Thân là chỉ huy trưởng của binh đoàn quân khu Mạc Bắc, vua sói Mạc Bắc có năng lực cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, nếu như Lâm Côn vỗ ngực nói mình là người thứ hai, tuyệt đối không người nào dám đứng ra nói mình thứ nhất!
Hai người nấp ở nơi này, thông qua hơi thở trên người bọn họ phát ra có thể biết được bản lĩnh của hai người thì bọn họ không tính là cao thủ. Hai người này tuyệt đối không cùng cấp bậc với Doãn Lưu Tinh cùng hai người to cao bị anh giết kia.
Lâm Côn mỉm cười rất thản nhiên, ánh mắt nhìn sang cây đại thụ trước mặt, bên cạnh gốc cây có một tảng đá lớn, anh huýt sáo một tiếng và hét lớn: “Được rồi, đừng nấp nữa.”
Qua một lúc thì có hai bóng người bước ra ngoài, gương mặt hai người này rất hung dữ, thân thể cường tráng, dùng đôi mắt không biết sâu cạn nhìn chằm chằm vào Lâm Côn, vẻ mặt của bọn họ rất hung tợn.
Bọn họ tới nơi này là vì muốn giết người, Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao ở trước mặt giá trị hai trăm vạn, chỉ cần giết chết Lâm Côn, sau đó bắt sống Sở Tĩnh Dao trở về là bọn họ có thể thu được tiền mặt.
Lỗ Đại Năng là thương nhân, ông ta chính là ông vua của thế giới ngầm tại thành phố Vô Đồng, cho nên khi nói chuyện đều là nói lời giữ lời.
“Thằng khốn, thức thời thì mày tránh sang một bên đi, bọn tao chỉ mang con bé này đi, việc này không quan hệ tới mày.” Hai người này vừa xông tới, một người đe dọa sẽ đánh Lâm Côn, dáng dấp người này rất đáng ăn đòn.
Lâm Côn khẳng định không để mắt tới đám lâu la nhỏ như vậy, đối mặt với loại người này thì nhiều nhất chỉ mạnh hơn đám lưu manh trên phố một hai đẳng cấp mà thôi, bàn về đánh nhau, bọn họ không chịu nổi một quyền của anh.
Lâm Côn cười một cách mỉa mai, ngoắc ngón tay với hai người đang xông tới, trong ánh mắt còn mang theo xem thường, hai người này lại không nhìn thấy, trên mặt còn mang theo sát khí đáng sợ, bắp thịt trên mặt anh ta căng cứng, thật sự cho rằng mình rất lợi hại, lại không biết ở trong mắt của chỉ huy Lâm, bọn họ chỉ là những tên hề mà thôi.
Sau khi hai người này xông tới, bình thường sẽ có lời kịch như trong phim, nói ví dụ như -- Mày nên thông minh một chút, như vậy sẽ tránh khỏi nỗi khổ da thịt... Hoặc là, mày không nên không biết sống chết như thế, anh em chúng tao là kẻ giết người không gớm tay...
Lời kịch thế nào cũng thấy không hay, nhưng có một người đã há to mồm, anh ta hét lớn một tiếng, ngay sau đó quả đấm to lớn của Lâm Côn đã đánh tới.
Lại có tiếng gào thét vang lên, một tên tép riêu hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên anh ta cảm thấy đầu óc quay cuồng, sau khi chỉ kịp gào lên một tiếng đã ngã xuống đất, đôi mắt biến thành màu trắng.
Một người khác há hốc mồm vì ngạc nhiên, trong ánh mắt để lộ ra vẻ u oán, anh ta giơ tay chỉ vào Lâm Côn, vừa muốn nói ‘Mẹ kiếp, mày vậy mà dám đánh lén!’, còn chưa chờ anh ta nói xong thì nắm đấm đã đập tới, cũng không cho anh ta thời gian phản ứng, nắm đấm to như cái bát đã đập vào đầu anh ta.
Sau khi bị đánh trúng, một tiếng hét thảm vang vọng trong không khí, tên còn lại cảm thấy cảnh sắc trước mặt tối sầm, trời đất quay cuồng, đôi mắt trợn trắng rồi trực tiếp ngã quỵ xuống đất và ngất đi.
Sở Tĩnh Dao đã quen nhìn thấy bản lĩnh võ công cao siêu của Lâm Côn, việc cô lo lắng duy nhất chính là sau khi Lâm Côn trúng thuốc mê, thân thể của anh vẫn lộ ra sự suy yếu. Mặc dù Lâm Côn vẫn nở nụ cười xem thường, vẻ mặt không thèm quan tâm, nhưng nhìn anh nhíu mày lại thì rõ ràng anh đang cố giả vờ để làm cho cô được an tâm.
Sở Tĩnh Dao cảm thấy đau lòng, hơn nữa cô cũng cảm động, ánh mắt cô nhìn Lâm Côn đầy quan tâm, “Anh không sao chứ?”
Lâm Côn vung vẩy nắm đấm, nhếch miệng cười nói: “Có thể có chuyện gì chứ?”
Sở Tĩnh Dao không hỏi tiếp, đột nhiên nghe thấy âm thanh từ xa vọng lại, đó là tiếng hô lớn: “Bọn chúng ở nơi đó!”
Ngẩng đầu nhìn sang, cách bọn họ không xa xuất hiện hơn hai mươi bóng người, hơn hai mươi người này có người mặc áo đen, cũng có người ăn mặc màu mè, người mặc áo đen không khác gì hai người vừa bị Lâm Côn đánh ngã, có lẽ đều là côn đồ tương đối có danh tiếng tại thành phố Vô Đồng, người ăn mặc màu mè lại khác, từ thân thủ mạnh mẽ của bọn họ, chắc là lính đánh thuê!
Côn đồ không đáng sợ, lính đánh thuê mới đáng sợ, câu cửa miệng nói: hổ dữ khó địch đàn sói, nếu là lúc trước, Lâm Côn có thể không sợ hãi những người này, nhưng lúc này anh đã trúng thuốc mê, tác dụng của thuốc đang phân tán, thuốc không ngừng ăn mòn ý chí và thân thể của anh, thuốc mê này tuyệt đối không phải thuốc mê bình thường. Lâm Côn nhớ tới quá khứ từng nghe nói qua qua một loại thuốc mê Tây Vực, chỉ cần trúng một chút sẽ gây tê ý thức của một người, nếu không phải anh đã trải qua huấn luyện kháng thuốc mê chuyên nghiệp, chỉ sợ anh đã ngã xuống từ lâu rồi.
Lâm Côn cắn răng, cố lê thân đi tới gần Sở Tĩnh Dao, nói: “Đi!”
Hai người nhanh chóng chạy về phía sườn núi bên cạnh, phía sau có hơn hai mươi bóng người nhanh chóng đuổi tới, mấy người áo đen chạy tương đối chậm, còn lại hơn mười người ăn mặc quần áo màu mè, bọn họ chạy trên núi giống như giẫm lên đất bằng, vừa nhìn đã biết là bộ đội được huấn luyện chuyên nghiệp.
Lâm Côn quay đầu lại nhìn, mắng: “Khốn kiếp, ngày hôm nay thật thú vị, lại có lính đánh thuê!”
Anh kéo Sở Tĩnh Dao chạy nhanh trên sườn núi, đám người phía sau hô lớn: “Đứng lại, nếu không đứng lại sẽ nổ súng!”
Vừa dứt lời, có một tiếng súng vang lên, Lâm Côn quay đầu lại bắn một phát, trên đầu kẻ kêu gọi anh có một cái lỗ thủng đẫm máu, ngay sau đó anh ta đã ngã xuống.
Mọi người xung quanh đều giật mình, tất cả đều nằm xuống, mấy tên côn đồ mặc áo đen theo sau cũng nằm trên mặt đất, động tác có phần chật vật.
Những người này đều có súng trong tay, sau khi nằm xuống đều nhắm vào người Lâm Côn, những người mặc quần áo sặc sỡ đều bước ra từ quân đội, đều có kinh nghiệm thực chiến, súng trong tay bọn họ đều dồn dập bắn về phía Lâm Côn.
Trong không khí toàn múi thuốc súng và tiếng nổ mạnh...
Lâm Côn ôm Sở Tĩnh Dao thả người nhảy ra sau tảng đá lớn, trong nháy mắt anh nhảy tới, lại nghe âm thanh viên đạn bắn vào tảng đá, từng viên đá nhỏ bay ra ngoài.
Lâm Côn cắn răng đứng dậy, cũng dùng một tay ra hiệu cho Sở Tĩnh Dao, đồng thời đưa tay đè đầu cô xuống, sau đó anh dùng sức đẩy tảng đá lớn kia, lại nghe anh gào lớn một tiếng, tảng đá lớn nặng hơn năm trăm ký bị anh đẩy đi, dùng sức lật mạnh một cái, tảng đá lăn ầm ầm ầm xuống dưới sườn núi. Người dưới sườn núi cảm thấy bối rối, vội vàng đứng lên né tránh, chỉ trong tích tắc như thế, Lâm Côn nửa ngồi xổm trên đỉnh núi, hai tay cầm súng, anh không ngừng giương súng bắn tỉa, mỗi một tiếng súng vang lên sẽ có một người dưới sườn núi ngã xuống.
Súng Desert Eagle chỉ có bảy viên đạn, sau khi bắn xong, Lâm Côn nhanh chóng đổi một băng đạn mới, lúc này có một người dưới sườn núi tìm được vị trí, hai tay cầm súng muốn bắn Lâm Côn, Lâm Côn đã bắn trước hai viên đạn, viên đầu tiên bắn bay súng của người này, viên thứ hai bắn vào giữa đầu anh ta.
Nếu như Lâm Côn không chọn bắn bay súng của người này, trong nháy mắt anh nổ súng, hai bên chỉ chênh lệch nhau một vài phần trăm giây, người này cũng sẽ bóp cò, đến lúc đó Lâm Côn bắn chết đối phương, anh cũng bị bắn trúng một viên đạn.
Ầm ầm ầm...
Lâm Côn di chuyển nhanh chóng, súng trong tay không ngừng bóp cò, mỗi một tiếng súng vang lên là một viên đạn bay ra ngoài, dưới sườn núi sẽ có người ngã xuống. Những người dưới núi lúc trước tràn ngập lòng tin, cho rằng sắp thành công, lúc này bọn họ mới ý thức được nguy cơ, trong lòng cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Cho dù những người mặc quần áo sặc sỡ cũng là bộ đội đặc chủng, bọn họ cũng biết cách vừa di chuyển vừa bắn, nhưng bọn họ cũng hiểu rõ một điều, bọn họ cũng từng bị huấn luyện như thế, nhưng chân chính so sánh với người trên núi, quả nhiên vẫn có chênh lệch quá lớn.
Một người có thể luyện cách bắn như thế, thân thủ khẳng định không cần nhiều lời, chỉ bằng vào Desert Eagle và hai băng đạn, anh ta đã bắn ngã mười ba người của bọn họ, không dám tưởng tượng nếu đấu cận chiến với Lâm Côn sẽ có kết quả như thế nào.
Đạn của Lâm Côn không nhiều lắm, anh cũng không muốn lãng phí hết, nhân lúc người dưới chân núi luống cuống tay chân, tay trái vung nhẹ, Desert Eagle đã biến mất, một cây dao găm ba cạnh xuất hiện trong tay, cây dao găm này chính là Quỷ Súc, bởi vì dữ tợn giống như ma quỷ, lại tàn bạo như súc sinh, nó chính là lưỡi hái thu gặt tính mạng của sinh linh!
Lâm Côn thả người và lao xuống sườn núi, anh vung Quỷ Súc trong tay rồi bổ mạnh vào một tên lính đánh thuê, tên lính đánh thuê này giơ khẩu súng trong tay lên muốn bắn Lâm Côn, kết quả tiếng răng rắc vang lên, sau đó là tiếng thét thảm thiết, cánh tay cầm súng lục của ngươi này bị cắt đứt, máu tươi bắn ra ngoài tung tóe!
Lâm Côn xoay người thật nhanh, chợt nghe một âm thanh vang lên, Quỷ Súc sinh ra một tia sáng đỏ, chỉ trong nháy mắt Quỷ Súc cắt qua cổ họng tên lính đánh thuê, tên lính đánh thuê đứng thẳng, sắc mặt cứng ngắc, anh ta vươn tay ôm cổ họng và ngã xuống mặt đất.
Giết người, tất cả gọn gàng và nhanh chóng như vậy!
Gần đó có một lính đánh thuê giơ súng lại muốn bắn Lâm Côn, Lâm Côn đã lập tức lướt ngang qua, đồng thời Quỷ Súc trong tay bay ra ngoài, viên đạn bắn vào tảng đá bên cạnh, cùng lúc đó Quỷ Súc trực tiếp cắm vào cổ họng tên lính đánh thuê, cổ họng của anh ta vỡ nát.
Lâm Côn nhanh chóng tiến lên, anh rút Quỷ Súc ra ngoài, ngay sau đó có một dòng máu tươi bắn tung tóe, thân thể tên lính đánh thuê cứng đờ và ngã xuống, cảm xúc trên mặt của anh ta nhanh chóng biến mất, thân thể ngã xuống đất, máu loãng nhuộm đỏ mặt đất xung quanh.
Sở Tĩnh Dao trốn trên sườn núi, cô nghe từng tiếng súng vang lên dưới chân núi, ngay sau đó còn có tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên tai, trong lòng cô lo lắng cho Lâm Côn, nhưng cô không dám ngẩng đầu lên, trong lòng không ngừng nói thầm: “Lâm Côn, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì...”
Rất nhanh, dưới chân núi bình tĩnh lại, một cơn gió nhẹ thổi từ dưới núi lên sườn núi, một mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra, Sở Tĩnh Dao suýt nôn mửa, cô cố nén cảm giác khủng hoảng và nhìn xuống dưới. Chỉ thấy trên thảm cỏ xanh lúc nãy có hơn hai mươi thi thể đang nằm, máu loãng nhuộm đỏ toàn bộ chân núi, Lâm Côn lúc này đang ngồi giữa những thi thể kia, anh thở hổn hển, sau đó mỉm cười với cô.
Lo lắng trong lòng cô biến mất, Sở Tĩnh Dao đứng lên, cô hỏi Lâm Côn: “Anh không sao chứ!”
Lâm Côn ho nhẹ một tiếng, nói: “Không có việc gì, đánh ngã đám khốn kiếp này dễ dàng như cắt rau thái dưa.” Anh vừa dứt lời thì gương mặt lại trở nên khẩn trương, Sở Tĩnh Dao không biết nguyên nhân nên rất khó hiểu, ánh mắt Lâm Côn lạnh lùng nhìn về phía sau cô, nói: “Dám đụng tới cô ấy thì bọn mày chết chắc rồi!”
--------------------