“Cục trưởng Kim, người này chính là một kẻ vô lại, ngài cứ để tôi tới thẩm vấn anh ta là được rồi!” Thẩm Mạn vội vàng giúp Lâm Côn giải vây nói. Với khí thế của Kim Kha bây giờ, anh ta tự mình đi thẩm vấn Lâm Côn nhất định sẽ vận dụng tới ‘thủ đoạn’.
“Không, tôi sẽ tự mình thẩm vấn anh ta!” Kim Kha lại lạnh lùng nói.
“Nhưng cục trưởng Kim...”
“Không nhưng nhị gì cả, nhanh dẫn anh ta tới phòng thẩm vấn đi!” Kim Kha lạnh lùng cắt ngang lời Thẩm Mạn, ra lệnh.
Hai người ở bên này nói chuyện, Lâm Côn đã xoay người tùy tiện đi về phía phòng thẩm vấn, trên mặt Kim Kha lập tức lộ vẻ nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Mạn, mặt Thẩm Mạn đen lại, không kiềm chế được cúi đầu xuống, nói: “Anh ta quen thuộc với chỗ này.”
Lông mày Kim Kha càng nhíu chặt, hóa ra người kia là khách quen của Cục cảnh sát, quả nhiên không phải là dạng người tốt lành gì!
Kim Kha lạnh lùng cười đi theo Lâm Côn. Thẩm Mạn đứng ngây ra tại chỗ không biết nên làm sao, nhìn theo bóng lưng cao lớn này của Lâm Côn, trong lòng cô lại căm giận. Tại sao người này lại không có chút tính giác ngộ nào vậy? Kim Kha rõ ràng là muốn đến phòng thẩm vấn cho anh biết tay, tại sao anh còn tự mình đưa tới cửa như vậy hả?
Ngoài mặt Thẩm Mạn vẫn tính là bình tĩnh, nhưng trong lòng đã suốt ruột muốn giậm chân, cô thật lòng lo lắng cho Lâm Côn, cô không biết vì sao mình lại như vậy nên tạm thời coi như vì anh đã từng giúp mình. Việc phá án trong hai vụ án đội móc túi người Tây và hòa thượng giả, Cục cảnh sát đã ghi công lao cho cô, đợi đến cuối năm cô rất có khả năng sẽ nhận danh hiệu cảnh sát hình sự tốt nhất trong năm.
Cứ đứng ở đây lo lắng suông cũng không phải là biện pháp, Thẩm Mạn lại muốn đi theo Kim Kha cùng thẩm vấn Lâm Côn. Tốt xấu có cô ở đó, Kim Kha khẳng định không sẽ dám làm loạn, Lâm Côn cũng không đến mức chịu khổ quá nhiều. Cô vừa muốn đuổi theo lại đột nhiên nhìn thấy Lâm Côn dựng thẳng một ngón tay ở phía sau lưng...
Hình như anh đang nói... không thành vấn đề! Không cần lo lắng...
Chân Thẩm Mạn vừa muốn bước tới lại dừng lại, cô khẽ nhíu mày, trong lòng lập tức bình tĩnh lại. Cô chợt nhớ tới tình cảnh trước đây khi Lâm Côn một mình đấu với một đám móc túi người Tây, một đám móc túi người Tây kia vô cùng thảm hại, đến nay mỗi lần nhớ tới trong lòng cô đều sợ hãi. Cô hơi sửng sốt, trong lòng càng lo lắng hơn, vội vàng đuổi theo kêu lên: “Cục trưởng Kim, chờ một chút!”
Cô không phải lo lắng cho an toàn của Kim Kha, mà lo lắng nếu chẳng may Lâm Côn làm gì Kim Kha thì hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng. Nói như thế nào Kim Kha cũng là Cục trưởng Cục cảnh sát, hiện tại đang ở trong Cục cảnh sát, anh sẽ không tránh khỏi bị tội danh nghiêm trọng là công kích cảnh sát. Đến lúc đó Lâm Côn có thể sẽ bị xử tám năm mười năm cũng nên!
“Đồng chí Thẩm Mạn, cô sao vậy, lẽ nào trong Cục cảnh sát không có chuyện khác sao?” Kim Kha lại nói: “Nếu như cô thật sự không có việc gì làm thì dẫn theo hai người đi tuần tra trên đường, bảo vệ an toàn cho người dân đi!”
“Cục trưởng Kim...”
“Không cần nói nữa, nhanh đi đi!”
Ầm một tiếng, cửa phòng thẩm vấn nặng nề đóng lại, Thẩm Mạn đứng ở cửa giơ tay lên muốn gõ, đột nhiên cô lại nghe có người gọi cô: “Đội trưởng Thẩm, vụ án lừa gạt trẻ con đã có phát hiện quan trọng!”
Thẩm Mạn cắn môi một cái, cô không thể làm gì khác hơn thu tay lại, vội vàng đi về phía người cảnh sát vừa gọi cô, chuyện này liên quan đến việc lừa gạt hơn mười đứa trẻ, cô không thể coi thường.
Lâm Côn vừa vào trong phòng thẩm vấn lại tùy tiện ngồi xuống, anh còn châm điếu thuốc ngậm bên khóe miệng, dáng vẻ cà lơ phất phơ, còn thiếu gác hai chân lên để lên bàn.
Kim Kha lập tức vỗ bàn giận dữ gầm thét lên: “Mẹ nó, anh biết phết tắc một chút cho tôi, ai cho anh hút thuốc lá ở đây?”
Lâm Côn không quan tâm, lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Kim Kha, miệng cười hì hì, không nghiêm chỉnh nói: “Cục trưởng Kim, đừng tức giận như vậy làm gì, anh cũng làm một điếu chứ?”
“Lấy ra cho tôi!” Kim Kha tức giận nói, anh ta vung tay lại đánh về phía điếu thuốc lá trước mặt, Lâm Côn vội vàng thu tay lại, rất nghiêm túc nói: “Cục trưởng Kim, đây chính là thuốc lá ngon, không thể lãng phí được.”
“Má nó!” Kim Kha hoàn toàn bị chọc giận, anh ta dù sao cũng là một người trẻ tuổi mới ngòai ba mươi tính khí còn chưa trầm ổn, bị Lâm Côn nhiều lần trêu đùa như thế, cho dù tính tình anh ta có tốt mấy đi nữa cũng không nhịn được, vì vậy không nói hai lời vung bàn tay đánh về phía gương mặt đáng giận kia.
Bốp...
Một tiếng động thanh thúy vang lên, cái tát của Kim Kha cũng không rơi vào trên mặt Lâm Côn, cổ tay của anh ta bị Lâm Côn nắm lấy, trên mặt Lâm Côn vẫn rất thoải mái. Gương mặt khiến Kim Kha căm hận vẫn tươi cười ngả ngớn. Kim Kha dùng sức muốn kéo tay ra nhưng phát hiện mình kéo thế nào cũng không kéo ra được, bàn tay kia nắm thật chặt cổ tay của anh ta giống như một cái kìm lớn kẹp chặt lại.
“Anh buông tôi ra!” Kim Kha vừa cố rút tay, vừa nghiến răng nghiến lợi mắng: “Anh biết hành vi này của anh là gì không? Anh làm vậy chính là công kích cảnh sát, lên toà án bị xử tám năm mười năm cũng không có vấn đề gì!”
Trên gương mặt ngả ngớn của Lâm Côn đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ quái, sau đó lại đột nhiên buông tay ra, Kim Kha đang ra sức kéo tay theo lực quán tính trực tiếp đụng vào tường, gáy nặng nề đập ở trên tường, trước mắt lập tức đầy sao bay.
Kim Kha dùng sức lắc đầu, cảm giác trước mắt có chút choáng váng, dưới chân còn đứng không vững, anh ta không thể làm gì khác hơn là chống tay vào tường, nhưng trên mặt càng thêm tức giận, nhìn Lâm Côn nổi giận mắng: “Anh, anh cố ý!”
Lâm Côn ngậm điếu thuốc lá, nhẹ nhàng phun ra một vòng khói, hai tay mở ra, dáng vẻ rất vô tội nói: “Cục trưởng Kim, sao anh cứ mắng chửi người vậy? Tôi có cố ý đâu? Tôi thực hiện nghiêm chỉnh theo chỉ thị của anh thôi. Vừa rồi anh bảo tôi buông ra thì tôi buông ra thôi! Ôi, mấy người làm quan các anh thật khó hầu hạ...”
“Anh...” Kim Kha tức tới mức môi cũng run run, đưa tay chỉ vào Lâm Côn kêu lên: “Mẹ nó, anh có tin hay không, bây giờ tôi sẽ khiến cho anh không thể đứng lên đi ra khỏi nơi này được!”
“Lẽ nào là bò ra ngoài sao?” Lâm Côn vẫn nở nụ cười ngả ngớn, thản nhiên nói: “Không tin!” Anh lại tiếp thêm một câu: “Cục trưởng Kim, chỉ dựa vào anh thật sự không thể làm gì được tôi đâu. Có cần lại gọi thêm hai người tới hay không?” Nếu chỉ đơn thuần là những lời này có lẽ còn không có gì, nhưng mấu chốt là trên mặt Lâm Côn còn lộ vẻ xem thường, điều này làm cho Kim Kha càng tổn thương hơn. Anh ta đường đường là một Cục trưởng Cục cảnh sát lại bị một kẻ vô lại khinh bỉ!
“Má nó, tôi sẽ cho anh nếm thử lợi hại!” Kim Kha đã hoàn toàn bị chọc giận, lửa giận hừng hực đốt đầu óc vốn vẫn tính là tỉnh táo của anh ta. Anh ta vung nắm đấm đánh về phía Lâm Côn, nhưng vừa bước ra một bước, dưới bàn chân lại lảo đảo, đầu nặng ngã nhào về phía trước.
Bịch...
Cơ mặt Lâm Côn lại co giật một cách khoa trương, cúi đầu chế nhạo: “Cục trưởng Kim, đất này là nền xi măng, ngã rất đã nghiền, anh xem anh đi, không tốt với ai cũng được, làm sao lại không tốt với chính mình chứ?”
“Anh, anh, anh...” Kim Kha run rẩy liên tiếp nói ba tiếng anh. Anh ta vừa ngẩn đầu lên thì Lâm Côn lập tức khoa trương kêu ra thành tiếng, “Ái chà mẹ ơi, cục trưởng Kim, răng cửa của anh rơi đầy đất rồi, thật đau!”
Lúc này Kim Kha hận không thể nhào tới cắn chết người này, nhưng trước đó gáy bị đập tới choáng váng, vừa rồi lại ngã lăn, đừng nói nhào tới, trong giây lát muốn đứng lên cũng khó khăn.
“Cục trưởng Kim, anh tạm thời bình tĩnh lại, chúng ta từ từ nói chuyện.” Lâm Côn rất chăm sóc chuyển cái ghế ngồi tới trước mặt Kim Kha nhưng không đỡ cục trưởng Cục cảnh sát mới nhậm chức này dậy, hai chân bắt chéo phun ra vòng khói thuốc nói: “Em họ anh dẫn theo hai người đập nhà hàng đồ đệ của tôi, hẳn phải đền tiền chứ?”
“Đền tiền mẹ anh đấy!” Kim Kha cắn răng nổi giận mắng. “Mẹ nó, anh đánh em họ tôi lại đánh tôi, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu!”
“Ái chà chà, cục trưởng Kim, anh thân là nhân viên chính phủ quốc gia cũng không thể nói như vậy được, nói gì cũng phải có chứng cứ, anh nói tôi đánh em họ anh, anh thấy được sao? Anh nói tôi đánh anh, tôi có ra tay sao?” Lâm Côn chỉ vào máy quay giám sát 360 độ trong phòng thẩm vấn, ngả ngớn cười nói: “Tất cả hành động của hai chúng ta ở trong phòng thẩm vấn này đều được thứ kia quay lại rõ ràng, cục trưởng Kim anh nói chuyện phải có trách nhiệm chứ?”
Kim Kha vừa rồi nổi giận đùng đùng, thật sự quên mất trong phòng thẩm vấn có camera, ngay lập tức trên mặt anh ta lúng túng khó có thể miêu ta, hầm hầm trừng mắt về phía cameras một cái. Phía sau máy quay giám sát của phòng thẩm vấn vẫn có người theo dõi, quả nhiên vừa bị Kim Kha trừng mắt như thế, cửa phòng thẩm vấn lập tức có tiếng gõ cửa, sau đó trực tiếp phá cửa xông đến. Đó là hai người cảnh sát hơn ba mươi tuổi.
“Cục trưởng Kim, anh không sao chứ?”
Sau khi hai cảnh sát đi vào lập tức nâng Kim Kha dậy, miệng mũi của Kim Kha chảy máu, ánh mắt hung ác trừng mắt với hai người, giọng điệu lạnh lùng hỏi ngược lại: “Trốn ở phía sau xem náo nhiệt rất thú vị đúng không?”
Hai người cảnh sát này lập tức toát mồ hôi lạnh, người lớn tuổi hơn giật mình, lập tức lại chỉ mũi nhọn về phía Lâm Côn, hy vọng có thể thông qua cách thức này để lập công chuộc tội, tranh thủ có thể được cục trưởng mới xử lý nhẹ nhàng.
Người cảnh sát này giận dữ hét lên với Lâm Côn: “Mẹ nó, anh muốn làm phản sao? Ở trong Cục cảnh sát còn dám công kích cảnh sát, còng lại!” Sau khi nói xong, anh ta lấy còng tay từ bên thắt lưng ra, đi về phía Lâm Côn.
Vừa nhìn cũng biết đây là một kẻ chó cậy thế chủ, Lâm Côn cười xem thường. “Anh bạn diễn hơi quá rồi đấy. Vừa rồi các anh thông qua máy giám sát nhìn thấy rõ ràng, tôi cũng không có ra tay đánh cục trưởng của các anh.”
“Bớt nói nhảm đi!” Rõ ràng người này không nghe lời Lâm Côn nói, trước mắt quan trọng nhất chính là lấy lòng cục trưởng mới để tranh thủ được xử lý nhẹ nhàng, bằng không sau này sợ rằng không thể nào tiếp tục sống tốt ở trong Cục cảnh sát nữa.
Người cảnh sát còn lại khác thấy thế cũng muốn xông lên biểu hiện một chút, nhưng ngại cục trưởng Kim đang choáng váng đầu đến đứng không vững, phải dựa vào anh ta, nếu anh ta xông lên, cục trưởng Kim lập tức sẽ ngã trên mặt đất, cho nên anh ta chỉ có thể đứng lo lắng suông.
Còng tay sáng loáng hiện ra ở trước mặt Lâm Côn, anh chán ghét nhìn người này, trên mặt lại mỉm cười ngả ngớn, giọng điệu lạnh lùng nói: “Anh đừng vội còng tay tôi, tôi gọi điện thoại trước đã.”
“Má nó, anh còn dám nói điều kiện, đây là chỗ anh có thể nói điều kiện sao? Còng tay lại trước rồi nói sau...” Người này đưa tay ra muốn nắm lấy cổ tay của Lâm Côn, hiển nhiên là cũng không tính để cho Lâm Côn đường sống. Bề ngoài anh ra có vẻ vội vàng, tuy nhiên ánh mắt nhìn Kim Kha rất thưởng thức, đợi bên này vừa còng Lâm Côn lại, Kim Kha lập tức bảo hai cảnh sát cùng lên đánh bẹp Lâm Côn.
Lâm Côn nhíu mày, lời cần nói cũng đã nói, người lỗ mãng dựa vào bộ quần áo kia diễu võ dương oai là dạng khốn kiếp Lâm Côn coi thường nhất. Trong tay nắm quyền lực do dân đưa cho bọn họ, trong túi nhét tiền thuế của dân, lại ở chỗ này diễu võ dương oai với dân chúng, đánh vậy tuyệt đối là nhẹ.
“Má nó!” Lâm Côn mắng một tiếng, trực tiếp đạp một cái, đá vào trên bụng của người này, người này đau đớn kêu ‘a’ một tiếng, hai tay ôm bụng nằm ở trên mặt đất.
“Không được nhúc nhích!”
Một khẩu súng lạnh lùng đột nhiên chỉ về phía Lâm Côn, người cảnh sát đang đỡ Kim Kha đứng dậy lại rất nhanh nhẹn, lúc này quyết đoán móc súng lục ra chỉ về phía Lâm Côn. “Nếu như anh dám tùy tiện làm loạn, đừng trách tôi nổ súng!”
“À...”
Lâm Côn mỉa mai cười. “Tôi khuyên anh tốt nhất nên bỏ súng xuống, người dám cầm súng chỉ vào tôi đều có kết quả không được tốt lắm đâu.”
“Anh đàng hoàng lại một chút cho tôi!” Người cảnh sát cầm súng lạnh lùng nói.
“Cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, dân chúng đóng tiền nuôi loại chó như các người, thật đúng là chà đạp lương thực, tồn tại của các người tuyệt đối là bôi nhọ thân phận cảnh sát nhân dân, bây giờ tôi phải giáo huấn các người một chút...”
--------------------