Một ly rượu, ngửa đầu uống cạn, Lâm Côn không thích mùi rượu tây, hoàn toàn không có ngon như rượu trắng nguyên chất, uống rượu trắng nguyên chất xong mùi rượu vẫn còn nóng cháy trong ngực, sau khi uống rượu tây xong, mùi vị cũng không còn gì nữa.
Đặt ly rượu xuống, Lâm Côn hiếu kỳ hỏi: “Tại sao em muốn làm như vậy?”
Hàn Tâm cười nói: “Bởi vì em thích anh.” Trong nụ cười không kìm chế được có một tia cay đắng không nói nên lời.
Chỉ hủy trưởng Lâm đã thông qua huấn luyện đặc công, cho nên có thể phân biệt một người nói thật hay giả, cùng với phản ứng tâm lý cơ bản, từ đó dễ dàng biết được người đối diện nói thật hay nói dối. Xuyên qua đôi mắt và vẻ mặt của Hàn Tâm, anh biết cô ta nói dối, cũng biết cô ta nhất định có nỗi khổ tâm, cô ta sống thật sự không vui vẻ như vẻ bề ngoài.
Lâm Côn cười nói: “Em đang nói dối.”
Hàn Tâm lại rót cho mình một ly rượu, đôi môi đỏ mọng nhấp một ngụm: “Anh là người đầu tiên em muốn lừa gạt.”
“Tôi rất vinh hạnh, có thể làm cho một người đẹp như em nói dối, em lừa dối tôi, tôi có thể hiểu là bởi vì...”
Không chờ Lâm Côn nói xong, đôi môi của Hàn Tâm đột nhiên hôn tới, đôi mắt của cô ta mông lung, trong ánh mắt tràn ngập xinh đẹp và quyến rũ. “Lừa anh là thật, thích anh cũng là thật, không phải em không muốn nói cho anh biết chuyện của em, mà là em cho anh biết cũng vô dụng, một người phiền não còn tốt hơn hai người phiền não.”
“Nhất định phải gánh vác một mình sao?”
“Ừ.”
“Nếu như gánh vác không nổi, lại nói cho tôi biết, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ dùng toàn lực chia sẻ với em.”
“Cám ơn anh...” Trong ánh mắt Hàn Tâm đầy cảm kích, bờ môi anh đào khẽ mấy máy, cô ta tiến lên một bước, dùng ánh mắt thâm tình chân thành nhìn Lâm Côn, giọng nói đầy quyến rũ vang lên: “Lại muốn em lần nữa đi...”
Lâm Côn đau lòng nhìn Hàn Tâm, quan tâm hỏi: “Lần đầu tiên, thân thể em chịu nổi không?”
Hàn Tâm gật đầu khẳng định, trên mặt còn mang theo hạnh phúc và mong đợi, chủ động dán vào ngực Lâm Côn, một tay ôm lấy lưng của anh, một tay chủ động đưa xuống dưới cầm người anh em đã cứng lên kia...
Trong phòng lại vang lên âm thanh phong hoa tuyết nguyệt, ánh đèn sáng ngời chiếu sáng hai thân thể dính chặt vào nhau, hai người đang thỏa thích hưởng thụ thân mật như cá với nước. Chiến trường bắt đầu từ trên giường lại tới bên bệ cửa sổ, lại từ bệ cửa sổ lên ghế salon, sau đó lại từ trên ghế salon vào bên trong phòng tắm, lại từ trong phòng tắm đến trên bồn cầu...
Trở về phòng đã là nửa đêm hơn hai giờ sáng, điều làm cho Lâm Côn cảm động chính là sau khi anh rời khỏi đến giờ, Hải Đông Thanh nhỏ vẫn đứng bên cạnh Lâm Lâm chờ đợi. Anh vừa đẩy cửa bước vào, ánh mắt chim ưng nhỏ lập tức trở nên sắc bén nhìn sang, khi thấy là anh trở về, ánh mắt của nó trở thành ôn hòa.
Ngày hôm sau không có lịch trình du ngoạn gì, chỉ là theo yêu cầu của các phụ huynh nên tất cả tới thành phố Thẩm Dương một chuyến. Cho nên ngày hôm nay xuất phát khá muộn, chín giờ sáng, bảy chiếc xe du lịch mới chậm rãi rời khỏi khách sạn.
Lúc lên xe, Lâm Côn đặc biệt chú ý tới Hàn Tâm, hôm nay cô ta có phần tiều tụy, hơn nữa bước đi cũng cẩn thận hơn trước, Lâm Côn thầm nở nụ cười dâm đãng, bởi vì đêm qua anh chơi đùa quá mức.
Phải nói rằng ngày hôm nay chỉ hủy Lâm rất phong cách, lúc lên xe một tay kéo theo một vali hành lý lớn, một tay dẫn theo con trai như búp bê sứ xinh đẹp, quan trọng hơn chính là... Hải Đông Thanh đang đứng trên vai của anh, lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Hải Đông Thanh nhỏ là chim ưng, ngoại trừ nhìn thấy xiếc thú trong tivi, mọi người hoàn toàn chưa gặp qua ngoài đời.
Lý Xuân Sinh không có ngồi chung với đám người Lâm Côn, mà ngồi phía sau với Jenny, cũng không biết đêm qua bọn họ nói chuyện những gì, vẻ mặt của hai người không còn âu yếm như trước mà bị cảm giác lo lắng bao phủ.
Tôn Chí, Cảnh Quân Địch và Lâm Côn ngồi cùng nhau, hai người cực kỳ hứng thú với Hải Đông Thanh nhỏ trên vai Lâm Côn. Thật ra không chỉ có hai người bọn họ, tất cả mọi người trên xe đều cảm thấy hiếu kỳ về Hải Đông Thanh, rất nhiều cha mẹ còn lấy điện thoại di động và máy ảnh ra chụp ảnh.
Cảnh Quân Địch bình thường rất tùy tiện, tính cách lại hết sức phóng khoáng, thấy con chim ưng nhỏ đứng trên đầu vai Lâm Côn như vậy, ngây thơ cho rằng chú chim này rất hiền. Anh ta vươn tay muốn sờ một chút, kết quả bị Hải Đông Thanh mổ một cái, anh ta đau đớn rút tay trở về.
Cảnh Quân Địch nhìn vào tay của mình đã có một vết tím lớn xuất hiện, với tính cách hung hãn của Hải Đông Thanh, một cái mổ móc ra một miếng thịt cũng không thành vấn đề, sở dĩ chú chim này nhẹ tay hoàn toàn là nể mặt mũi của Lâm Côn.
Tôn Chí vốn muốn đưa tay sờ, nhưng nhìn thấy kết quả của Cảnh Quân Địch nên anh ta cũng đành từ bỏ suy nghĩ này.
“Chậc chậc...” Cảnh Quân Địch tỏ vẻ nói: “Vật nhỏ này thật hung dữ! Không ngoan ngoãn tao sẽ còng mày lại!” Anh ta nói xong, mọi người xung quanh đều bật cười lớn.
“Lâm Côn, cậu lấy con chim nhỏ này từ đâu thế?” Tôn Chí tò mò hỏi, mọi người xung quanh đều nhìn về phía Lâm Côn, tò mò không biết anh có được một con chim ưng nhỏ dễ thương từ đâu.
Lâm Côn cười nói: “Nhặt được trên núi!”
Cảnh Quân Địch hâm mộ nói: “Ở trên núi có thể nhặt được thứ này sao?” Mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Trấn Phượng Hoàng cách thành phố Thẩm Dương không xa, không tới hơn một giờ xe du lịch đã chạy vào trong thành phố Thẩm Dương, Thành phố Thẩm Dương là trung tâm hành chính của tỉnh Liêu Cương, cũng là thành phố lớn nhất tỉnh Liêu Cương. Nhưng so sánh với thành phố Trung Cảng giàu có nhất tỉnh Liêu Cương, ngoại trừ diện tích rộng hơn ra, nơi này cũng không có ưu thế gì đáng nói. Thành phố Trung Cảng phát triển nhiều năm như vậy, vẫn muốn rời khỏi sự quản lý của tỉnh Liêu Cương, trở thành thành phố trực thuộc trung ương đầu tiên ở Đông Bắc, đáng tiếc vẫn không thể thành công.
Xe du lịch dừng lại ở bến xe gần trung tâm của thành phố Thẩm Dương, những phụ huynh cần đi thăm hỏi, móc nối quan hệ, tất cả đều dẫn đứa trẻ xuống xe, có người ngồi xe taxi rời đi, có người có người quen chờ sẵn chở đi.
Lâm Côn đã sớm gọi điện thoại cho Dư Tông Hoa, Dư Tông Hoa vốn thu xếp chiếc xe chuyên dụng đặc biệt tới đón anh, lại bị Lâm Côn từ chối. Thứ nhất anh cần chuẩn bị quà cho Dư Tông Hoa, thứ hai anh không muốn xe của bí thư tỉnh ủy xuất hiện làm các phụ huynh trường mầm non rối loạn, nên giấu mình thì vẫn phải giấu mình.
Tôn Chí dẫn theo Tôn Dương theo Phó Quốc Bân đi thăm hỏi một vị chiến hữu cũ của Phó Quốc Bân. Cảnh Quân Địch cũng dẫn theo Cảnh Nhạc Nhạc đi thăm hỏi một bạn học cũ, chỉ có Lý Xuân Sinh không thăm hỏi ai, anh ta và Jenny dẫn theo Tô Hữu Bằng nhưng không có đi dạo phố, mà ở lại trong xe buýt.
Lâm Côn bây giờ không muốn để ý tới anh ta, tục ngữ nói một khi bị rắn cắn phải sợ dây thừng mười năm mới đúng, thằng nhóc này bị cô gái kia lừa gạt một lần, vẫn giữ cô ta bên cạnh. Điểm này làm Lâm Côn rất không vui, đàn ông có thể háo sắc một chút nhưng háo sắc cũng không thể không có nguyên tắc.
Lâm Côn dẫn theo Lâm Lâm và Hải Đông Thanh nhỏ đón xe đi đến một con đường buôn bán cực kỳ sầm uất, trước kia chỉ hủy Lâm chưa từng đến trung tâm hành chính Thẩm Dương này đi dạo bao giờ, muốn mua đồ cũng không biết mua ở đâu. Cho nên không thể làm gì khác hơn là đi tới khu phố buôn bán lớn nhất, dù sao con đường này có buôn bán đầy đủ các loại hàng, hơn nữa còn đảm bảo mua được đồ thật.
Tài xế xe taxi nhìn Hải Đông Thanh nhỏ trên vai Lâm Côn, vẻ mặt hiếu kỳ, cười hỏi: “Người anh em, anh là người của đoàn xiếc thú à?”
Lâm Côn không định giải thích quá nhiều với tài xế taxi, trực tiếp cười trả lời: “Đúng vậy.”
Dọc đường đi, tài xế xe taxi nói không ít chuyện tào lao, Lâm Côn cũng trả lời câu được câu không, sau khi xuống xe taxi, Lâm Côn đi tới nhà hàng lớn nhất ở khu vực này. Dư Tông Hoa thích uống rượu, Lâm Côn định chọn một hai chai Mao Đài tặng ông, cầm trong tay nửa cái chân giò hun khói, Lâm Lâm đang ăn rất ngon lành. Lúc vừa ngang qua một cửa hàng bán rượu, đột nhiên có một con chó săn lớn chạy ra, lao tới cái chân giò hun khói trong tay Lâm Lâm. Lâm Côn không kịp phản ứng, anh muốn vung quyền ngăn cản, nhưng tốc độ của con chó săn quá nhanh. Mắt thấy nó sắp lao về phía Lâm Lâm, lúc này Hải Đông Thanh trên vai Lâm Côn đã lao ra ngoài như mũi tên, cái mỏ sắc bén của nó đã mổ vào mắt của con chó săn, ngay sau đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên...
Thân thể to lớn hung hãn của con chó săn đang ở trên không trung cong lại, Lâm Côn nhân cơ hội giơ chân đá mạnh, lại nghe một tiếng ‘bịch’ vang lên, con chó săn nặng hơn năm mươi kí bay xa mười mấy mét!
Sau khi con chó săn rơi xuống đất đã không dậy nổi, nó chỉ có thể kêu la vô cùng thảm thiết, mắt trái của nó đang chảy ra một vũng máu lớn, con mắt này chắc chắn đã bị Hải Đông Thanh mổ mù.
Sợ Hải Đông Thanh nhỏ có nguy hiểm, Lâm Côn vội vàng nói với nó: “Hồng Diệp, trở về!”
Hải Đông Thanh nhỏ nghe Lâm Côn gọi lại, nó lập tức vỗ cánh bay tới đầu vai Lâm Côn.
Xảy ra chuyện đột ngột như thế, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, con phố buôn bán này vốn là nơi phồn hoa đông đúc, trong lúc này người vây xem tạo thành ba tầng trong ba tầng ngoài. Bên ngoài đám người đột nhiên vang lên một tiếng kêu: “Tránh ra, mẹ nó tất cả đều tránh ra cho tôi!”
Một người trẻ hơn hai mươi tuổi, cao khoảng một mét bảy, mặc quần áo thời thượng lao tới, sau lưng anh ta là một người trẻ tuổi khác, người này cao khoảng một mét tám, hai người nhìn con chó săn lớn nằm trên mặt đất, lập tức đau lòng gào lên một tiếng: “Đại Hùng, Đại Hùng của tôi!”
Ánh mắt người trẻ tuổi cao một mét bảy u ám nhìn Lâm Côn, anh ta đứng lên và hung dữ nói: “Là mày làm Đại Hùng của tao bị thương?”
Lâm Côn không muốn gây chuyện, nếu người trước mặt nói đạo lý thì thôi, dù sao anh đang ở Thẩm Dương, nếu như làm lớn chuyện, sợ rằng không tốt với Dư Tông Hoa, bằng không chỉ dựa vào con chó săn này tấn công Lâm Lâm, anh sẽ mang con chó đáng chết này đi vào quán hầm lên rồi, thậm chí còn đánh cho chủ con chó một trận thật thảm.
“Anh bạn, là chó của anh tấn công con của tôi trước, nếu tôi không ra tay, con trai của tôi...”
Không đợi Lâm Côn nói xong, người trẻ tuổi kia đã gào to: “Tao mặc kệ con trai của mày thế nào, Đại Hùng nhà tao bị thương nặng như vậy, mày không dễ dàng đi như thế được đâu!”
A, thằng nhóc này thật đúng là cho chút mặt mũi liền lên mặt rồi, trên mặt Lâm Côn nở nụ cười làm lành, nghe vậy lại khinh thường nói: “Đừng nói nhảm nữa, anh muốn thế nào?”
Người trẻ tuổi cao một mét tám liền muốn vung quyền tấn công, lúc này người trẻ tuổi ngồi dưới đất cũng đứng lên, kéo người trẻ tuổi kia lại, cúi đầu nói nhỏ vài câu bên tai trẻ tuổi cao một mét tám đang tức giận, đột nhiên ánh mắt trẻ tuổi kia thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Hải Đông Thanh nhỏ trên đầu vai Lâm Côn, giọng nói thâm trầm nói: “Mắt của Đại Hùng bị con chim này mổ đúng không?”
“Đúng thế!” Lâm Côn lạnh nhạt nói, trong lòng hiểu rõ, hai tên trẻ tuổi không biết xấu hổ này tám chín phần mười đã đánh chủ ý lên Hải Đông Thanh của anh. Trong lòng anh thầm hạ quyết tâm, nếu như hai tên không biết xấu hổ này ngứa da, mặc kệ nơi này là Thẩm Dương hay thành phố Yến Kinh, anh không đánh hai tên này tới cha mẹ nhìn không ra thì không dừng tay!
--------------------