Ăn xong bữa sáng, Lâm Côn lái chiếc xe Carola màu đỏ của Sở Tĩnh Dao, đưa hai mẹ con đến chỗ của từng người, sau đó bản thân quay xe trở về khu biệt thự, xách thùng nước nhỏ bắt đầu tưới vườn rau.
Hạt giống mới trồng xuống đất được một tuần, lượng nước rất quan trọng, chuyện này có thể ảnh hưởng đến việc hạt giống có thể thuận lợi nảy mầm từ dưới đất lên hay không, đây là kinh nghiệm do Lâm Côn trước kia sống ở nông thôn gần hai mươi năm học được.
Lâm Côn đang cong lưng tưới, đột nhiên nghe được một âm thanh dịu dàng chào hỏi anh: “Chào buổi sáng, anh Lâm.”
Âm thanh này rất quen thuộc, Lâm Côn ngẩng đầu lên, liền thấy trước mặt là một cô gái duyên dáng đang đứng, mặc một bộ sườn xám màu xanh, trên chân đi một đôi giày cao gót, chân nhỏ thon dài thẳng tắp thướt tha động lòng người…
“Sao cô lại tới đây nữa?” Lâm Côn cau mày nhìn Lục Đình hỏi.
“Tôi vừa khéo ở đây, buổi sáng không có việc gì nên đi dạo, đúng lúc thấy anh Lâm…”
“Dừng!” Lâm Côn cắt ngang lời của Lục Đình, hoài nghi nói: “Cô nói cô ở nơi này?”
Lục Đình cười chỉ chỉ biệt thự số sáu bên cạnh, nói: “Đúng vậy, chính là căn biệt thự kia, chúng ta coi như là hàng xóm.”
Mặt Lâm Côn lập tức đen lại, đùa cái gì, chẳng lẽ cô gái nhỏ Chương Tiểu Nhã kia dọn đi rồi?
Trong đầu anh vừa mới nghĩ như vậy, đột nhiên nghe biệt thự số sáu phát ra âm thanh: “Chị Lục Đình, chị ở đâu, đồ ăn giao đến rồi này!”
--------- đây đúng là giọng của Chương Tiểu Nhã.
Đầu Lâm Côn liền phình to, chuyện này rốt cuộc là thế nào, sao Chương Tiểu Nhã lại ở cùng với người của Cục An Ninh! Không cho anh kịp nghĩ nhiều, Lục Đình vội vàng kéo anh trốn vào chỗ trống của gara bên cạnh.
“Cô muốn làm gì?” Lâm Côn cau mày hỏi.
“Anh Lâm ngại quá…” Lục Đình dịu dàng mỉm cười nói: “Không thể để cho Chương Tiểu Nhã nhìn thấy tôi và anh đứng cùng một chỗ, nếu không cô bé kia kia nhất định sẽ ghen.”
“Ghen?”
“Anh Lâm, chắc anh không biết nhỉ, Tiểu Nhã giống như rất thích anh.” Lục Đình mỉm cười nói, trên mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền, nhìn qua có chút vui tươi đáng yêu.
“…” Lâm Côn trợn mắt há mồm, sau đó dứt khoát nhìn Lục Đình nói: “Cô Lục, tôi không có tình cảm với người khác, cho cô một cơ hội, nhanh chóng nói cho tôi biết cô rốt cuộc tới tìm tôi vì cái gì?”
“Thuyết phục anh tham gia đội hành động đặc biệt.” Lục Đình dứt khoát trả lời.
“Chuyện đó là không thể, cô cùng với cấp trên của cô chết tâm đi, tôi chỉ muốn sống những ngày tháng bình yên an nhàn, nói gì với tôi cũng vô dụng.” Ánh mắt Lâm Côn kiên định nhìn Lục Đình nói.
“Anh Lâm, chẳng nhẽ gia nhập đội hành động đặc biệt không tốt sao? Anh cũng không phải không biết có bao nhiêu người khát khao được gia nhập vào Cục An ninh Quốc gia, càng đừng nói là đội ngũ tinh anh của đội hành động đặc biệt trong Cục an ninh.” Lục Đình cười nói.
“Nhân lúc tôi còn kiên nhẫn chưa nổi giận, tốt nhất cô nhanh đi đi, nếu không đừng trách tôi xuống tay không nể tình.” Ánh mắt Lâm Côn sáng như đuốc nói.
“Tôi không tin anh có thể đánh phụ nữ!” Lục Đình mỉm cười nói, trên mặt rõ ràng là một vẻ khiêu chiến Lâm Côn.
“A, vậy thì cô nói sai rồi, tôi thực sự còn đánh phụ nữ!” Lâm Côn ngả ngớn cười nói, rồi ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Vậy anh đánh tôi đi!” Lục Đình không chút nào sợ hãi, vươn bộ ngực đầy đặn về phía trước, ánh mắt mỉm cười nhìn Lâm Côn.
Nhìn thấy cô chủ động đưa lên hai khối đạn thịt, trong lòng Lâm Côn không đè nén được nổi lên một chút ý nghĩ không trong sáng, tự nhiên nghĩ tới cảm giác đêm qua Sở Tĩnh Dao nằm trong lòng ngực, cảm xúc trên mặt có chút xấu hổ.
Lục Đình không biết Lâm Côn suy nghĩ cái gì, nhưng vừa thấy Lâm Côn hơi ngây người, còn có chút đỏ mặt, cô lập tức nhân cơ hội đó nói: “Anh chắc là còn không biết thân phận của cô bé hàng xóm Chương Tiểu Nhã kia đâu.”
Ánh mắt Lâm Côn hơi hơi nheo lại, hiện lên một tia nghi ngờ.
“Cô ấy là cháu gái ruột của ông cụ Chương người nhà họ Chương ở Yến Kinh, lần này tôi chính là nhận mệnh lệnh của tổ chức, đến bảo vệ an toàn cho cô ấy, đương nhiên còn có một nhiệm vụ khác, chính là khuyên anh gia nhập đội hành động dặc biệt, cùng tôi bảo vệ cô ấy.” Lục Đình mỉm cười nói.
Trên mặt Lâm Côn khó nén tia kinh ngạc, nhà họ Chương ở Yến Kinh, đối với người dân bình thường có thể rất xa lạ, nhưng đối với người từng có cuốc sống ở quân đội mà nói, tuyệt đối là tiếng tăm lừng lẫy như sấm bên tai, hiện tại vũ khí chiến tranh cao cấp được trang bị ở các quân khu lớn của Trung Quốc, ít nhất 80% là do nhà họ Chương nghiên cứu phát triển và sản xuất. Nhà họ Chương có công nghiệp quốc phòng, phòng thí nghiệm cùng xưởng chế tạo vũ khí lớn và tiên tiến nhất Trung Quốc... Mà Chương Tiểu Nhã lại là cháu gái ruột của ông cụ Chương, việc này thật không thể tưởng tượng nổi!
Nói đến ông cụ Chương, ba năm trước Lâm Côn từng gặp qua ông cụ có thân hình gầy gò nhưng cực kỳ khỏe mạnh, trên mặt lúc nào cũng tươi cười. Đó là một người đứng giữa những người khác, nhìn ông cụ bình thường không khác gì những cụ già đã nghỉ hưu, cùng lắm thì nhìn qua nhanh nhẹn hơn một chút. Thế nhưng ông ấy dám đứng trước mặt tổng thống Mỹ, đất nước có lực lương quân sự đứng đầu của thế giới, vỗ ngực nói ‘Trong vòng ba năm nữa Trung Quốc chắc chắn sẽ tạo ra tàu sân bay, tương lai trong vòng mười năm, lực lượng quân sự Trung Quốc cũng nhất định đuổi kịp nước Mỹ một khoảng lớn!”
Hiện tại cách ngày ông cụ Chương vỗ ngực đã qua ba năm, Trung Quốc đã sản xuất ra hai tàu sân bay, đây là một căn cứ quân sự trên biển, là biểu tượng cho một quốc gia thống trị lực lượng quân sự trên biển, ông cụ Chương và nhà họ Chương sau lưng ông, vì cuộc cánh mạng quân sự Trung Quốc đã mở ra một thời đại mới.
Cách thời gian mười năm ông cụ Chương đã nói, còn bảy năm nữa, Lâm Côn tin tưởng rằng tương lai trong bảy năm tới, lực lượng quân sự Trung Quốc nhất định sẽ đuổi kịp nước Mỹ một khoảng lớn, thậm chí còn có khả năng đạt tới cấp độ tranh giành nhau không nhân nhượng.
Thật lòng mà nói, Lâm Côn khâm phục ông cụ Chương từ trong tim, khâm phục tính cách khiêm tốn của ông, khâm phục ông khi đối mặt với nước Mỹ lớn mạnh vẫn giữ được giọng điệu hiên ngang, khâm phục những đóng góp quân sự đã được sử sách ghi lại của ông cho Trung Quốc!
Lục Đình nhìn thấy cảm xúc trên mặt Lâm Côn thay đổi, lại không đoán ra được trong lòng anh đang nghĩ gì, nên khi nói xong, cô yên lặng đợi Lâm Côn trả lời, qua vài giây đồng hồ sau, hai mắt Lâm Côn đột nhiên sáng ngời, nhìn cô nói: “Được, tôi đồng ý cùng cô bảo vệ Chương Tiểu Nhã, nhưng tôi có điều kiện!”
Lâm Côn đồng ý, hoàn toàn là do nể mặt mũi của ông cụ Chương, nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần anh đồng ý rồi, trong lòng Lục Đình liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, trước khi đến thành phố Trung Cảng này, người đứng đầu đội hành động đặc biệt, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của cô Chu Vệ Quốc nói, chỉ cần Vua Sói Mạc Bắc này chịu đồng ý, cho dù anh ra điều kiện gì cũng được.
“Điều kiện gì?” Lục Đình cười hỏi.
“Ngoại trừ nhiệm vụ này ra, tôi từ chối nhận tất cả các nhiệm vụ khác, hơn nữa tôi không thể đảm bảo lúc nào cũng bên cạnh Chương Tiểu Nhã được, tôi còn có vợ và con cần chăm sóc.” Lâm Côn lạnh nhạt nói.
“Vậy…” Lục Đình hơi do dự, cô không có lập tức vội vã trả lời Lâm Côn, mà vừa cười hỏi: “Ngoại trừ việc này, anh Lâm còn có điều kiện gì khác không?”
Lâm Côn nghĩ nghĩ, trong đầu lập tức nghĩ tới những tính toán nhỏ nhặt, anh bảo vệ Chương Tiểu Nhã, hoàn toàn là do trong lòng anh khâm phục ông cụ Chương, nhưng nếu là Cục An ninh Quốc gia chủ động tới đây mời anh, bản thân nếu không nhân cơ hội từ nơi vốn được mệnh danh kho vàng quốc gia này làm giàu cho mình, dường như không phải tính cách của anh.
“Tiền lương, tôi coi như là vì đất nước bán mạng, phải trả tôi tiền lương chứ?” Lâm Côn không nghiêm túc cười nói.
“Đây là tất nhiên.” Lục Đình cười nói: “Anh Lâm, tiền lương anh muốn là bao nhiêu?”
Hai mắt Lâm Côn chuyển động suy nghĩ, nhìn Lục Đình giơ lên năm ngón tay, ý của anh là năm mươi vạn, tuy rằng Cục An ninh Quốc gia giàu như nước đổ phù sa là không sai, nhưng quốc gia cũng không phải tiêu tiền như nước, muốn tiêu thế nào thì tiêu. Trước đây anh có nghe nói qua lương ở Cục An ninh rất cao, nhưng cụ thể là bao nhiêu anh đúng là cũng không rõ.
Trên mặt Lục Đình lập tức lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, theo cô nghĩ, Lâm Côn giơ năm ngón tay ý muốn nói là năm trăm vạn, Cục An ninh Quốc gia đều luôn tính lương một năm, lương một năm năm trăm vạn tuyệt đối có một không hai.
“Anh Lâm, việc này chỉ sợ có chút khó khăn…” Lục Đình có chút áy náy cười nói: “Cục An ninh Quốc gia chúng tôi quả thật không trả được lương cao như vậy, nhưng mà tôi cũng không có từ chối anh, chúng ta trước tiên thương lượng một chút, cụ thể đến lúc đó tôi sẽ xin chỉ thị của lãnh đạo rồi trả lời anh, anh xem… Có thể giảm thấp chút hay không?”
Năm mươi vạn còn không được, còn nói cái khỉ gì? Đánh chết Lâm Côn cũng không tin, đường đường là Cục An ninh Quốc gia, lại không trả nổi mức lương một năm năm mươi vạn. Nhưng mà nói đi nói lại, anh bảo vệ Chương Tiểu Nhã hoàn toàn là nể mặt mũi của ông cụ Chương, đừng nói Cục An Ninh người ta trả cho anh tiền lương, hoặc là một xu cũng không cho, nhưng xuất phát từ lòng coi trọng nhân nghĩa đạo đức, anh cũng sẽ âm thầm bảo vệ Chương Tiểu Nhã.
Lâm Côn nhịn một hơi, ngực phập phồng lên xuống một lúc, nhìn Lục Đình hỏi: “Vậy cô nói bao nhiêu thì thích hợp?”
Lục Đình nghĩ nghĩ, trong đầu nhanh chóng tính toán tiền lương ở Cục An Ninh của đội hành động đặc biệt, cuối cùng giơ lên một ngón tay với Lâm Côn, dịu dàng cười nói: “Anh Lâm, nhiều nhất là số này…”
“Gì?”
Lâm Côn cố nén kích động muốn chửi má nó, anh tốt xấu gì cũng là chỉ huy trưởng binh đoàn quân khu Lang Nha Mạc Bắc, lương một năm chỉ trả mười vạn, Cục An ninh Quốc gia này cũng không coi anh ra gì quá rồi, đây quả thực là bóc lột sức lao động trắng trợn!
Lâm Côn quay đầu muốn đi, nhưng vẫn là câu nói kia, anh bảo vệ Chương Tiểu Nhã là do nể mặt mũi của ông cụ Chương, cho nên cuối cùng anh vẫn dừng bước chân, quay đầu nhìn Lục Đình nói: “Được, cứ như vậy đi, tôi cũng không có yêu cầu gì khác, cô nhanh đi xin chỉ thị các lãnh đạo của cô đi, tôi còn phải tưới rau!”
“Được, tôi lập tức đi xin chỉ thị.” Lục Đình vui vẻ mỉm cười đứng lên, nhiệm vụ lần này xem như cô hoàn thành hơn một nửa, chỉ cần lãnh đạo đồng ý hai yêu cầu của Lâm Côn, chủ yếu là yêu cầu thứ nhất, thì nhiệm vụ này cũng được xem là hoàn thành tốt đẹp rồi.
Lục Đình lập tức cầm lấy điện thoại, ở trước mặt Lâm Côn gọi điện thoại cho Chu Vệ Quốc, đầu tiên là trình bày yêu cầu thứ nhất của Lâm Côn, Chu Vệ Quốc không do dự lập tức đồng ý, sau đó đến vấn đề tiền lương. Lúc Lục Đình cầm điện thoại nói ra tiền lương một trăm vạn một năm, cả người Lâm Côn lập tức ngây ra. Sau đó trong lòng cười ha ha, thì ra vừa rồi anh cùng với vị mỹ nữ trước mắt này dùng đơn vị tiền mặt không giống nhau, ha ha, một trăm vạn một năm, tiền của Cục An ninh Quốc gia này đúng là quá dễ kiếm, haha!
Cúp điện thoại, Lục Đình cười nói với Lâm Côn tất cả đều không có vấn đề gì, sau đó lấy ra một cái túi hồ sơ đưa cho anh, cười nói: “Anh Lâm, hy vọng trên công việc có thể chiếu cố lẫn nhau nhiều hơn.”
Tâm tình Lâm Côn rất tốt nói: “Nhất định nhất định…” Nhận lấy túi hồ sơ, mở ra xem thử, bên trong là một tấm thẻ màu vàng lấp lánh, mật khẩu là sáu số 7, ngoài ra còn có một chứng nhận đóng dấu quốc gia, mở ra liền nhìn thấy, bên trên viết: Đặc công hành động đặc biệt - Cục An ninh Quốc gia, số hiệu 007, quân hàm đại tá…
Tâm trạng Lâm Côn càng tốt hơn, không nghĩ tới Cục An ninh Quốc gia lại để ý tới mình như vậy, trực tiếp phong làm đặc công số bảy, vinh dự này không phải người bình thường có thể có được, nhưng mà anh cũng sẽ không vì cảm kích, mà thay đổi nguyên tắc lúc đầu trong lòng ---- chỉ nhận một nhiệm vụ bảo vệ Chương Tiểu Nhã này.
Thấy tâm trạng Lâm Côn không tồi, Lục Đình bắt đầu nói đến công việc, cười nói: “Anh Lâm, anh không tò mò sao, vì cái gì Cục An ninh Quốc gia lại đột nhiên cho người tới bảo vệ Chương Tiểu Nhã?”
Đây là một câu hỏi kiểu thả con tép bắt con tôm, bình thường mà nói, Lâm Côn chắc chắn sẽ hỏi lại một câu vì sao, sau đó Lục Đình sẽ nói ra nguyên nhân, nhưng kết quả, Lâm Côn đã lấy được giấy chứng nhận cùng thẻ ngân hàng, trực tiếp nói ra một câu: “Không hứng thú!” Xoay người… Anh liền cầm theo xô nước nhỏ tiếp tục tưới cây.
Lục Đình: “…”
--------------------