Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa – Lâm Côn – Truyện full tác giả: Hài chút thôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tưởng Diệp Lệ nói xong, hai người đều im lặng, lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tưởng Diệp Lệ hỏi một câu: “Ai vậy?”

 

“Là tôi, A Đông.”

 

“Cửa không có khóa, cậu vào đi.”

 

A Đông đẩy cửa đi vào, khi nhìn thấy Lâm Côn anh gật đầu chào hỏi, thái độ vô cùng cung kính, dựa theo tuổi mà tính, A Đông phải lớn hơn Lâm Côn vài tuổi. Dựa theo thứ tự vào Bách Phượng Môn trước sau mà tính, A Đông còn vào sớm hơn Lâm Côn nhiều năm, nhưng lúc này A Đông nhìn thấy Lâm Côn lại tỏ vẻ tôn trọng, tuyệt đối không liên quan đến tuổi tác, kinh nghiệm và lý lịch, ở trước mặt anh chính là một kẻ mạnh, anh ta là thật lòng kính phục.

 

Lâm Côn cũng rất khách khí với A Đông, mỉm cười gọi một tiếng anh Đông, A Đông vội vàng xua tay cười nói: “Anh Côn, vậy thì không được, Bách Phượng Môn chúng ta quy định tất cả phải dựa theo địa vị tôn ti, không có liên quan gì với tuổi tác.”

 

Lâm Côn mỉm cười không nói gì thêm nữa, quy định của Bách Phượng Môn này cũng không phải mới có một ngày hai ngày, cũng không phải anh nói sửa thì có thể sửa được, lại nói bây giờ A Đông qua đây nhất định là có chuyện gì đó cần báo cáo với Tưởng Diệp Lệ, hơn nữa còn là chuyện quan trọng.

 

A Đông cũng không e ngại Lâm Côn, trực tiếp báo cáo với Tưởng Diệp Lệ: “Chị hai, ba người kia đang ở bên ngoài đòi gặp chị.”

 

Nghe giọng điệu của A Đông lại nhìn của phản ứng Tưởng Diệp Lệ sau khi nghe xong, Lâm Côn lập tức đoán được đó ba doanh nhân kia. Gần đây Tưởng Diệp Lệ vẫn luôn tránh mặt ba người đó, trước kia nghĩ ra được phương án giải quyết, cô dự định kéo dài thời gian, chờ nghĩ được kế sách tốt nhất mới lại đàm phán cùng bọn họ.

 

Lông mày Tưởng Diệp Lệ không nhịn được nhíu lại, có chút do dự, nói: “Cậu đi nói với bọn họ tôi khó chịu, không tiện gặp bọn họ, chờ hôm nào có thời gian lại hẹn gặp bọn họ sau.”

 

A Đông nói: “Chị hai, lần này bọn họ tới rất khí thế, ngay cả luật sư cũng dẫn theo, bọn họ bảo hôm nay không gặp được chị sẽ không đi, còn nói nếu chị cứ trốn tránh như vậy, bọn họ sẽ thông qua pháp luật yêu cầu tòa án qua phong tỏa Bách Phượng Môn của chúng ta. Không gặp... Sợ rằng không được đâu.”

 

Tưởng Diệp Lệ giơ tay lên xoa huyệt thái dương, thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, cô cảm giác mình giống như bị dồn đến đường cùng.

 

“Gặp thì gặp!” Sau khi suy nghĩ một hồi, Tưởng Diệp Lệ đứng lên nói. Lúc này nếu đã không tránh được thì đành phải gặp vậy. Lâm Côn đột nhiên mở miệng: “Chị, chờ một chút!”

 

Tưởng Diệp Lệ và A Đông đều nhìn về phía Lâm Côn, Lâm Côn cười nhẹ như gió thoảng mây trôi, nói: “Hay là để tôi đi gặp bọn họ trước, tôi là một phó Boss cũng không thể chỉ có cái danh mà không làm gì, gặp chuyện phải xông về phía trước mới được.”

 

Ánh mắt A Đông nghi ngờ nhìn Lâm Côn, nếu nói về bản lĩnh đánh nhau, A Đông tuyệt đối khâm phục Lâm Côn sát đất, nhưng nói đến đàm phán so tài, trong lòng anh ta lại không tin tưởng vào Lâm Côn lắm, anh ta nhìn Tưởng Diệp Lệ...

 

Vẻ mặt Tưởng Diệp Lệ không ngừng suy tính, nhưng có thể nhìn ra cô rất mừng rỡ, tất cả chỉ vì Lâm Côn có thể nói ra những lời này đã chứng minh anh thật sự xem Bách Phượng Môn là nhà của mình. Có thể nhận được sự giúp đỡ của con rồng dưới sông này, cô không lo Bách Phượng Môn không có ngày nổi danh.

 

“Được!” Tưởng Diệp Lệ khẳng định nói, trong ánh mắt đầy sự nhiệt tình, tín nhiệm và chờ đợi, cô dặn dò Lâm Côn: “Ba ông già xảo quyệt kia đều không đơn giản, dù bọn họ nói câu gì cậu cũng phải phải suy nghĩ cẩn thận, đừng trúng kế của bọn họ, đặc biệt là bọn họ còn dẫn theo luật sư qua, cậu càng phải cẩn thận hơn.”

 

Lâm Côn mỉm cười nói: “Chị, chị cứ yên tâm đi, không dám nói có thể thắng thế hay giành được lợi ích gì, nhưng khẳng định không thể bị tổn hại.” Anh nói xong lại cùng A Đông đi ra khỏi phòng riêng của Tưởng Diệp Lệ, vừa ra khỏi cửa, Lâm Côn lại nói với A Đông: “Anh Đông, anh biết rõ về tư liệu của ba ông già kia chưa, anh nói cho tôi biết một chút đi.”

 

Mặc dù dựa theo quy định của Bách Phượng Môn, A Đông phải gọi Lâm Côn là anh, nhưng Lâm Côn theo thói quen vẫn gọi anh ta là anh.

 

“Được.” A Đông cũng không quá để ý vấn đề gọi anh xư em này lắm, anh nói ngắn gọn về lai lịch của ba người kia, lúc hai người đi tới phòng khách ở tầng một, Lâm Côn nắm được thông tin tương đối về ba người bọn họ. Ba người này đều được xem như là doanh nhân có tiếng ở thành phố Trung Cảng, cho dù không được lọt vào danh sách mười người giàu nhất ở toàn bộ tỉnh Liêu Cương nhưng ít nhất cũng là trong top hai mươi. Trên tay bọn họ đều nắm những sản nghiệp khác nhau, một người trong đó là Lý Lão Tứ người Sơn Đông, mười mấy tuổi đã tới thành phố Trung Cảng, bây giờ có hơn mười cửa hàng vàng bạc đá quý ở thành phố Trung Cảng, ngoài ra ở các nơi trên toàn quốc cũng xây dựng rất nhiều chi nhánh, hoàn toàn là một ông vua kim cương.

 

Còn có một người gọi là Tiếu Trì Quốc, năm đó là viện sĩ của Viện hàn lâm khoa học Trung Quốc, sau ra ngoài xây dựng doanh nghiệp của mình. Hơn hai mươi năm qua ông ta vẫn cố gắng sáng tạo nghiên cứu ra nguyên liệu phát sáng mới, ở toàn bộ ngành công nghiệp ông ta vẫn là một nhân vật thống lĩnh đội quân, căn cứ doanh nghiệp của ông ta là ở thành phố Trung Cảng, lợi nhuận hàng năm đạt tới mấy chục vạn.

 

Còn có một người gọi là Trương Đức Thắng, là nông dân sinh ra ở và lớn lên ở thành phố Trung Cảng, hơn ba mươi năm trước ông ta từ hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp, cố gắng phát triển ở trên phương diện buôn bán gia công các nông sản. Là một nhân vật rất lợi hại, hiện tại xí nghiệp của ông ta trải rộng ở toàn bộ ba tỉnh vùng Đông Bắc, gần như trong phòng bếp của mỗi người đều có sản phẩm của xí nghiệp ông ta. Ông ta cũng từng được nhiều lần được bầu làm doanh nhân nông nghiệp xuất sắc nhất ở thành phố Trung Cảng.

 

Ba người đều là những người tài giỏi trong giới kinh doanh, nhưng bọn họ đều có một vấn đề lớn, chính là không có người nối nghiệp. Nói không có người nối nghiệp không phải nói bọn họ không có con trai, mà là con trai bọn họ nuôi lớn đều thuộc dạng lười biếng không biết làm, chỉ giỏi phá của. Mấy người cha bọn họ hàng năm kiếm được cả núi vàng nhưng một phần lớn lại bị mấy người con của bọn họ tiêu xài hết.

 

Lâm Côn đi vào phòng VIP, nơi này đã có nhân viên phục vụ chờ đợi, nhưng vẻ mặt của ba người này khiến người ta không thể chấp nhận được. Không phải bọn họ quá lợi hại, mà là mặt đen sì khiến người ta cảm giác khó chịu.

 

Nếu làm phó Boss của Bách Phượng Môn, vậy Lâm Côn có nghĩa vụ nên suy nghĩ cho cấp dưới, anh mỉm cười xua tay nói với mấy nữ nhân viên phục vụ đang đứng bất an ở bên cạnh, nói: “Không có chuyện gì cần các cô nữa, tất cả đều đi ra ngoài đi.”

 

“Chờ một chút!”

 

Lâm Côn vừa nói dứt lời, Lý Lão Tứ đã kêu lên, ông ta liếc mắt nhìn Lâm Côn, ánh mắt xem thường, nói: “Cậu là ai chứ? Chúng tôi là cổ đông ở đây, cổ đông tới nơi này uống nước mà không có nhân viên phục vụ bên cạnh sao? Lẽ nào cậu muốn chúng tôi tự mình rót trà rót nước sao?”

 

Nhân viên phục vụ lập tức đứng lại, rầu rĩ nhìn về phía Lâm Côn, Lâm Côn mỉm cười với Lý Lão Tứ, vẫn vẫy tay với mấy nhân viên phục vụ, vừa cười vừa nói: “Các cô cứ đi xuống đi, ở đây không có chuyện của các cô nữa.”

 

Lý Lão Tứ lập tức kiêu ngạo uy hiếp mấy nhân viên phục vụ nói: “Tôi xem trong các cô có ai dám rời đi!” Nói xong ông ta trợn trừng mắt nhìn Lâm Côn, nói: “Ở đây không có chuyện của cậu, đi gọi Tưởng Diệp Lệ tới cho tôi, ngày hôm nay nếu như cô ta không ra mặt thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”

 

“Ha ha...”

 

Lâm Côn lạnh lùng cười, anh luôn có thói quen sử dụng biện pháp tàn độc để đối phó với loại người thích thể hiện này, ông thật sự tưởng chỉ huy Lâm của chúng ta là trái hồng mềm dễ bóp nặn sao?

 

Trên mặt Lâm Côn mỉm cười, giọng nói lại cực kỳ không nghiêm túc nói: “Vị này chính là Lý Lão Tứ sao?”

 

“Hừ, cậu là thằng nào mà dám gọi thẳng tên họ của tôi, cậu chỉ được phép gọi tôi là Lý gia!”

 

“Ái chà...” Lâm Côn lại cười ngả ngớn, tiếp theo một bàn tay lớn tát mạnh tới, bàn tay phát ra tiếng gió, tát thẳng vào mặt của Lý Lão Tứ. Ở đây ngoại trừ A Đông kịp phản ứng, những người còn lại chưa kịp phản ứng đã nghe bốp một tiếng. Lý Lão Tứ lập tức kêu lên thảm thiết, bị đánh tới lảo đảo, ngã sang một bên.

 

Khi tất cả mọi người kịp phản ứng, Lý Lão Tứ đã ngồi dậy, khóe miệng của ông ta có máu tươi chảy xuống, hai cái răng trong miệng cũng bị đánh tới lung lay, trên gương mặt béo trắng sưng lên.

 

“Mẹ kiếp, mày dám đánh ông!” Dù sao cũng là người có tiền, bị người như vậy ở trước mặt mọi người bạt tai, Lý Lão Tứ cũng thấy xấu hổ, ông ta vừa đứng lên đã chỉ vào mặt Lâm Côn mắng lớn, hơn nữa còn muốn ra tay với Lâm Côn.

 

Đối với loại nhà giàu có tiền thích đắc ý lên mặt này, muốn bọn họ không phách lối nữa, muốn bọn họ lập tức khuất phục thì chỉ có một chữ... Đánh! Bên này Lý Lão Tứ vừa kêu lên, mọi người còn chưa hết kinh hoàng đã thấy bàn tay của Lâm Côn lại vung lên, lần này cũng mạnh mẽ nhanh chóng khiến cho người ta không kịp phản ứng...

 

Bốp!!!

 

Lại là một cái tát cực kỳ vang dội đánh vào trên mặt Lý Lão Tứ, vừa rồi là đánh vào má trái của ông ta, lần này đổi thành má phải, lực tát rất mạnh đánh cho Lý Lão Tứ trực tiếp xoay tròn nửa vòng, vù một tiếng ngã ra sofa phía sau, vết máu tươi bên khóe miệng càng đỏ hơn...

 

Tất cả mọi người lại ngạc nhiên, cho dù là ai cũng không nghĩ ra người  trẻ tuổi mới gặp lần đầu này sẽ kích động như vậy, vừa bắt đầu đã tát qua hai cái, phải biết rằng thân phận của Lý Lão Tứ không tầm thường.

 

A Đông nhìn Lâm Côn gần như đã choáng váng, anh ta vẫn suy nghĩ xem Lâm Côn sẽ dùng biện pháp cao siêu nào để đàm phán với ba ông già khó chơi này. Kết quả vừa bắt đầu đã ra tay đánh người.

 

Khi Lý Lão Tứ đứng dậy, hai bên gương mặt đều sưng to như bánh bao, trong lòng ông ta rất tức giận, gần như đã hoàn toàn mất đi lý trí, ông ta hét lớn với luật sư bên cạnh: “Má nó, mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Nó đánh ông mà mày không thấy ao?”

 

Người luật sư này là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, gương mặt gầy gò giống như bị bệnh, mắt đeo kính, dù sao nhìn mặt vẫn khiến người ta liên tưởng đến hai chữ ‘gian tà’, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành gì, chắc hẳn bình thường khi ông ta nhận vụ án luôn tiền che mờ mắt, cầm không ít tiền trái pháp luật.

 

Lý Lão Tứ là người bỏ ra số tiền lớn mời ông ta tới, luật sư này cũng biết khi nên ‘xông’ tới thì phải ‘xông’ tới. Ông ta gầy trơ xương, muốn đấu võ với Lâm Côn thì khẳng định không được, nhưng ông ta có thể dùng lời nói, ông ta lập tức đưa pháp luật ra chỉ trích Lâm Côn, trong suy nghĩ của ông ta chỉ có một câu -- Hành vi của anh lúc này là hành động phạm pháp, tôi có quyền tố cáo anh!

 

Lâm Côn cười ha ha, lạnh lùng nói khẽ một câu: “Ái chà tôi đây tính tình hung bạo thành quen rồi!” Sau khi nói xong bàn tay anh lại vung mạnh lên, bất chấp tất cả trực tiếp đánh vào trên mặt người luật sư này, luật sư này ‘A’ một tiếng, mắt kính lại trực tiếp bị đánh bay.

 

Người luật sư này cũng bị đánh ngã vào trên ghế sofa, khi ông ta từ trên ghế sofa đứng lên, trên gương mặt đầy tức giận trừng mắt với Lâm Côn, Lâm Côn thật sự không nhìn quen mắt, lại trực tiếp đạp vào eo của ông ta, vù một tiếng trực tiếp làm cho ông ta ngồi trên ghế sa lon, đau tới kêu lên thảm thiết không ngừng.

 

Nếu như vừa rồi Lâm Côn tát Lý Lão Tứ hai cái khiến mọi người ngạc nhiên thì bây giờ sau khi anh đánh luật sư, bọn họ đều cảm thấy vô cùng sửng sốt... Người này thậm chí cũng dám đánh cả luật sư...

--------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK