Trên đường trở về, đi được nửa đường Lâm Côn đã xuống xe, anh để taxi đưa Chương Tiểu Nhã về khu biệt thự Hải Thần, bản thân thì dừng ở ven đường bắt một chiếc xe khác đi thẳng tới nhà trẻ. Khi đến nhà trẻ, thời gian mới là 4 giờ 20 hơn, anh đứng dưới một gốc cây cạnh cổng nhà trẻ hút thuốc hóng gió giết thời gian.
Ở phía xa, một chiếc Carola màu đỏ dừng ven đường, Lâm Côn vừa nhìn đã biết đó là xe của Sở Tĩnh Dao.
Sở Tĩnh Dao mặc một bộ quần áo công sở hồng nhạt, đi đôi giày cao gót 10cm, mắt đeo một chiếc kính râm, trên vai có túi xách xa xỉ phiên bản mới nhất.
Lúc đẩy cửa xe ra, vô số ánh mắt tập trung vào cô, cô giống như một viên ngọc phát sáng, trong đám người vẫn luôn chói mắt như vậy, có thể hấp dẫn mọi người xung quanh.
Giày cao gót 10cm dẫm lên mặt đất, trái tim tất cả mọi người như ngừng đập, như thể một tiếng “Cạch” này đập vào trên ngực họ.
Sở Tĩnh Dao bước từ trên xe xuống, bóng dáng yểu điệu xinh đẹp dưới ánh nắng vào lúc bốn giờ chiều càng thêm bắt mắt, khí chất hơn người như hoa Ngọc Lan nở rộ giữa mùa đông với thời tiết khắc nghiệt, mỗi bước chân như nở ra một bông hoa, ngay cả lúc vô ý đưa tay nâng kính lên, cũng mê người như thế…
Đã có người bắt đầu nuốt nước bọt, cũng có người nhìn đắm đuối, mặt ngơ ngác.
“Vợ ơi, ở đây!”
Một tiếng quát to vang lên, vô tình phá hỏng bức hình đẹp đẽ này, thật giống như một đòn rơi vào thủy tinh, khiến tấm kính thủy tinh vỡ nát, tất cả mọi người bị âm thanh này thức tỉnh, Sở Tĩnh Dao lại suýt chút nữa ngã nhào. Chân đứng không vững, mắt cá chân nhói một cái, trẹo chân rồi.
Sở Tĩnh Dao kêu một tiếng đau đớn, trên trán chảy một lớp mồ hôi, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía Lâm Côn, Lâm Côn ra vẻ kinh ngạc, khóe miệng tươi cười hóa đá, không ngờ anh tùy tiện gọi một tiếng, lại có thể gây hậu quả nghiêm trọng như vậy, khẩn trương chạy tới đỡ Sở Tĩnh Dao.
Không đợi Lâm Côn đi tới, trong chiếc Toyota hầm hố dừng bên cạnh Sở Tĩnh Dao, một người đàn ông ốm yếu nhảy xuống, đang muốn tới đỡ Sở Tĩnh Dao, Lâm Côn thấy vậy trực tiếp chạy nhanh nhất có thể tới chỗ cô.
Người đàn ông ốm yếu kia tính toán không tệ, mắt thấy lộc trời ban, nhân cơ hội ôm cô gái xinh đẹp vào lòng, đã giơ tay sẵn sàng đỡ, liền cảm thấy cả cơ thể nhẹ bẫng, chính xác là nhẹ bẫng, anh ta nhìn hai chân đang rời khỏi mặt đất…
“Cút!”
Lâm Côn phi nhanh như tên bắn đến nơi, hơn nữa không chút khách khí nhấc chân đá vào mông người đàn ông kia, trực tiếp đá anh ta đi như một trái bóng.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn theo, người đàn ông kia bay một đường parabol đẹp mắt trong không trung, hét một tiếng rơi bịch xuống đất, tiếng kêu thảm thiết, tứ chi bành ra quỳ rạp trên mặt đất, giống hệt một con cóc lớn.
Bên này, Lâm Côn vỗ vỗ tay, đắc ý nói: “Vợ ông đây, đâu phải dễ dàng chiếm tiện nghi như vậy!”
Người xung quanh lập tức thẹn thùng, những người vừa rồi có suy nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân đều lặng lẽ dẹp gọn suy nghĩ nhỏ nhoi đó, sợ bản thân mình cũng bị đá bay.
Lâm Côn quay đầu lại, nở một nụ cười sáng lạn, kết quả đổi lấy khuôn mặt lạnh băng của Sở Tĩnh Dao, còn có ánh mắt sắc lạnh như dao bắn tới, anh nhanh chóng thu nụ cười lại, đưa hai tay ra đỡ Sở Tĩnh Dao, ân cần hỏi thăm: “Vợ à, chân em có sao không?”
Người đàn ông kia ngã không nhẹ, xương cốt như nát vụn, anh ta cố bò dậy, hướng về phía những người xung quanh hét lớn: “CMN! Vừa rồi ai đá ông? Mau ra đây!”
Không ai trả lời anh ta, đều dùng vẻ mặt buồn cười nhìn anh ta. Anh ta cảm giác mũi có chút dinh dính, sờ một cái mới biết bị chảy máu, lúc này không biết ai ở trong đám người không sợ chết trêu chọc nói: “Ôi mẹ ơi, anh bạn, mũi anh có chuyện rồi....”
“Ha ha ha ha...” Xung quanh đột ngột có một trận cười lớn.
Người đàn ông kia giận dữ không kìm được, quay đầu lại, vừa hay thấy Lâm Côn đang đỡ Sở Tĩnh Dao, lập tức hiểu rõ, hùng hổ đi về phía Lâm Côn: “CMN, vừa rồi anh đá tôi?”
Lâm Côn bình tĩnh gật đầu, thái độ kia như muốn nói: “Tôi đá thì thế nào?”
Người đàn ông ốm yếu kia hai mắt đỏ lên, tóc trên đầu dựng đứng, hai tay nắm chặt thành quả đấm muốn đánh vào người Lâm Côn, giận dữ hét lớn: “CMN! Anh biết tôi là ai không? Tôi là đệ tử thứ 108 của Đại Chưởng Môn Thiếu Lâm Tự, tôi đã luyện tập Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam*, vừa rồi anh không đánh lén tôi, làm sao có thể đá bay tôi như vậy? Hiện tại tôi trịnh trọng nói với anh, anh Xuân Sinh đây đang tức giận, hậu quả cực kì nghiêm trọng!” Nói xong, anh ta lập tức bình ổn lại, nhích chân đứng thủ thế, “Đây là Thiên Cân Trụy*, anh có bản lĩnh đá tôi một cái thử xem? Thiên Cân Trụy và Kim Chung Tráo của tôi cùng sử dụng... Á!!!”
*Kim Chung Tráo (金鐘罩) (chuông vàng úp): dùng vài thô quấn cục thành quả chùy rồi đánh vào thân mình mọi bộ vị, lúc đầu thấy đau sau dần không thấy đau thì thay bằng chùy gỗ, rồi chùy đồng. Đứng thứ ba trong Thiếu Lâm tứ đại thần công, được Đạt Ma sáng tạo sau Đồng Tử Công. Bao gồm 12 quan, luyện đến đệ thập nhị quan thì đao thương bất nhập, thủy hỏa bất cụ, bách độc bách xâm, trở thành thân kim cang bất hoại trong truyền thuyết, thiên hạ vô địch. Do Kim Chung Trạo thâm sâu khó luyện nên Đạt Ma sáng tạ thêm Dịch Cân Kinh thất cấp phù đồ để đệ tử đời sau dễ tu tập.
Thiết bố sam (鐵布衫) (áo giáp sắt): Luyện vai, ngực, lưng cho thành cứng như sắt, không luyện bụng. Khởi luyện bằng cách xoa toàn thân, nằm trên vật cứng. Sau tăng lên bằng các bài tập phi lưng, ngực, vai v.v. lên cát. Tương truyền công phu này do một thiền sư Tây Tạng truyền cho Thiếu Lâm tự và rất được ngưỡng mộ. Hoặc đào hố cát mịn chừng 0.33 m rồi nắm 2 tay trên xà ngang thả rơi mình xuống hố cát sao cho thân mình, ngực, bụng, vai, lưng rơi chạm xuống cát. Trước khi luyện như vậy nên quấn vải thân mình rồi xoa mạnh vào thân mình.
Thiên cân trụy (提千斤) (nhấc ngàn cân): Trụ tấn nâng vật nặng. Luyện từ thế Trung bình tấn, hai tay nâng vật nặng lên trời giống như nâng tạ bằng các ngón tay. Môn này luyện thủ trảo (ngón tay) là chính gồm 3 ngón tay: ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa.
(Nguồn Wikipedia)
Lâm Côn chau mày, có cảm giác tên oắt con trước mặt đầu óc không bình thường. Anh thật sự không nghe được lời nhảm của tên này, dứt khoát không đợi anh ta nói hết đã đá một cái, kết quả sau khi một tiếng hét thảm kêu lên, Lý Xuân Sinh lại bay đi, không giống trước đó, lần này đường Parabol rất méo mó, hơn nữa khi rơi xuống là lưng đập xuống đất, âm thanh so với lần trước to hơn nhiều.
Lý Xuân Sinh bị ném hết cả tức giận, cố gắng một lúc lâu mới đứng lên được, sờ sờ mũi, phát hiện cả 2 lỗ mũi đều chảy máu, trong đám người lại có một âm thanh không sợ chết vang lên: “Ôi mẹ ơi anh bạn, hai mũi của anh đều gặp chuyện rồi...”
Lý Xuân Sinh chửi thầm một tiếng ‘má nó’, muốn mắng không phải những người đang thảo luận về anh ta, cũng không phải Lâm Côn đá anh ta, mà là cái danh tự xưng đồ đệ thứ 108 của Đại Chưởng Môn Thiếu Lâm Tự, mẹ nó, kẻ lừa đảo!
Sở Tĩnh Dao bị trật chân không nhẹ, lúc này trên trán cô đã xuất hiện từng giọt mồ hôi nhỏ. Lâm Côn nhanh chóng đỡ cô vào trong xe, nhưng cô đang mang giày cao gót 10 phân, đi đứng cực kỳ không thoải mái, Lâm Côn dứt khoát cắn răng một cái, cũng không quan tâm sự phản kháng và ánh mắt như dao găm của cô, dùng một tay bế cô lên.
Những người đi ngang qua xung quanh, những người đàn ông cũng đi đón con đều hâm mộ chảy nước dãi.
Sở Tĩnh Dao mặc đồ công sở, sau khi Lâm Côn bế cô lên, một tay vòng qua chỗ cong của chân cô, tay còn lại ôm vòng ra sau lưng, che đi hình ảnh giữa hai làn váy của cô, khó tránh khỏi việc đụng tới chỗ không nên đụng. Sở Tĩnh Dao trừng lớn đôi mắt phượng, một bộ muốn trở mặt, “Anh...”
Lâm Côn cười ngả ngớn nói: “Vợ à, anh không phải cố ý chiếm tiện nghi của em, nhưng sắc lang xung quanh nhiều như vậy đang nhìn đó, anh không ôm chặt che lại cho em, váy em ngắn quá, sẽ cho họ xem hết mất! Nếu không em chọn một trong hai đi, anh che cho em, hay cho bọn họ thấy hết?”
Sỡ Tĩnh Dao không hé răng, lặng im là đồng ý với việc anh che giúp cô, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Lâm Côn, nếu không vì anh, sao cô có thể trẹo chân?
Tay Lâm Côn lúc này lại không cẩn thận chạm vào chỗ mẫn cảm giữa hai chân cô, lần này nhắm thật chuẩn, Sở Tĩnh Dao lại trợn to mắt, Lâm Côn khẩn trương giải thích: “Đây không phải cố ý...”
Đặt Sở Tĩnh Dao vào trong xe, Lâm Côn lại lần nữa trở lại cổng lớn của nhà trẻ, Lý Xuân Sinh đứng dựa vào chiếc Toyota của mình, cách Lâm Côn không xa, âm thầm đánh giá anh, đột nhiên có suy nghĩ muốn bái anh làm thầy.
Tiếng chuông tan học của nhà trẻ vang lên, những thiên thần lại được cô giáo dắt ra ngoài, Lâm Côn lập tức thấy Tiểu Sở Lâm đi cùng cô giáo chủ nhiệm Phùng Giai Tuệ xinh đẹp, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy liền thân màu xanh lam, càng tôn thêm làn da trắng nõn của cô và đôi chân thon.
“Cha!”
Tiểu Sở Lâm thấy Lâm Côn, lập tức vui vẻ chạy tới, bây giờ Lâm Côn đã có chuẩn bị, không để cậu bé làm tổn thương đến anh em của anh như lần trước, vươn tay xoa đầu cậu bé: “Con trai, hôm nay ở trường có ngoan không?”
Tiểu Sở Lâm bày ra dáng vẻ ông cụ non, nói: “Đương nhiên ngoan!”
Lâm Côn bị cậu bé chọc cười, ngẩng đầu, lại thấy Phùng Giai Tuệ đang nhìn về phía mình, anh đang do dự không biết có nên tới chào một tiếng không, Phùng Giai Tuệ đã chủ động đi tới chỗ anh: “Anh Lâm, tới đón Lâm Lâm sao?”
Lâm Côn cười trả lời: “Đúng vậy. Cô gái Phùng, nhóc con này hôm nay ở trường thế nào rồi?”
Phùng Giai Tuệ cười xoa đầu Tiểu Sở Lâm, nói: “Lâm Lâm hôm nay thể hiện rất tốt, không chỉ đạt 100 điểm thi khảo sát, lại còn quen thêm một người bạn tốt.”
“Cha, con có bạn tốt rồi!” Cậu bé giờ mới nhớ tới chuyện này, trước khi tan học cậu bé đã tính toán xong xuôi, hôm nay vừa thấy cha sẽ nói cho anh biết tin tốt này, sau đó mới giới thiệu bạn tốt cho cha xem, kết quả vừa nhìn thấy Lâm Côn, cậu bé vui vẻ quên hết tất cả.
Tiểu Sở Lâm nói xong, hét lớn: “Tô Hữu Bằng... Tô Hữu Bằng! Cậu mau tới đây, tớ giới thiệu người cha siêu nhân của tớ cho cậu xem!”
Lâm Côn cười nói với Phùng Giai Tuệ: “Đứa nhỏ này tên cũng thật giống minh tinh, mẹ cậu bé chắc rất thích diễn viên Tô Hữu Bằng!”
Phùng Giai Tuệ cười gật đầu: “Đúng thế. Chờ sau này tôi có con, cũng sẽ cho nó một cái tên đẹp giống minh tinh.” Nói xong, Phùng Giai Tuệ mới biết mình có chút thất lễ, cô là một cô gái lớn lên trong gia đình có giáo dục sao có thể nói như vậy, hơn nữa còn trước mặt cha mẹ của học sinh, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ lên.
Lâm Côn cười cười, không biết nên nói tiếp như nào, vừa hay lúc này Tô Hữu Bằng đi tới, Lâm Côn vừa thấy Tô Hữu Bằng, lập tức ngạc nhiên, không phải vì gì khác, mà người đứng cạnh cậu bé này là người vừa nãy bị anh đá bay hai lần... Đứa nhỏ này không phải con anh ta chứ?
--------------------