Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa – Lâm Côn – Truyện full tác giả: Hài chút thôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dám đánh lén cảnh sát ngay tại cục cảnh sát, hơn nữa còn đánh úp hai lần, nhìn toàn bộ ở thành phố Trung Cảng này, ngoại trừ con rồng dưới sông Lâm Côn này, e là không có người thứ hai, mọi người trong cục cảnh sát trung tâm thành phố gọi anh là “Đại Ma Vương”, đồng thời Lâm Lâm à “Tiểu Ma Vương”, hai cha con nhà này vừa xuất hiện, mặt mũi và lễ tiết của cục cảnh sát đều mất hết.

 

Chiếc xe Audi A6 màu đen của Khương Phong đậu trước cổng lớn cục cảnh sát trung tâm thành phố, trước khi xuống xe ông đã gọi điện thoại cho bí thư tỉnh ủy Dư Tông Hoa, lần trước là Dư Tông Hoa chủ động gọi điện thoại cho ông, Dư Tông Hoa gọi điện cũng không nói nhiều, chỉ nói rằng Lâm Côn là ân nhân của mình, bảo Khương Phong xem rồi tự xử lý.

 

Chuyện lần trước với Khương Phong chính là một cơ hội tốt, cơ hội lần này chẳng những khiến ông và Dư Tông Hoa kéo gần quan hệ, mà còn có thể mượn tay Dư Tông Hoa trừ đi Hoàng Quang Minh, chỉ là không nghĩ tới cuối cùng Hoàng Quang Minh lại tự sát, bằng không thì nhất định còn kéo ra một nhóm lớn quan chức tham nhũng ở thành phố Trung Cảng.

 

Thế lực quan trường ở thành phố Trung Cảnh chủ yếu chia thành ba phe, Ủy ban Đảng thành phố do thị trưởng kiêm bí thư Đảng - Trần Định đứng đầu, Ban kiểm tra kỷ luật do bí thư Thành ủy và phó thị trưởng Dương Thành đứng đầu, còn lại là phe Cơ sở do Khương Phong đứng đầu.

 

Chí hướng của Khương Phong là làm một quan chức tốt, làm cho thành phố Trung Cảng ở phương Bắc này trở thành mảnh đất màu mỡ, xây dựng thành một thành phố lớn như Thâm Quyến, Thượng Hải. Mặc dù do bị ảnh hưỏng về diện tích, chỉ sợ vĩnh viễn thành phố Trung Cảng cũng không thể có quy mô giống Thâm Quyến, Thượng Hải được. Nhưng cũng nhất định phải đạt thỉ lệ tương đối trong phát triển kinh tế.

 

Nói đến phe cơ sở mà Khương Phong lãnh đạo, đa số quan chức trong đó đều giống ông, không có bối cảnh cũng không có quan hệ với các quan chức lớn khác trong tỉnh, tất cả đều dựa vào thực lực bản thân, đi từng bước một đến vị trí ngày hôm nay, nếu không phải Khương Phong liên kết bọn họ lại, thì ở quan trường hiện nay, đa số bọn họ sẽ bị bỏ rơi, hoặc là xin nghỉ hưu sớm.

 

Hoàng Quang Minh theo phe thị trưởng, là người của Ủy ban đảng thành phố, Trần Định đã kinh doanh ở thành phố Trung Cảng nhiều năm, nếu không cũng không một mình giữ chức thị trưởng kiêm bí thư Đảng ủy, hai chức vị lớn quan trọng này. Ở thành phố Trung Cảng như là một vị vua, mối quan hệ nền tảng của Trần Định ngay tại trong tỉnh, kinh doanh nơi này nhiều năm, quan hệ của ông ta ở trong tỉnh sâu đến thế nào không ai biết chính xác được. Nếu không phải dựa vào lá cờ lớn như Dư Tông Hoa, thì lần trước Khương Phong cũng không dám đụng vào Hoàng Quang Minh. Lần này Khương Phong cũng muốn dựa theo cách lần trước, chặt đứt một nanh vuốt khác của Trần Định là Đổng Hải Đào, cho nên ông chủ động gọi điện cho Dư Tông Hoa, dựa theo suy đoán của Khương Phong, người lúc này đang làm loạn ở cục cảnh sát chắc chắn vẫn là Lâm Côn, chứ người bình thường tuyệt đối không có lá gan này.

 

Nhưng khiến Khương Phong khó hiểu là, dù ông nói bóng nói gió trong điện thọai như thế nào, nhưng Dư Tông Hoa lại không nhắc đến chuyện của Lâm Côn. Nếu Lâm Côn đúng là người của Dư Tông Hoa, vậy việc hai ngày trước Lâm Côn làm loạn ở cục cảnh sát, Dư Tông Hoa nhất định phải biết rõ, nhưng vì sao Dư Tông Hoa lại không nhắc tới việc này, chẳng lẽ làm loạn trong cục cảnh sát lần này là người khác sao? Một con rồng dưới sông đang làm loạn cũng đủ rồi, giờ lại thêm một con sao?

 

Khương Phong xoa xoa trán có chút đau, cùng thư ký xuống xe, đi vào tòa nhà của cục cảnh sát Trung Tâm thành phố.

 

Tình hình trong phòng thẩm vấn không tính là bất lợi lắm, có mấy người bị thương trong đó có cả Đổng Hải Đào bị thương nặng nhất đã được đưa đến bệnh viện, trên đất còn đầm đìa vết máu, bàn thẩm vấn bị đổ lệch sang một bên, Lâm Côn và Lâm Lâm ngồi ở trên ghế thẩm vấn, hai cha con ngồi đó cười nói vui vẻ. Hoàn toàn giống như không có gì xảy ra, bảy tám cảnh sát đứng trong phòng thẩm vấn, ở cửa ra vào cũng không ít người đang đứng chen chúc. Bọn họ chỉ bảo vệ chỗ này cho có mà thôi, nếu Lâm Côn thật sự muốn ôm Lâm Lâm đi khỏi, bọn họ cũng không ai dám tiến lên ngăn cản.

 

Khi Khương Phong nhìn thấy Lâm Côn, lông mày không khỏi nhíu một chút, nếu nói người ngồi trong phòng thẩm vấn là một người khác, có lẽ ông còn có thể chấp nhận, nhưng người ngồi chính là Lâm Côn thì mọi chuyện phức tạp rồi.

 

Khương Phong nghĩ mãi mà không rõ vì sao vừa rồi Dư Tông Hoa không hề nhắc đến chuyện này, là Dư Tông Hoa không biết, hay là cố ý không muốn mình có cơ hội mượn lá cờ lớn của ông, Hoàng Quang Minh là người của Trần Định, Trần Định có quan hệ với người trong tỉnh, chẳng lẽ chuyện của Hoàng Quang Minh kinh động trong tỉnh, trong tỉnh có người nói với Dư Tông Hoa cái gì sao?

 

Đầu óc Khương Phong xoay tròn rất nhanh, trong lòng tạm thời không biết nên xử trí Lâm Côn như thế nào. Hiện tại, chuyện ông muốn biết nhất chính là Lâm Côn và Dư Tông Hoa rốt cục có quan hệ gì, nhìn tuổi của Lâm Côn, rõ ràng là người khác thế hệ với Dư Tông Hoa, họ nhất định không giống như là cha con, chẳng lẽ là cháu trai, cháu ngoại?

 

Lâm Côn nhìn thấy Khương Phong, trước đó anh cũng không biết vị phó thị trưởng ở thành phố Trung Cảng này là do tự mình phấn đấu đi lên, nhưng nhìn khí chất không tầm thường của ông, nhìn cảnh sát xung quanh nhao nhao nhường đường, thì cũng chỉ biết người này nhất định là một nhân vật lớn.

 

Khương Phong không lên tiếng, thì xung quanh cũng không ai dám tùy tiện mở miệng, qua vài giây sau, ông nói với thư ký bên cạnh: “Đi gọi giám sát phòng thẩm vấn đến."

 

Thư ký mặc một bộ tây gọn gàng lên tiếng, cùng một cảnh sát quản lý sự vụ đang đứng sau lưng đi ra ngoài.

 

Khương Phong đi tới trước mặt Lâm Côn, cười nhìn Lâm Lâm, sau đó hỏi Lâm Côn: "Đứa bé không sao chứ?"

 

Lâm Côn cười cười, nói: "Không có việc gì."

 

Khương Phong nói: "Tôi là phó thị trưởng Khương Phong, hôm nay cậu làm loạn ở cục cảnh sát, lẽ ra tội rất lớn, nhưng tôi nghĩ tất cả đều có nguyên nhân, chờ tôi điều tra xong tất cả, lại định tội cậu, thế nào?”

 

Giọng Khương Phong ôn hòa, hoàn toàn không giống thị trưởng nói chuyện với một người trẻ tuổi phạm tội, mà giống như là đang đàm phán, chuyện này cũng không hoàn toàn xuất phát từ quan hệ của Lâm Côn và Dư Tông Hoa, phong cách làm việc của Khương Phong trước giờ như vậy, nếu Dư Tông Hoa không nói gì, vậy thì ông sẽ giải quyết công bằng làm đúng theo quy định, cái này cũng hợp với yêu cầu của Sở Tướng Quốc, nếu kết quả bất lợi với Lâm Côn, ông lại tìm Dư Tông Hoa xin chỉ thị.

 

"Được, phó thị trưởng Khương." Lâm Côn cười đồng ý, cũng không nhiều lời, chuyện xảy ra bên trong cục cảnh sát, đợi Khương Phong xem xong băng ghi hình ở phòng thẩm vấn, tự nhiên sẽ rõ ràng.

 

Thư ký của Khương Phong lấy ra một cái Ipad, dùng Ipad mở đoạn ghi hình kia, Khương Phong cùng mọi người ở đây, ngay trong phòng thẩm vấn xem màn hình giám sát, việc gì xảy ra trong phòng thẩm vấn, những cảnh sát ở đây cũng không biết, người biết duy nhất là cô cảnh sát đi theo hộ tống Đổng Hải Đào trên xe cứu thương đến bệnh viện.

 

Băng ghi hình hơn 10’ rất nhanh đã chiếu xong, Khương Phong nổi giận vỗ bàn một cái, giọng nghiêm khắc nói: “Càn quấy! Chuyện này là sao, rõ ràng là những người mặc đòing phục cảnh sát đánh nhau với người dân! Nếu như việc này cũng được gọi là đánh lén cảnh sát… Vậy sau này người dân ở trước mặt các người, chẳng phải là phải làm bộ đáng thương! Là người dân nộp thuế nuôi các người, cho các người mặc bộ đồ đồng phục cảnh sát, các người lại như vậy?!”

 

Khương Phong vỗ bàn nói xong, tất cả cảnh sát trong phòng thẩm vấn đều cúi đầu, Khương Phong nói đều là sự thật, dựa theo những gì băng giám sát ghi lại được, Lâm Côn và Đổng Hải Đào hoàn toàn là xảy ra cãi vã, cho nên Lâm Côn mới ra tay đánh người, mà Đổng Hải Đào rõ ràng ỷ vào mình là cảnh sát, móc súng ra chĩa vào Lâm Côn, hành vi này được xem là hành vi trái luật nghiêm trọng, chẳng qua bởi vì địa điểm là phòng thẩm vấn, với loại tình huống này lại khác, hiện tại cần điều tra rõ tại sao Lâm Côn lại bị đưa vào cục cảnh sát, nếu Đổng Hải Đào trong lúc thẩm vấn phạm nhân mà nổi ra xung đột bị đánh, dù sai cũng sẽ không ảnh hưởng gì lớn, trái lại tội của Lâm Côn sẽ tăng lên, nhưng nếu Lâm Côn không có tội mà bị đưa vào cục cảnh sát, thì hành vi của Đổng Hải Đào là vi phạm pháp luật nghiêm trọng.

 

“Là ai bắt người vào đây?" Khương Phong hỏi những cảnh sát nhân dân xung quanh, trong lúc này không có người trả lời, ông lại quay sang Lâm Côn, hỏi: "Là ai bắt cậu vào đây?"

 

"Đổng Hải Đào." Lâm Côn nói thẳng ra tên họ của ông ta, cái tên này là anh nhìn thấy ở thẻ treo trên ngực của Đổng Hải Đào.

 

"Vì sao bắt cậu?"

 

"Tôi và con tôi đi tới cửa hàng mua quà sinh nhật cho vợ, bà chủ cửa hàng kia thừa lúc đưa đồ cho con tôi, cố ý làm rớt xuống đất, sau đó muốn lừa tiền tôi, tôi không đồng ý."

 

"Cha, cái kẹp tóc kia là con làm rơi xuống…" Lâm Lâm ở bên cạnh thành thật nói, giọng có chút nhỏ.

 

"A…?" Chân mày Khương Phong cau lại.

 

"Phó thị trưởng Khương, là bà chủ cửa hàng đó cố ý làm rớt, sau đó đổ lỗi cho con con tôi, thằng bé còn nhỏ, hoàn toàn không biết, cứ nghĩ là chính mình làm rơi.” Lâm Côn cười nói: "Không tin, chúng ta đến trung tâm thương mại, kiểm tra lại camera giám sát là được rồi, tôi chỉ sợ bà chủ cửa hàng biết, sẽ cho người xóa băng ghi hình đi mà thôi."

 

"Được, lập tức qua đó!" Khương Phong nói.

 

Lâm Côn ôm Lâm Lâm ngồi trên xe Khương Phong, đi theo còn có hai xe cảnh sát, trên xe mấy lần Khương Phong muốn hỏi quan hệ của Lâm Côn và Dư Tông Hoa, nhưng cuối cùng đều muốn nói lại thôi. Trong lòng Khương Phong tự nhắc nhở chính mình, giữ vững bình thản, đỡ phải làm không tốt lại thành hỏng hết mọi chuyện. Ông nghĩ như vậy là sáng suốt.

 

Từ Mai ngồi sau quầy thu ngân đắc ý cắt móng tay, bên cạnh còn đặt một lọ sơn móng tay, cô em họ Tiểu Sử ngồi ở bên cạnh nịnh nọt cười hỏi: "Chị họ, chị nói xem tên đàn ông xui xẻo kia sẽ bồi thường cho chúng ta không? Nhìn cách ăn mặc của anh ta tầm thường như vậy, không giống người có tiền."

 

"Chị họ cũng không trông cậy vào cậu ta có thể bồi thường, chủ yếu là muốn dạy cậu ta một bài học, thật ra chị làm cái kẹp đó rơi xuống đất đấy.” Từ Mai cười lẳng lơ nói.

 

"Hả?!" Tiểu Sử rất kinh ngạc, nói: "Chị họ, cái kẹp tóc kia là 37 vạn đó, như vậy mà..."

 

"37 vạn chỉ là giá bán, giá mua vào cũng không có cao như vậy, khùng hay sao mà bán đồ xa xỉ, em nghĩ cái đó có giá như vậy sao?" Từ Mai cười ha ha nói: "Em gái, chúng ta cứ đợi tin tức tốt từ anh rể họ của em đi."

 

"Dạ, dạ." Vẻ mặt Tiểu Sử hạnh phúc mỉm cười gật đầu, nghĩ đến tên khốn đánh cô ta chuẩn bị ăn cơm tù, trong lòng cảm giác dễ chịu đến không nói nên lời, lại vì mình có chị họ và anh rể họ tốt như vậy mà vui vẻ. Mặc dù buổi tối anh rể họ này rất thích lén lút bò lên giường làm cô ta, nhưng giữa đàn ông và phụ nữ không phải đều làm những chuyện này sao.

 

Hai người phụ nữ vừa dứt lời, điện thoại Từ Mai vang lên, bà ta nhìn thoáng qua cười nói: "Là anh rể họ em gọi tới đó, chúng ta nghe xem, anh ấy xử lý tên đàn ông cặn bã kia như thế nào rồi…" Nói xong, ấn mở loa ngoài nghe.

 

"Là chị dâu sao? Em là thư ký của phó cục Đổng, Tiểu An, bây giờ phó cục Đổng đang nằm ở khoa ngoại Bệnh viện trung tâm..."

 

"Anh ấy đánh thằng kia trọng thương sao?" Từ Mai kinh ngạc cười nói, bên cạnh vẻ mặt Tiểu Sử vui mừng.

 

"Không phải chị dâu, là phó cục Đổng anh... Anh ấy bị đánh bị thương nặng."

 

"Hả?"

 

Từ Mai và Tiểu Sử đồng thời hả một tiếng, cảm xúc trên mặt lập tức cứng ngắc, thân thể Từ Mai run lên, thiếu chút nữa là ngã từ trên ghế xuống, Tiểu Sử nhanh nhẹn đỡ bà ta, vội vã nói: "Chị họ, làm sao bây giờ?"

--------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK