Lâm Côn vội vàng che miệng của Lâm Lâm, dáng vẻ rất cẩn thận nói: “Con trai, chuyện nhà chúng ta có tiền cũng không thể nói lung tung được, một là chúng ta có tiền không thể để lộ ra ngoài, hai là cha con toàn mặc đồ rẻ tiền, con nói nhà chúng ta có tiền, mười người hết chín người cho rằng mình nói dối đấy.”
Vừa vặn lúc này có hai mẹ con ăn mặc rất sang trọng đi qua bên cạnh, nghe được lời Lâm Côn nói, bọn họ xem thường hừ một tiếng...
“Con trai nhìn đi, người ta cho rằng chúng ta đang khoác lác đấy.” Lâm Côn mỉm cười nói với Lâm Lâm.
Lâm Lâm không nói lời nào, mím môi dáng vẻ rất không vui, cậu bé không quan tâm người khác nhìn mình thế nào, mà vẫn canh cánh trong lòng chuyện mẹ tăng ca. Cậu bé thật sự không muốn mẹ mệt mỏi như vậy, hơn nữa cậu bé cũng đâu có nói sai -- Chúng ta có tiền như vậy, cần gì phải làm mệt mỏi thế chứ.
Lâm Côn lại xoa đầu của cậu bé, nói: “Được rồi con trai, con đừng buồn chán như vậy, cha dẫn con đi ăn đồ ăn ngon, chờ hai cha con mình ăn xong, cha lại dẫn con đi tới công ty của mẹ tìm mẹ nhé.”
Lâm Lâm ngẩng đầu, dáng vẻ rất miễn cưỡng nói: “Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Lâm Côn lập tức bị dáng vẻ ông cụ non của con trai làm cho phì cười, anh cầm lấy cặp sách của cậu bé, kéo con trai đi về phía chiếc Jetta cũ.
Lâm Côn vừa kéo Lâm Lâm rời đi thì Phùng Giai Tuệ dẫn mấy đứa bé từ trong trường mầm non đi ra, nhìn thấy được bóng lưng của Lâm Côn, trong lòng cô giáo xinh đẹp hơn hai mươi tuổi lại bối rối, cảm giác này giống như là một trận gió xuân thổi qua, mang theo mấy cánh hoa bay bay...
Thành phố Trung Cảng có rất nhiều các nhà hàng lớn nhỏ, nhà hàng nào thức ăn ngon, nhà hàng nào phục vụ chu đáo, nhà hàng nào đồ thật giá thật, nhà hàng nào vệ sinh tốt nhất... Những chỉ tiêu này Lâm Lâm đều rõ như lòng bàn tay, bởi vậy có thể nhìn ra được cậu bé thông minh là một mặt, mặt khác cũng có thể thấy trước đó Sở Tĩnh Dao đã dẫn cậu bé đi ra ngoài ăn không ít lần.
Gần như mỗi khi có một nhà hàng mới mở, qua một thời gian ngắn danh tiếng nổi lên, Sở Tĩnh Dao đều sẽ dẫn theo Lâm Lâm đi ăn thử. Thích ăn ngon xem như là một sở thích của Sở Tĩnh Dao, đồng thời cô thật sự không thích làm cơm, chủ yếu là bởi vì không có thời gian, một ngày làm việc đã mệt mỏi, về đến nhà làm gì còn có tâm tư làm cơm.
Lâm Côn lái xe, Lâm Lâm và Hải Đông Thanh nhỏ ở ghế phụ chơi, khi tan học là giờ cao điểm, dọc đường đi vẫn tính là thông thoáng, khoảng chừng hơn nửa giờ, chiếc Jetta cũ dừng lại ở trước cửa một khách sạn lớn tại trung tâm thành phố.
Xe vừa dừng lại thì lập tức có bảo vệ bước nhanh qua, Lâm Côn cho rằng người bảo vệ này thấy xe của mình kém, không cho anh đỗ ở cửa của nhà hàng, kết quả lại nghe người bảo vệ kia vô cùng có lễ phép nói: “Thưa ngài, làm phiền anh lái xe qua một chút, anh đỗ ở đây cản đường người khác rồi ạ.”
Lâm Côn nhìn chỗ xe mình đỗ, quả nhiên là mình đỗ lệch rồi, anh vừa cười vừa nói: “Ừ, tôi lập tức chạy lại.”
“Cảm ơn anh đã hợp tác.” Người bảo vệ lễ phép mỉm cười nói, không nói người ta dáng vẻ thế nào, chỉ nụ cười này lại làm cho lòng người cảm thấy rất thoải mái, so với những người bảo vệ anh gặp trước đây đơn giản là chênh lệch một trời một vực. Trước đây những người bảo vệ kia đều là vẻ rất khinh người, một đám giống như người khác thiếu nợ bọn họ vậy. Nếu như tất cả đều có thể nói chuyện khách khí như người bảo vệ này thì trong thành phố này một ngày sẽ bớt được bao nhiêu mâu thuẫn.
Lâm Côn dẫn Lâm Lâm từ trên xe bước xuống, Hải Đông Thanh nhỏ vỗ cánh nhảy tới trên vai của Lâm Côn, sau khi bảo vệ nhìn thấy được Hải Đông Thanh nhỏ lại đi lên phía trước mỉm cười nói: “Thưa ngài, chỗ chúng tôi không cho phép đưa vật nuôi vào.”
Lâm Côn nhìn Hải Đông Thanh nhỏ, lại nhìn người bảo vệ, cười nói: “Đây không phải là vật nuôi, đây là một đứa bé.
Bảo vệ bị đùa cười, nói: “Vậy được rồi, nhưng anh nhất định phải coi chừng đứa bé này, đừng cho cậu bé gây ra họa cản trở những vị khách khác cùng ăn, nhờ anh ạ.”
“Yên tâm đi, nó rất nghe lời.” Lâm Côn cười nói rồi dẫn Lâm Lâm đi về phía cửa chính của nhà hàng.
Tên nhà hàng gọi là Đại Thực Hối, mới vừa vào cửa lại cho người ta cảm giác quả thật rất rộng lớn. Cổng cao và sân rộng rãi lắp đặt thiết bị sang trọng, ánh đèn sáng nhưng không lóa, ngọn đèn này không phải màu sắc thông thường mà là một loại màu sắc tự điều hòa ra, khiến người ta cảm giác có một loại mát lạnh lại thoải mái nói không nên lời.
“Cha, ở đây cảm giác thật tuyệt.” Mới vừa vào cửa, Lâm Lâm lại hài lòng kêu: “Cha, cha xem màu sắc ánh đèn này thật đẹp, nếu như nhà chúng ta cũng có đèn như vậy thì tốt rồi, mẹ nhất định cũng rất thích.”
Lâm Lâm vừa nói, vừa bắt đầu chạy vào trong nhà hàng trước, Hải Đông Thanh nhỏ cũng muốn vỗ cánh bay qua, Lâm Côn xoa cánh của nó khiến nó lập tức trở nên yên tĩnh, Nhóc con này thật sự đặc biệt có linh tính, bình thường chỉ cần Lâm Côn làm một động tác, nó lập tức lại biết được cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Chỉ một điểm này cũng đủ để nói rõ nó có chỉ số thông minh tuyệt đối không thể kém hơn con người.
Lâm Côn đang ngẩng đầu suy nghĩ làm thế nào mua được loại đèn này về nhà, nên hỏi quản lý của nhà hàng, hay là dứt khoát tháo ra cầm về. Đương nhiên chỉ huy Lâm của chúng ta cũng không có ý muốn cướp, đường đường là vua sói quân khu Mạc Bắc ngày xưa, cho dù là cướp đồ cũng sẽ không chỉ cướp có một bóng đèn.
Ầm...
Đột nhiên một tiếng động truyền đến, ngay sau đó lại nghe được một tiếng kêu đau: “Ai ôi!”
Là giọng của một đứa trẻ. Nói chính xác hơn là giọng của Lâm Lâm, Lâm Côn vội vàng nhìn về phía trước, chỉ thấy Lâm Lâm ngã lăn trên mặt đất, miệng méo máo, hai hàng nước mắt chảy ra. Đứng trước mặt cậu bé là một người đàn ông cao lớn, người đàn ông này mặc quần áo cũng đủ dọa người. Ở trong phòng lại đeo kính râm lớn, nửa người dưới mặc một cái quần jean màu đen, nửa người trên mặc một cái áo ba lỗ màu đen, trên cánh tay lộ ra hai hình xăm, trong đó một hình là một đầu hổ nhe răng, một hình khác là một hình rồng giơ nanh múa vuốt...
Lúc này vừa nhìn chính là phong thái của một đại ca xã hội đen, đại ca xã hội đen không nên ức hiếp một đứa bé, nếu như gặp phải loại đại ca xã hội đen ức hiếp trẻ con này, chỉ Lâm của chúng ta chắc chắn sẽ không để yên, là người lớn còn bắt nạt trẻ con, vậy chính là thật sự muốn ăn đòn.
Hơn nữa, người trước mắt này đụng ngã Lâm Lâm, nếu anh ta ngoan ngoãn nhận sai xin lỗi thằng trẻ thì thôi, nếu như còn giả vờ ta đây thì hậu quả không cần nhiều lời.
“Con trai, không sao chứ?”
Lâm Côn đi nhanh đến bên cạnh Lâm Lâm, đỡ Lâm Lâm từ dưới đất lên, Lâm Lâm bĩu môi mếu máo, nước mắt lộp cộp rơi xuống, Lâm Côn thấy vậy lại đau lòng, vội vàng ân cần hỏi han: “Con trai, con có đau không?”
“Có ạ.” Lâm Lâm mím môi gật đầu, nức nở nói: “Cha, đau...”
“Được rồi con trai, mình là đàn ông con trai, bản thân phải kiên cường, không thể tùy tiện rơi nước mắt được.” Lâm Côn đau lòng xoa cánh tay của Lâm Lâm nói.
“Vâng, cha, con không khóc.” Lâm Lâm ngoài miệng nói không khóc, nhưng vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt, cho dù cánh tay ngã không bị trầy xước nhưng đã tím bầm một mảng lớn, có thể tưởng tượng được nó đau tới mức nào.
Lâm Côn ngẩng đầu, chuẩn bị bảo người gây ra họa xin lỗi con trai, trong lòng anh suy nghĩ người toàn thân mặc quần áo như đại ca xã hội đen này nên thành tâm thành ý xin lỗi con trai của anh, vậy mà anh vừa ngẩng đầu, lại nghe một giọng nói càn rỡ hỏi anh: “Anh trông trẻ con thế nào vậy, đụng trúng vào người tôi rồi có biết không, nhanh thay con trai anh đền tiền thì chuyện ngày hôm nay coi như bỏ qua, nếu không...”
“Bằng không anh làm cái gì hả?” Lâm Côn thâm độc nhìn kẻ ngốc trước mặt nói: “Tôi cho anh ba giây, lập tức quỳ xuống xin lỗi con trai tôi.”
Người đàn ông trước mắt này đột nhiên sửng sốt, giống như không hiểu được, lại hỏi một câu: “Mày nói cái gì, bảo tao xin lỗi con trai mày à? Mày có điên không, có tin tao khiến cho mày ngày hôm nay không ra được cửa lớn này hay không?”
Lâm Côn lạnh lùng đếm: “Một!”
Người đàn ông trước mắt khinh thường nói: “Hừ, mày giỏi nhỉ, muốn cứng rắn với bố mày à? Mày cũng không nhìn lại tao với mày xem, với dáng vẻ này của mày còn muốn đấu với tao sao?”
“Hai...”
“Mẹ nó, bố mày cho mặt mũi rồi mà còn không biết điều à!” Anh ta không biết mình đang đối mặt với là một nhân vật hung ác thế nào, cho rằng mình ăn mặc rất có phong thái đại ca có thể không kiêng nể gì cả, vung tay lên đánh Lâm Côn.
Lâm Côn hoàn toàn không quan tâm tới cái tay đang vung lên, vẫn rất bình tĩnh đếm ra con số cuối cùng: “Ba!”
Anh vừa dứt lời, cái tay kia đã sắp đánh vào trên mặt anh, ở trong thời điểm chỉ mảnh treo chuông này, chỉ thấy anh tùy ý vung tay, giơ hai ngón tay ra.
Phặp một tiếng vang lên, hai ngón tay Lâm Côn dựng thẳng lên chính xác kẹp lấy bàn tay đang đánh xuống, chưởng phong quét vào trên mặt anh, bàn tay kia lại dường như ngừng lại sát gần gương mặt. Khóe miệng Lâm Côn đột nhiên cong lên, mỉm cười đầy dữ tợn, hai ngón tay lại dùng sức hơn, gương mặt của người trước mắt này lại trở nên vặn vẹo, đồng thời phát ra một tiếng kêu đau...
A!!!
Hai ngón tay của Lâm Côn mang theo bàn tay này dùng sức lắc một cái về phía bên cạnh, lại nghe răng rắc một tiếng, trên mặt người trước mắt này càng thêm vặn vẹo, một đau đớn không thể nào tả xiết hiện rõ ở trên mặt anh ta, hóa thành một tiếng kêu thảm thiết.
Lúc này đang là thời lúc cơm tối, âm thanh bên này lập tức lại thu hút ánh mắt của rât nhiều người đang không biết có chuyện gì xảy ra. Bọn họ chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo như đại ca xã hội đen lại bị một người trẻ tuổi nhìn cao gầy ốm yếu dễ dàng khống chế. Trong lòng mỗi người đều hết sức kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn tràn ngập sự kính phục và nghi ngờ... Nghi ngờ hai người này không phải là đang phối hợp diễn kịch chứ?
“Xin lỗi.” Lâm Côn lạnh lùng nói.
“Lỗi... lỗi mẹ mày!” Đại ca xã hội đen bản nhái nghiến răng nghiến lợi, thốt ra lời uy hiếp nói: “Ngày hôm nay mày xui xẻo rồi!”
Lâm Côn cũng lười nói nhiều, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Ngày hôm nay anh phải xin lỗi, tôi có rất nhiều biện pháp.” Anh nói xong lại nhấc chân đạp về phía dưới bụng của đại ca xã hội đen bản nhái này, anh ta lập tức lại hét thảm một tiếng, cả người còng lưng quỳ xuống trên mặt đất.
“Xin lỗi.” Lâm Côn lạnh nhạt nói.
“Không!” Người này rất có khí phách quát: “Ngày hôm nay mày có đánh chết tao, tao cũng sẽ không xin lỗi mày! Tao còn có thể nói rõ... Rõ ràng cho mày biết, ngày hôm nay mày xui xẻo rồi!”
Lâm Côn không chút khách khí một tát đánh xuống, lại nghe bốp một tiếng, một tát này đánh mạnh vào trên mặt đại ca xã hội đen bản nhái kia, trực tiếp đánh cho mặt anh ta quay một góc chín mươi độ, nếu có quay chậm thì có lẽ có thể thấy rõ ràng mặt anh ta trở nên vặn vẹo, một cái răng trong miệng bay ra ngoài…
--------------------