rơi bị hỏng thì..." Từ Mai lo lắng cười nói.
"Hỏng rồi thì chúng tôi bồi thường."
"À... Vậy được."
Từ Mai cười đưa kẹp tóc tới trước mặt Lâm Lâm, Lâm Lâm đưa tay ra nhận, Lúc Từ Mai đưa kẹp tóc tới trong tay Lâm Lâm, cô ta cố ý làm cho kẹp tóc trong tay cậu bé rơi xuống, người ngoài nhìn vào chỉ thấy kẹp tóc do chính Lâm Lâm không cẩn thận làm rơi…
Răng rắc một tiếng giòn vang, cái kẹp tóc bị rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh, kẹp tóc giá 37 vạn, nháy mắt biến thành một đống vụn nát, mọi người ở đây đều sợ ngây người, người bán hàng đưa tay ra trước ngực, một vẻ kinh ngạc, bên ngoài cửa hàng người đến xem cũng lại một lần nữa há to miệng, Từ Mai cũng kinh ngạc một tiếng, làm vẻ gấp gáp, vẻ mặt đau lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Côn…
--------------------