Đối mặt với các lãnh đạo Ủy ban kiểm tra kỷ luật và bí thư Dư Tông Hoa đại biểu quốc hội của tỉnh, Vu Đại Xuyên chỉ là một quan chức nhỏ như hạt vừng, lúc này nhân chứng vật chứng đều có đủ, ông ta muốn nói cái gì cũng muộn rồi.
Bỗng nhiên Vu Đại Xuyên cảm giác hai mắt tối sầm, trong lòng giống như có tảng đá lớn đè xuống, đôi mắt ông ta trắng dã, toàn thân co quắp choáng váng không còn sức lực, bị cảnh sát tòa án nhân dân tỉnh đặc biệt đến đây bắt giải đi.
Lúc này bầu trời trấn Ma Bàn trở nên trong xanh, ánh nắng rực rỡ bao phủ lên cảnh sắc tươi đẹp của trấn, ngày này sẽ trở thành ngày xua tan mây đen bao phủ bầu trời trấn Ma Bàn. Lần này Dư Tông Hoa tới đây, cũng không chỉ vì điều tra ra một bí thư đảng ủy trấn Ma Bàn, ông dẫn theo nhiều người của Ủy ban kiểm tra kỹ luật nhanh chóng kiểm tra toàn bộ hệ thống quản lý trấn Ma Bàn một lượt. Kết quả lại làm cho bí thư Dư bình thường luôn tươi cười hiền lành cũng phải mắng to tại chỗ.
“Quốc gia trao quyền lực cho các cán bộ cơ sở là muốn các người phục vụ dân chúng, dẫn dắt người dân phát triển trở nên giàu có, hạnh phúc. Các người thân là quan phụ mẫu của người dân, kết quả lại thông đồng với nhau làm bậy, khiến người dân trở nên khổ cực lầm than. Các người vì tư lợi mà mặc kệ tới người dân sống chết, các người đã bôi nhọ bộ mặt chính quyền nhân dân tỉnh, đem mặt mũi nhà nước Trung Hoa chúng ta ném vào hố phân. Một đám quan chức không có lương tâm như các người, còn không bằng cả rác rưởi và phân chó!”
Kết quả điều tra cho thấy toàn bộ hệ thống chính quyền trấn Ma Bàn, bao gồm mười mấy thôn xã trực thuộc, có hơn bảy mươi phần trăm quan chức đều tham ô mục nát, trong đó chính quyền trấn là nghiêm trọng nhất. Ngoại trừ Lão Tôn bảo vệ không tham ô mục nát ra, còn lại đều là cán bộ chuyên bòn rút tiền mồ hôi xương máu của dân. Lần này điều tra không chỉ dính đến các quan chức, ngay cả người nhà của bọn họ cũng liên can.
Những người dân ở trấn Ma Bàn, thời gian dài sống trong cảnh bị cướp đoạt và áp bức, đột nhiên lại có một vị quan chức lớn thanh liêm chính trực đến đây phân xử cho bọn họ. Lập tức những người dân nơi đây, từ người già tới trẻ nhỏ đều đi tới tìm Dư Tông Hoa và các thành viên của Ủy ban kiểm tra kỷ luật tố cáo. Chính vì vậy, chỉ trong thời gian nửa ngày, bọn họ đã điều tra ra nhiều nguyên nhân tham ô mục nát của chính quyền nơi đây.
Dư Tông Hoa đến giống như mặt trời ấm áp, một lần nữa chiếu sáng mặt đất trấn Ma Bàn. Những người dân đều rất mang ơn ông, nhưng không biết tất cả những việc này đều có liên quan tới người thanh niên trẻ tuổi ở cửa hàng bánh bao Phùng Ký kia. Mà người trẻ tuổi đó chính là chỉ huy Lâm của chúng ta, hiện tại anh đã lặng lẽ lên núi Mã Lương.
Trên núi Mã Lương đầy nắng, nhưng càng tới gần ngôi chùa nhỏ trên đỉnh núi lại càng vắng vẻ lạnh lẽo. Từ khi trên đỉnh núi có một đạo sĩ hung ác tới ở, ngôi chùa trên núi Mã Lương này càng ngày càng vắng vẻ.
Lâm Côn đứng ở cửa lớn của ngôi chùa, đi theo anh còn có Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm, việc này cũng không phải là hẹn trước, mà bọn họ nửa đường gặp nhau. Lâm Côn lặng lẽ chuồn ra khỏi chính quyền trấn, vừa lúc đụng phải Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ đang lo lắng đi tìm anh, hai cô gái nhìn thấy anh không có việc gì thì yên lòng. Biết được Lâm Côn muốn đến núi Mã Lương, Hàn Tâm liền sinh ra hứng thú, cô ta cũng muốn xem cối xay lớn trên núi Mã Lương, vừa lúc có cơ hội, vì vậy hai cô không hỏi Lâm Côn đi lên núi Mã Lương làm gì, cả hai đã cương quyết đi theo.
“Hai người đẹp à, hai cô chờ ở đây trước, tên đạo sĩ hung ác trong chùa rất khó đối phó, tôi đi vào nói chuyện với tên đạo sĩ kia, để ông ta biết chúng ta tới thăm, bảo ông ta không nên ra ngoài chọc chúng ta.” Lâm Côn cười nói với Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm, hai người biết rõ đạo sĩ hung ác kia rất đáng ghét, cho nên cũng không có ý kiến gì.
Lâm Côn đi tới cửa, giơ tay lên muốn gõ cửa, đột nhiên lại cảm thấy như thế không thích hợp, gõ cửa là hành vi lễ phép, giữa anh và tên đạo sĩ kia không có lễ phép gì đáng nói, vì vậy một đạp đá tung cánh cửa. Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ ở phía sau nhíu mày, đều nói đạo sĩ hung ác kia rất ngang ngược, nhưng Lâm Côn hiện tại còn ngang ngược không kém gì tên đạo sĩ kia.
Lâm Côn quay đầu lại, cười nói với Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm: “Hai người đẹp, ngoan ngoãn chờ ở nơi này.”
Hàn Tâm cau mày, Lâm Côn trước mặt nhìn thế nào cũng giống một kẻ siêu cấp vô lại, điểm này hoàn toàn khác biệt với nhận thức lúc trước của cô ta về anh, Phùng Giai Tuệ lại cười duyên, quan tâm nói: “Anh Côn, cẩn thận.”
Lâm Côn gật đầu, sau đó anh đi nhanh vào trong chùa, cửa lớn sảnh chính ngôi chùa mở rộng, bên trong thờ tượng thần lớn, xung quanh còn có các tượng thần nhỏ, Lâm Côn không có gì nghiên cứu gì về đạo giáo, nhưng anh ta cũng nhận ra được pho tượng lớn nhất chính là Thái Thượng Lão Quân.
Lư hương trong sảnh lớn đầy tro bụi, từ đó có thể thấy được đã lâu không có người thắp nhang, bên cạnh vừa lúc để một bó nhang lớn, Lâm Côn đốt ba cây nhang to và cắm vào trong lư hương, sau đó bái lạy bức tượng Thái Thượng Lão Quân. Lúc này cánh cửa căn phòng bên cạnh mở ra, sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cậu tới làm gì?” Sau đó là hai tiếng ho khan ‘khụ khụ’ vang lên...
Bị cái cối xay lớn ở giữa sân ngôi chùa che khuất tầm nhìn, Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ không nhìn ra tình huống bên trong. Chỉ nghe được giọng nói của tên đạo sĩ hung ác, hai người bọn họ liền trở nên khẩn trương, lo lắng an nguy của Lâm Côn. Lúc này vừa lúc có cơn gió nhẹ thổi qua, két một tiếng thổi hai cánh cửa xập xệ của ngôi chùa đóng lại. Lần này hai người không chỉ không nhìn thấy tình hình bên trong, ngay cả giọng nói cũng cực kỳ nhỏ rồi.
Hai tay Lâm Côn chắp lại để trên trán như đang bái lại, anh nhắm mắt đứng bức tượng Thái thượng lão quân, khóe miệng nhếch lên cười nhạt, nói với đạo sĩ hung ác đứng ở bên cạnh cánh cửa: “Lôi Sát, bốn mươi hai tuổi, sống ở biên giới Việt - Trung, là con thứ năm trong gia đình, bốn người anh đều là trùm ma túy lớn ở biên giới, từ năm 1996 đến 2002 lần lượt bị đặc công truy bắt tập kích đánh chết. Hiện nay anh em họ Lôi chỉ còn một mình ông, ông từ lúc 13 tuổi đã theo các anh trai mình buôn bán ma túy, 16 tuổi lần đầu tiên giết người, người bị giết là thai phụ mang thai sáu tháng, ông thèm khát sắc đẹp của người ta, người ta lại không thuận theo nên bị ông cưỡng hiếp rồi giết chết. Từ năm ông 16 tuổi tới bây giờ, người bị ông giết thống kê không rõ, buôn bán ma túy tại biên giới Việt – Trung thông qua tay của ông buôn bán vào trong nước nhiều không kể xiết. Năm 2003, ông chính thức được đội hành động đặc biệt của Cục an ninh quốc gia xếp vào danh sách tội phạm truy nã, nhưng sau đó ông như bốc hơi khỏi thế gian...”
Lâm Côn quay đầu, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lôi Sát cười nói: “Nhưng không ai ngờ rằng, trùm ma túy lớn, tội ác chồng chất tại biên giới Việt – Trung ngày xưa lại lưu lạc tới trấn Ma Bàn, lên núi Mã Lương giả làm đạo sĩ, hơn nữa còn vì năm mươi vạn tệ mà sẵn sàng làm tay chân cho người khác.”
“Mày im đi!” Cả người Lôi Sát đang mặc áo đạo sĩ, đột nhiên hung tợn cắt ngang, lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc mày là ai, tại sao mày lại biết nhiều như thế?” Nói xong, tay trái của ông ta chậm rãi tìm khẩu súng lục đang giấu phía sau.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng hơn là ông sẽ chết trong tay của tôi, cái đầu của ông đáng giá không ít tiền đấy.” Lâm Côn xòe bàn tay có da có thịt của mình bắt đầu đếm ngón tay, sau đó cười nói: “Hình như là sáu mươi vạn.”
“Mày là thợ săn tiền thưởng?” Mặt Lôi Sát sa sầm lại hỏi, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Côn.
“Săn cái lông!” Lâm Côn vô lại nói: “Dù sao ông cũng là người sắp chết, nói cho ông biết cũng không sao, tôi cũng không phải là người nổi tiếng gì, ông nghe qua Vua Sói của quân khu Mạc Bắc chưa?”
“Mày là...” Đột nhiên sắc mặt Lôi Sát biến đổi, đương nhiên ông ta nghe nói qua về Vua Sói của quân khu Mạc Bắc, bản thân là trùm buôn lậu ma túy, dù ở biên giới Việt – Trung hay biên giới Trung - Ấn, hay tại biên giới khác, người chưa nghe qua thanh danh Vua Sói Mạc Bắc chỉ là số ít. Không bởi vì cái gì khác, chỉ bởi vì Vua Sói thật sự quá đáng sợ, mỗi lần mặc kệ ở đến chỗ nào, khẳng định sẽ có kẻ bị “cắn” chết. Đối với những trùm buôn lậu tại biên giới, trong mắt bọn họ cái tên Vua Sói Mạc Bắc này chẳng khác gì tử thần.
Đột nhiên Lâm Côn híp mắt lại, trên mặt vẫn tươi cười: “Tay trái của ông cầm súng lục giấu sau lưng, từ khi ông rút súng và bóp cò, nhanh nhất cũng cần 0,5 giây, trong đó không bao gồm thời gian ông nhắm bắn, tính tổng thể nếu ông muốn một viên đạn bắn chết tôi, chí ít cần thời gian một giây, một giây này đủ cho tôi cắt nát cổ họng của ông, ông tin không?”
Đột nhiên sắc mặt của Lôi Sát thay đổi, khi Lâm Côn vừa dứt lời, tay trái của ông ta đã động, một họng súng lục tối tăm chỉ về phía Lâm Côn. Vào lúc này, Lâm Côn cũng hành động, tay trái của anh nâng lên phía trước, chỉ thấy một tia sáng kim loại xuất hiện, sau đó ánh sáng này lướt nhanh như viên đạn, vèo một cái... Trong nháy mắt Lôi Sát muốn bóp cò, ánh sáng đã cắm vào cổ họng ông ta, toàn thân Lôi Sát cứng ngắc, tay cầm súng lục buông lỏng, súng lục loảng xoảng rơi trên mặt đất, ông ta còn mở to mắt, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Côn. Hai tay che cổ, miệng còn mở ra, đột nhiên có máu tươi chảy ra ngoài, ông ta phí nhiều sức lực nhìn xuống, nhìn vũ khí cắm vào cổ họng của mình, khóe miệng còn nói mơ hồ không rõ: “Đây... Đây... Đây là... Quỷ... Quỷ Súc?”
“Ông nói đúng rồi.” Lâm Côn tươi cười, sau đó rút Quỷ Súc ra, lúc này máu tươi bắn tung tóe, Lôi Sát che cổ hét lên một tiếng té ngã trên mặt đất, máu loãng lập tức nhuộm đỏ một mảng.
Khi Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ đi vào, Lâm Côn đã xử lý tốt hiện trường, hai người khó hiểu hỏi anh ta: “Đạo sĩ hung ác đâu rồi?”
Lâm Côn thản nhiên cười nói: “Không biết, có khả năng đêm qua bị tôi đánh một trận, ông ta cũng không dám trở về.”
Tuy hai cô gái cảm thấy việc này kỳ lạ, nhưng không có người nào nghĩ vào một phút trước, đạo sĩ hung ác đã bị Lâm Côn giết đi, thi thể bị ném ra góc tường nhỏ phía sau.
Trên đường xuống núi, Lâm Côn nhắn tin cho Lục Đình... Lôi Sát đã chết, bảo người tới xử lý, sáu mươi vạn tiền thưởng này hãy chuyển cho người nhà của những người từng bị Lôi Sát giết.
Cục An Ninh Quốc Gia có cơ sở ngầm khắp cả nước, sau khi nhận được tin nhắn của Lâm Côn, Lục Đình lập tức sắp xếp đặc công ở gần trấn Ma Bàn nhất tới xử lý việc sau đó. Sau khi xác định Lôi Sát bị truy nã nhiều năm đã chết, bốn đặc công tới xử lý việc này còn phát hiện một vụ án khác, đạo sĩ già ngày xưa trên núi Mã Lương cũng không phải chết già, mà là bị Lôi Sát giết chết và chôn ở sau sườn núi.
Trong thời gian thẩm vấn Vu Lượng, Vu Lượng cũng chính miệng cung khai, sở dĩ anh ta dám áp chế được Lôi Sát, cũng bởi vì anh ta biết bí mật mà người khác không biết. Nếu như Lôi Sát không phải muốn ẩn nấp lâu dài tại trấn Ma Bàn, ông ta đã sớm giết chết Vu Lượng, kẻ dám uy hiếp mình. Nhưng ông ta không bao giờ ngờ được, ông ta ẩn ấp tại trấn Ma Bàn lâu như vậy, cuối cùng lại gặp phải Vua Sói Mạc Bắc...
--------------------