“Đặt xong bỏ tay ra, mở!”
Khi vừa dứt tiếng, tiếng xí ngầu trong hộp lắc dừng lại, ánh mắt đám người xung quanh sáng lên, hận không thể khám phá con số phía sau cái hộp, sau đó cả đám lớn tiếng kêu lên: “Mở, mở, mở!!!”
Cái hộp được mở ra, thần kinh của đám người căng thẳng, ngay lập tức hóa thành hưng phấn khó có thể hình dung, mọi người xung quanh cùng nhau hoan hô, “Oa, 661, nhỏ, lần này thắng lớn!”
Chỉ có một mình Trương Dực cười không nổi, bởi vì chỉ mình ông ta mua lớn, ông ta đặt tất cả tiền cược vào một ván này, đó là tất cả tiền thắng được tối hôm nay, hiện tại ông ta đã thua sạch sẽ. Ông ta trời sinh có tính thích đánh bạc, nhưng mỗi lần đánh bạc đều xui xẻo cực kỳ, vốn tưởng rằng tối hôm nay sẽ đổi vận, không nghĩ tới cuối cùng vẫn thua sạch sành sanh.
“Khốn kiếp!” Trương Dực tàn bạo mắng một câu, mọi người xung quanh đều không dám thở mạnh, Trương Dực căm phẫn mắng to trong lòng: “Khốn kiếp, đều tại con điếm kia, nếu không phải nó cắm sừng tao, bằng không tao có thể thua sạch hay sao? Xem hôm nay tao có đánh chết nó hay không!”
Trương Dực mắng chửi không phải ai khác, chính là Vạn Tiểu Lệ trong hội sở Đế Hoàng, Vạn Tiểu Lệ là một trong rất nhiều phụ nữ của ông ta, cô ta trẻ tuổi mềm mại, bình thường ông ta cưng chiều cô ta nhất, không nghĩ tới đồ điếm lẳng lơ này lại vụng trộm với thằng đàn ông khác sau lưng Trương Dực, lại hại ông ta thua nhiều tiền như vậy. Ông ta đỗ tất cả xui xẻo của mình lên đầu Vạn Tiểu Lệ, không đánh chết cô ta cũng phải đánh gần chết, đương nhiên tên đàn ông kia sẽ không có kết cục tốt. Dám đụng tới đàn bà của Trương Dực này, đều phải đánh cho tàn phế!
Trương Dực tức giận rời khỏi sòng bạc, hai tên đàn em muốn đi theo cũng bị anh ta quát tháo ngăn lại, “Đi theo tao làm gì!” Hiện tại ông ta phải đi xử lý nón xanh trên đầu của mình, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Ông ta lái chiếc Toyota hầm hố của mình và chạy tới trung tâm thành phố, nơi này cách trung tâm thành phố mười mấy phút, chiếc xe việt dã đã dừng ở trước cửa hội sở Đế Hoàng, Trương Dực tức giận bước xuống xe, gương mặt tối tăm đi vào trong hội sở.
Nhân viên phục vụ ở cửa nhìn thấy Trương Dực tới, ban đầu bọn họ muốn đi lên chào hỏi vị tâm phúc bên cạnh ông chủ này, nhưng nhìn thấy mặt ông ta hậm hực đầy vẻ tức giận, dường như có thể giết người bất cứ lúc nào, mỗi người đều run rẩy, tất cả không nhịn được đều lui sang một bên, không có bất cứ ai dám chọc sát thần bên cạnh ông chủ này cả.
Trương Dực đi vào hội sở, ông ta vào thang máy và đi thẳng lên lầu sáu, cánh cửa thang máy mở ra, ông ta quen đường quen lối đi tới phòng của Vạn Tiểu Lệ, đi tới cửa phòng Vạn Tiểu Lệ, ông ta hít sâu một hơi, sát khí trong mắt càng đậm, ánh mắt giống như dao găm nhìn xuyên qua cánh cửa.
Dường như phía sau cánh cửa có tiếng đàn ông đang rên rỉ...
Lâm Côn cũng không thật sự muốn lên giường với Vạn Tiểu Lệ, anh đang ngồi hưởng thụ phục vụ của Vạn Tiểu Lệ, cố ý kéo dài thời gian và nói: “Người đẹp, từ từ đã, chúng ta nên tâm sự một chút, tăng thêm tình cảm đã.”
Vạn Tiểu Lệ lộ ra vẻ mặt u oán nhìn Lâm Côn, nói: “Anh đẹp trai, tình cảm còn cần trò chuyện sao, không phải đều làm là được sao?”
Lâm Côn cười nói: “Không đúng, nếu như không tăng thêm tình cảm, như vậy không gọi là tình yêu, chỉ có thể nói là một loại hành vi, phải tăng thêm tình cảm trước, như vậy mới có tình thú.”
Vạn Tiểu Lệ tươi cười quyến rũ, “Anh đẹp trai, anh thật sự khác với đàn ông khác, đàn ông khác vừa vào cửa đã hận không thể đè tôi xuống, xé quần áo của tôi ra, sau đó muốn càng nhanh càng tốt, cho tới bây giờ không ai giống như anh, còn phải tăng thêm tình cảm trước... Được rồi, chúng ta tăng tình cảm thế nào?”
Lâm Côn cười nói: “Nghe ý của cô, cô có rất nhiều đàn ông sao?”
Vạn Tiểu Lệ không e dè nói: “Cụ thể có bao nhiêu thì tôi không nhớ rõ, dù sao làm nghề như tôi, tất cả đều dựa vào đàn ông, nếu đàn ông không tìm chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ tìm đàn ông.”
Lâm Côn chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ Vạn Tiểu Lệ, nói: “Không phải cô có bạn trai sao, anh ta không quan tâm cô à?”
Vạn Tiểu Lệ cầm lấy dây chuyền lên và nhìn nó, khinh thường nói: “Ông ta? Ông ta cả ngày ham đánh bạc như mạng, còn nữa ông ta không chỉ có một phụ nữ, ai biết hiện tại ông ta đang lên giường với con nào. Không chỉ vậy, ông ta không thỏa mãn tôi, biểu hiện nhìn như mạnh mẽ lắm, trên thực tế chỉ là kẻ đáng thương, không được hai phút đã ra rồi, hơn nữa thứ đó nhỏ như con giun.”
Bỗng nhiên Lâm Côn cảm giác phía sau cánh cửa có khí lạnh, đó là sát khí mà anh quen thuộc, khóe miệng của anh tươi cười, biết chắc là Trương Dực tới, anh lặng lẽ đếm trong phòng: “Một, hai, ba... Mở!”
Cửa phòng bị một đạp đá mở tung, Vạn Tiểu Lệ sợ hãi thét lên chói tai, cô ta núp sau lưng Lâm Côn, cửa phòng này rất rắn chắc, có thể thấy được Trương Dực tức giận nên lực phá hoại rất mạnh.
Sắc mặt Trương Dực âm trầm tới cực điểm, đã không nhìn thấy rõ màu đen hay màu xanh, đôi mắt ông ta tỏa ra sát khí lạnh như băng, sau đó nhìn chằm chằm vào Lâm Côn, lại nhìn Vạn Tiểu Lệ đang trốn sau lưng Lâm Côn.
Ầm!
Trương Dực dùng chân đá cánh cửa vừa bị ông ta đá đến sắp rơi ra khỏi bản lề đóng cửa lại. Sau đó dùng tư thế giết người hùng hổ xông vào trong phòng, giọng nói lạnh như băng quát Vạn Tiểu Lệ: “Mày là đồ đê tiện, dám vụng trộm với đàn ông sau lưng tao, lại còn nói tao không thể thỏa mãn mày! Không phải mày rất thích lớn sao, ngày hôm nay tao sẽ dùng gậy sắt đâm lòi ruột của mày!”
Vạn Tiểu Lệ sợ hãi không nhỏ, miệng cô ta run rẩy nói: “Anh... Anh Dực, em... Em sai rồi, anh tha cho em lần này, là em không đúng, sau này em không dám.”
Trương Dực không tiếp tục để ý tới cô ta, ánh mắt nhìn vào mặt Lâm Côn, ông ta nhíu mày lại, cảm thấy nhìn quen mắt. Lần đi núi Bắc Giao đã qua hơn mười ngày, lúc đó trên mặt Lâm Côn dính vết máu, cho nên Trương Dực có ấn tượng rất mơ hồ, ông ta cẩn thận híp mắt nhìn một lúc rồi lạnh lùng nói: “Là mày sao?”
Lâm Côn nhếch miệng cười, trêu tức nói: “Kỹ thuật làm bằng miệng của người tình này của mày không tệ.”
Sát khí trên người Trương Dực lập tức tỏa ra, cười lạnh một tiếng nói: “Đang lo không tìm được mày, không nghĩ tới mày lại đưa tới cửa, vậy hôm nay mày đừng trách tao ra tay không nể tình, đem cái mạng của mày để lại đây.”
Lâm Côn thản nhiên lắc đầu cười nói: “Không đúng, hôm nay là tao mang cái đầu của mày đi, không phải tới để mạng lại.”
Trương Dực hừ lạnh một tiếng, nói: “Mày có bản lĩnh kia sao?” Nói xong, ông ta cũng không nói nhảm nhiều, lại trực tiếp tấn công Lâm Côn, nắm đấm của ông ta giống như búa sắt đập tới.
Trương Dực là người có bản lĩnh thật sự, Lâm Côn không dám khinh thường, anh nhanh tay đón đỡ, hai người va chạm và lui về phía sau, cả hai híp mắt đánh giá đối phương, Trương Dực kinh ngạc, vừa nãy chính là sát chiêu của anh ta, không nghĩ tới lại không làm gì được Lâm Côn.
Vẻ mặt của Lâm Côn mang theo ý trêu tức, anh hít sâu một hơi làm lòng khôi phục bình tĩnh, anh không chuẩn bị sử dụng chiêu thức thường dùng, mà là thi triển Vịnh Xuân Quyền vừa học.
“Hừ, làm màu quá rồi đấy!” Trương Dực hừ lạnh khinh thường một tiếng, tiện tay rút dao găm mang theo bên người ra, con dao nằm trong tay ông ta quay tròn hai lần, sau đó xông thẳng về phía Lâm Côn, dao găm quét qua không khí, chỉ trong nháy mắt đã đâm tới trước mặt Lâm Côn.
Lâm Côn lui về phía sau một bước, anh lách người tránh con dao xoẹt qua sườn trái, sau đó hai tay vung lên, một quyền một chưởng bắt lấy cánh tay cầm đao của Trương Dực. Trương Dực vung nắm đấm lên tấn công, muốn thoát khỏi Lâm Côn, Lâm Côn xoay đầu tránh né, sau đó anh khom người quỳ gối, vai trái hạ xuống và va chạm mạnh. Động tác này liên tiếp và lưu loát, ngay sau đó là tiếng kêu đau đớn của Trương Dực, ông ta ngã về phía sau, Lâm Côn thuận thế buông lỏng cánh tay còn lại của Trương Dực ra, toàn thân Trương Dực lảo đảo ngã về phía sau, Lâm Côn lập tức nhảy lên, sau đó vung chân đá hai cái liên tục, một cước đá vào ngực Trương Dực, một cước khác đá vào bụng ông ta.
Phụt, Trương Dực nặng nề đụng vào vách tường, cú va chạm này rất mạnh, Trương Dực không nhịn được ho khan hai tiếng, tường sau lưng cũng bị đụng nứt ra, ngực ông ta đau đớn, dường như có thể phun máu tươi bất cứ lúc nào.
Tốc chiến tốc thắng, Lâm Côn không chuẩn bị cho Trương Dực cơ hội, một bước lao tới gần, tay trái trong không khí quét qua, một bàn tay cắt qua cổ của Trương Dực, Trương Dực dựa theo bản năng cầm dao găm ngăn cản, trong ánh mắt bắn ra ánh sáng lạnh lùng, trong lòng thầm nói bàn tay của mày lợi hại hay dao găm của tao lợi hại, bàn tay đấu dao găm sắt nhọn, chờ bàn tay bị cắt đứt đi, đồ ngốc!
Keng, âm thanh va chạm không lớn, dường như chỉ là âm thanh thoáng qua mà thôi, ngay sau đó có tiếng cắt đứt vang lên cực nhỏ, lưỡi đao nhanh chóng cắt qua da thịt.
Keng keng keng...
Dao găm trong tay Trương Dực bị cắt thành hai đoạn và rơi trên mặt đất, ông ta mở to mắt nhìn, trên mặt còn lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Cố sức lắc đầu, ông ta nhìn thoáng qua Lâm Côn, đột nhiên trên khóe miệng xuất hiện máu tươi, môi ông ta run rẩy mở ra, sau đó có máu tươi trào ra ngoài.
“Sao... Sao có thể như vậy, mày... Mày... Tại sao mày làm được, dao... Dao găm của tao...”
Còn chưa nói hết lời, đầu của Trương Dực đã rơi xuống, sau đó máu tươi bắn lên tung tóe, Vạn Tiểu Lệ sợ tới mức cầm tóc hét to, tiếng thét của cô ta rất chói tai.
Lâm Côn quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười lạnh như băng, nói: “Bình tĩnh một chút, đừng có lên tiếng.”
Vạn Tiểu Lệ vội vàng vươn tay che miệng, liều mạng gật đầu.
Lâm Côn lấy đầu Trương Dực trên mặt đất lên, nhìn xung quanh một chút, hỏi Vạn Tiểu Lệ nói: “Có túi nilon không?”
Vạn Tiểu Lệ gật đầu, chỉ vào cái bàn bên cạnh, vừa lúc có túi nilon đựng quả dưa hấu, dưa hấu này cũng lớn bằng đầu của Trương Dực, Lâm Côn mỉm cười cầm túi nilon, lại xé một đoạn drap trải giường bao phủ cái đầu và bỏ vào túi, sau đó mang theo đầu nghênh ngang đi ra ngoài.
Lâm Côn chân trước vừa rời khỏi hội sở Đế Hoàng, sau khi Vạn Tiểu Lệ lấy lại tinh thần đã lập tức báo cảnh sát, xe cảnh sát chạy tới hiện trường thì Lâm Côn đã biến mất không còn bóng dáng.
Lâm Côn lái chiếc Jeep đi tới rừng cây ở ngoại ô thì tất cả bầy sói đều đang chờ ở nơi này, con sói xám nhỏ nhất đứng trước, đám sói này nhắm mắt lại, dáng vẻ nghiêm túc và trang trọng, dường như đang chờ nghi thức nào đó.
Lâm Côn mở túi ra, cũng ném đầu của Trương Dực xuống mặt đất, nói với sói xám nhỏ: “Nhóc con, tao đã báo thù thay cha của mày rồi.”
Con sói nhỏ ngẩng đầu lên, nó ngửa đầu tru lên dưới ánh trăng, âm thanh bi thương nói không nên lời, bầy sói phía sau cũng tru theo, động vật xung quanh cũng trở nên hoảng hốt.
Con sói nhỏ nhìn cái đầu dưới đất, ánh mắt của nó bắn ra khí lạnh kinh người, sau đó hé miệng lao tới, bầy sói phía sau cũng lao tới, nhất thời cắn nát đầu của Trương Dực…
--------------------