Sau khi giải quyết xong việc tại trấn Ma Bàn, Lâm Côn đứng trên núi Mã Lương nhìn trấn nhỏ phía dưới, hoàng hôn dần dần tắt nắng phía chân trời, mặt đất bị một tầng ánh sáng màu cam bao phủ. Khói bếp trên trấn nhỏ yên tĩnh giống như một bức tranh, thậm chí mơ hồ còn nghe thấy tiếng pháo nổ vang trong trấn, đó là dân chúng đang ăn mừng Vu Đại Xuyên bị lật đổ.
Đã giải quyết chuyện hôn nhân cả đời của Phùng Giai Tuệ, Vu Lượng bị phế chắc sau này anh ta chỉ có thể thích đàn ông, hơn nữa anh ta còn phải sống hai mươi năm tiếp theo trong tù, hai mươi năm sau ra ngoài, còn có ai nhớ anh ta hay sao?
Quay đầu lại nhìn ngôi chùa nhỏ ở trên núi Mã Lương, ánh mặt trời buổi chiều tỏa ra ánh sáng tang thương, Lâm Côn đốt một điếu thuốc, gió chiều nhẹ thổi qua mặt anh, miệng phun khói lên bầu trời, anh chuẩn bị trở về Thẩm Dương.
Sau khi ăn xong cơm tối, Lâm Côn xuất phát, khởi động chiếc jeep, anh phải chở Hàn Tâm về thành phố Thẩm Dương, Hải Đông Thanh nhỏ đứng trên đầu vai anh, trên xe mở một album nhạc nhẹ, tiếng nhạc du dương làm bạn đường của anh.
Phùng Giai Tuệ quyết định ở lại bên cạnh cha mẹ thêm vài ngày, hơn một năm qua vì trốn tránh bị Vu Lượng làm phiền nên cô chưa từng về nhà. Vợ chồng Phùng Viễn Chí cảm kích Lâm Côn không lời nào có thể diễn tả được, biết rõ sắp phải chia tay, bọn họ làm rất nhiều món ngon để lên xe Lâm Côn, từ trong đáy lòng cũng rất hoan nghênh Lâm Côn và Hàn Tâm trở lại làm khách.
Bóng đêm bị đèn xe xé tan, trên đường ra khỏi trấn nhỏ lúc về đêm càng thêm cô quạnh, Hàn Tâm ngồi cạnh ghế lái, nhẹ nhàng tự đầu vào vai Lâm Côn, hỏi: “Rốt cuộc anh là người đàn ông như thế nào?”
Lâm Côn ngậm một điếu xì gà có trong xe Dư Chí Kiên, mỉm cười đưa xì gà tới trước mặt Hàn Tâm, đôi mắt xinh đẹp của Hàn Tâm chớp chớp nhìn anh, cô ta cũng mở bờ môi ngậm điếu xì gà vào miệng, hít sâu một hơi.
“Khụ khụ...”
Hàn Tâm không nhịn được ho khan, đây là lần đầu tiên trong đời cô ta hút thuốc, người đàn ông bên cạnh chính là người đàn ông đầu tiên trong đời cô ta, dường như cô ta mơ hồ hiểu rõ gì đó.
“Anh không phải một người đàn ông tốt, nhưng cũng không tính là quá xấu.” Khóe miệng Lâm Côn nhếch lên, nở nụ cười đầy tà mị, Hàn Tâm ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy gương mặt gợi cảm góc cạnh rõ ràng của anh. Bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ bao phủ lên người cô ta, nhìn qua có một khí chất sâu xa khó nói thành lời, cũng làm cho người ta mê muội.
Nhưng ngay khi Hàn Tâm bởi vì gương mặt này, bởi một câu nói kia của anh, bởi vì nụ cười đầy tà mị thoáng qua đúng lúc đó, dần dần khiến cô ta trở nên say mê, bàn tay của Lâm Côn trực tiếp mò mẫm lên cặp đùi đùi lộ ra ngoài váy ngắn của cô ta, nụ cười tà mị trên khóe môi anh cũng biến thành dâm đãng: “Nhìn này, đùi này... Thật trắng và trơn bóng!”
Hàn Tâm lập tức nhíu mày, oán hận nhìn người đàn ông lưu manh đang ngang nhiên đùa giỡn mình, nhưng người ta hoàn toàn không quan tâm, bàn tay kia từ trên đùi trực tiếp tiến vào bên trong váy, ngón tay cong lại xoa xát nơi mềm mại của cô ta, sau đó đôi mắt nhìn về phía trước, nghiêm trang nói: “Là tơ tằm.”
Bị chạm vào vùng đất mẫn cảm, Hàn Tâm không nhịn được khẽ hừ một tiếng, sau khi nghe Lâm Côn nói thế, cô ta có chút kích động muốn đẩy anh xuống xe. Lúc này anh cũng rút tay ra, sau đó nhếch miệng cười cười với cô ta, cười cực kỳ bỉ ổi: “Em đừng nóng giận, anh chỉ muốn biết nội y của em là chất liệu vải gì thôi.”
Sắc mặt Hàn Tâm lập tức trở nên cứng đờ, lúc này cô ta không còn muốn đạp anh xuống xe, mà muốn trực tiếp giết chết mới tốt!
Hàn Tâm vươn tay nhéo lên đùi của tên lưu manh này một cái, da thịt Lâm Côn dày béo nên không có cảm giác gì, chẳng qua vì phối hợp với người đẹp Hàn Tâm đang giận dỗi, anh rất phối hợp hét lên một tiếng.
Hải Đông Thanh nhỏ nghiêng đầu, hai tròng mắt của nhóc con này quay tròn khó hiểu nhìn hai người, kết quả dường như hình ra quan hệ mờ ám giữa hai người, cuối cùng nhóc con này rất biết điều lập tức nhảy ra chỗ ngồi phía sau.
Lúc chạy khỏi đường cao tốc đã gần nửa đêm, Lâm Côn lái xe vào một con đường nhỏ vắng vẻ cách lối ra đường cao tốc một đoạn, hai bên được trồng cây rậm rạp, gió đêm thổi qua làm lá cây kêu xào xạc.
Hàn Tâm đã dựa vào ghế ngủ say, ngoài cửa xe còn có ánh đèn đường lờ mờ chiếu lên người cô ta, cô ta mặc một cái áo thun đơn giản kết hợp với cái váy ngắn đầy thời thượng. Lúc này hai tay cô ta khoanh trước ngực, hai cánh tay đè ép vào nhau làm bộ ngực no đủ của cô ta nổi rõ lên, lộ ra một phần da thịt trắng như tuyết, phối hợp với hai đùi thon dài trắng như tuyết, cảnh xuân tươi đẹp vô hạn.
Lâm Côn nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt của anh lúc này chẳng khác gì Trư Bát Giới, thật ra từ lúc tay anh mò mẫm vào trong đùi của Hàn Tâm đến giờ, cơ thể của anh bắt đầu nóng lên. Thừa dịp lúc này ở chỗ vắng người, gió se lạnh, hơn nữa lại là khu vực tối tăm, dục vọng của anh càng lúc càng cao.
“Khụ khụ...” Lâm Côn cố ý ho khan hai tiếng, cố ý đánh thức Hàn Tâm, nhưng người đẹp Hàn Tâm dường như không chút phản ứng lại, cô ta vẫn ngủ rất say, bộ ngực no đủ phập phồng theo nhịp thở đều đều của cô ta, càng nhìn càng mê người. Cặp đùi thon dài trắng như tuyết lại bắt chéo lên nhau, quyến rũ, đây tuyệt đối là quyến rũ trắng trợn.
Chỉ huy Lâm lại nuốt một ngụm nước miếng, nhếch môi lặng lẽ hôn lên mặt Hàn Tâm, người đẹp Hàn Tâm mím môi một cái, dáng vẻ lúc cô ngủ say mơ màng càng quyến rũ khó nói thành lời. Chỉ huy Lâm dứt khoát thay đổi mục đích, trực tiếp hôn lên cánh môi đỏ thắm của cô ta.
Bờ môi của anh vừa muốn chạm vào môi cô ta, Hàn Tâm hơi chuyển động, Lâm Côn theo phản ứng bản năng giật mình, giống như đứa trẻ làm sai chuyện bị phát hiện. Anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhưng không nghĩ tới lúc này Hàn Tâm vươn hai tay ra trực tiếp ôm lấy đầu của anh, bờ môi cô ta nâng lên hôn lên môi anh, Lâm Côn hơi giật mình, có chút ngây ra, đây rốt cuộc là tình huống gì?
Hàn Tâm hôn Lâm Côn thật sâu, cô ta chủ động vươn cái lưỡi trơn mềm của mình trêu chọc đầu lưỡi của Lâm Côn. Lâm Côn hơi sửng sốt, sau khi anh khôi phục tinh thần, thì ra Hàn Tâm đang giả vờ ngủ, chỉ chờ anh đưa tới cửa, trong lòng không khỏi cảm thán: “Ai, mình quá đơn thuần, kẻ địch quá giảo hoạt!”
Làm đàn ông không thể mềm yếu, con gái người ta đã chủ động như vậy mà mình lại là một đàn ông dày dặn kinh nghiệm trên giường, cho nên anh lập tức đáp trả, đẩy ghế của Hàn Tâm ngã về phía sau. Không gian trong xe jeep tương đối lớn, ghế ngồi có thể điều chỉnh dễ dàng, Lâm Côn trực tiếp đẩy ghế ngồi nằm ngang tạo thành một cái giường đơn, hai người ngủ thì làm thành hai giường, hai người ‘xếp hình’ thì giường đơn là đủ rồi.
Hôn lên bộ ngực no đủ, hôn qua bụng dưới bằng phẳng, xuống chút nữa là vùng đất cấm kỵ, Lâm Côn đang chuẩn bị cởi quần lót bằng tơ tằm, đột nhiên cửa sổ xe bị gõ vang, một ánh đèn pin chiếu vào.
“Khốn kiếp, đây là tình huống gì!” Lâm Côn mắng thầm một câu, anh ngẩng đầu nhìn theo ánh đèn pin, Hàn Tâm ở phía dưới vội vàng che mặt, hiển nhiên hai người bọn họ chuẩn bị đại chiến thì bị người ta phát hiện.
Lâm Côn mở cửa xe xuống, chỉ huy Lâm lòng tràn đầy tức giận trông rất đáng sợ, lúc này không quan tâm ngoài cửa sổ là ai, anh đã quyết định phải cho kẻ đó ăn đủ, dám phá hoại chuyện tốt của ông đây, tự đâm đầu vào chỗ chết mà!
Không đợi người cầm đèn pin ngoài cửa xe nói gì, Lâm Côn trực tiếp tức giận mắng: “Mẹ nó, muốn chết đúng không?”
Anh vừa dứt lời, lập tức có âm thanh vang lên sau cánh cửa, ngay sau đó có tiếng cười lạnh nói: “Ha ha, ra ngoài yêu đương vụng trộm còn hung hăng như thế, mày nghĩ mày là ai, nhanh xuống xe cho tao!”
“F*ck!” Lúc này chỉ huy Lâm đã tức giận không nhỏ, anh cũng thô bạo xuống xe, trực tiếp đẩy cửa xô ngã một người, anh cũng dùng áo đắp lên mặt Hàn Tâm, cũng vỗ nhẹ vào tay của cô ta, sau đó mới bá đạo nhảy xuống xe.
“Mẹ kiếp, mày còn dám đánh người!” Hiển nhiên bên ngoài không chỉ có một người, giọng nói này là từ một người khác nói, cùng giọng nói càn rỡ nói với Lâm Côn lúc ban đầu càng đáng ghét hơn.
Lúc này Lâm Côn chẳng cần biết đúng sai, anh vung quyền đấm thẳng vào nơi phát ra tiếng nói, anh vung nắm đấm tấn công còn nhanh hơn người thường rất nhiều, gần như chỉ có một cái bóng vút qua, trong không khí còn có tiếng xé gió, sau đó là tiếng rên rỉ đau đớn, người kia bị đánh ngã xuống đất và kêu la thảm thiết.
Lại có hai bóng người chạy ra khỏi rừng cây, hai người kia không có lập tức lao tới, mà là duy trì khoảng cách nhất định với Lâm Côn, đứng ở đó la mắng: “Bà mẹ nó, mày còn dám đánh người!”
Một người khác lên tiếng la mắng: “Có tin tao đem ảnh yêu đương trên xe của tụi mày tung lên mạng hay không, tới lúc đó xem mày giải quyết như thế nào!”
Lúc này, người bị cửa xe đẩy ngã đứng lên, đó là một người đàn ông cao một mét sáu, trong bóng tối nhìn giống như con khỉ, trong anh ta đang cầm một cái máy ảnh, lúc này vừa lau màn hình máy ảnh vừa đi tới bên cạnh hai người đi từ bìa rừng ra: “Đại ca, ảnh chụp này rõ ràng không thấy rõ cô gái kia!”
Người được gọi là đại ca kia cao tầm một mét bảy, thân thể rất cường tráng, anh ta lập tức cầm lấy mấy ảnh nhìn một chút, sau đó đánh vào đầu của tên lùn, mắng: “Mẹ kiếp, bảo mày làm chút chuyện cũng làm không xong, hai người thấy một chỉ lấy được một nửa tiền thôi!”
Người bị đánh khúm núm không dám trả lời, nhỏ giọng nói: “Nếu không lại chụp lần nữa?”
“Chụp con mẹ mày!” Tên đại ca kia lại tát thêm một cái nữa, xém chút đánh tên thấp bé kia ngã xuống đất.
Lúc này tên đại ca nhìn về phía Lâm Côn, lắc lắc máy chụp hình trong tay, cười lạnh một tiếng nói với Lâm Côn: “Chúng ta làm chuyện này không phải mới chỉ ngày một ngày hai, giá tiền tuyệt đối vừa phải, hiện tại chỉ chụp một người, nhìn mày lái được chiếc Prado chắc là người có tiền. Tao cũng không muốn nhiều, một giá năm nghìn tệ, tiền thuốc men cho người anh em của tao thêm hai nghìn tệ nữa, nếu mày chịu giao tiền, tao một tay cầm tiền một tay xóa hình, chúng tao xem như chuyện tối nay không xảy ra, như thế nào?”
“Nếu tao không trả tiền?” Lâm Côn cười nói, trong lòng mắng thầm: “Một đám chó cảnh, định tống tiền ông mày sao, xem như ông trời mở mắt, cho ông đây tới xử lý bọn mày!”
“Không trả?” Tên đại ca này hừ lạnh một tiếng: “Vậy mày phải suy nghĩ cẩn thận, nhìn dáng vẻ của mày chắc là người làm ăn lớn, bảy nghìn tệ với mày không phải là vấn đề gì cả, nhưng mấy tấm hình này mà rơi vào trong tay vợ của mày, hoặc bọn tao sẽ tung nó ra ngoài, cũng ảnh hưởng tới mày...” Anh ta cố ý ngập ngừng, để Lâm Côn tự mình suy xét hậu quả.
Lâm Côn lại chuyển trọng tâm câu chuyện, cười hỏi: “Có thể hỏi một chút, tối hôm nay tôi là người thứ mấy của các người rồi?”
Tên đại ca thẳng thắn nói: “Mày là người thứ ba, chỉ có điều hai người trước không có tiền như mày, hai người kia tao chỉ thu tám nghìn, thu của mày bảy nghìn là đúng một vạn năm nghìn tệ, như vậy mấy người bọn tao cũng tan làm sớm rồi.”
Lâm Côn cười ha hả, nói: “Đủ rồi...”
--------------------