“Ôi, anh trai, tôi khuyên anh đừng xen vào việc của người khác, mấy kẻ vừa rồi không dễ chọc đâu, là đám xã hội đen nổi danh đó.” Cô gái trẻ đứng sau quầy bar thấy Lâm Côn có chút thẫn thờ, thật lòng khuyên nhủ. “Ha ha...”
Lâm Côn cười cười, uống một hơi cạn ly rượu, “Người đẹp, cảm ơn lòng tốt của em, anh đây rất thích lo chuyện bao đồng.” Nói xong lấy tờ 200 đồng ra đặt trên quầy bar, xoay người đi ra ngoài cửa.
Cùng lúc đó ở lầu ba, trong văn phòng của tổng giám đốc Bách Phượng Môn, một người đàn ông mặc toàn thân tây trang đen đang đứng cạnh cửa sổ báo cáo với người phụ nữ mặc đồ đen, “Chị Tưởng, thuộc hạ Lưu đầu trọc của Phong Bưu lại bỏ thuốc một cô gái mang đi rồi.”
Tưởng Diệp Lệ nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, gạt bớt tàn điếu thuốc trong tay, thản nhiên nói: “Không cần xen vào chuyện của họ.”
“Đây đã là cô gái thứ 10 rồi, nếu còn mặc kệ để họ muốn làm gì thì làm, tôi nghĩ sẽ gây bất lợi cho chúng ta, đồng thời ảnh hưởng tới khách hàng của bên mình, mặt khác khi cảnh sát điều tra...”
“A Đông, cậu nói không sai, nhưng cũng không có cách nào khác.”
Tưởng Diệp Lệ hít một hơi thuốc dài, thản nhiên: “Từ khi anh Vũ qua đời, Phong Bưu vẫn luôn để ý Bách Phượng Môn, ngoài mặt hắn làm như không dám cùng tôi đối chọi, nhưng lại âm thầm để đám chó của mình ở địa bàn của chúng ta 'ỉa bậy', nếu tôi không nhịn được nổi giận, Phong Bưu sẽ lập tức như chó điên quay lại cắn chúng ta, đến lúc đó tôi muốn bảo vệ Bách Phượng Môn, có lẽ không dễ dàng nữa rồi.”
“Chị Tưởng, nhưng cứ tiếp tực để yên như vậy cũng không phải là cách hay...”
“Đợi thêm đi… Người Trung Quốc không phải có câu ngạn ngữ rất hay sao, 'ác giả ác báo', Phong Bưu cứ tiếp tục làm vậy, nhất định sẽ có người tới trừng trị hắn, nhưng không phải tôi.” Nói xong, Tưởng Diệp Lệ nhìn xuống dưới lầu, khóe miệng mở nụ cười tinh nghịch: “A Đông, cậu tới đây xem, người kia xuất hiện rồi...”
Lưu đầu trọc dẫn theo năm tên đàn em, một đường vừa kéo vừa túm theo Chương Tiểu Nhã tới bãi đỗ xe, Chương Tiểu Nhã bị bịt miệng, muốn lên tiếng cầu cứu cũng không kêu ra tiếng, muốn khóc cũng khóc không được, vùng vẫy cũng phí công, nước mắt tuyệt vọng chảy từ hốc mắt ra, cô cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi như vậy.
Chẳng lẽ bản thân sắp bị đám người khốn nạn này XX sao? Nếu sớm biết thế này, sao có thể uống say như vậy, không phải chỉ là thất tình thôi sao… Nhưng giờ nói gì cũng đã muộn, nếu thật sự bị XX, vậy cô sẽ tự tử.
Một chiếc xe thương vụ dừng lại bên cạnh, đám người Lưu đầu trọc liền mở cửa trước nhét Chương Tiểu Nhã vào, sau đó lần lượt vào trong xe, trước khi Lưu đầu trọc lên xe còn điện thoại: “Anh Bưu, cô em tối nay tuyệt đối đúng giờ, em và các anh em lập tức đem người tới... Vâng vâng...”
Cúp điện thoại, Lưu đầu trọc kiêu ngạo tự đắc ngồi vào trong xe, nói với đàn em ngồi ghế lái bên cạnh: “Lái xe!”
Đàn em khởi động xe, ngẩng đầu, tất cả người trong xe đều lờ mờ... Không biết từ lúc nào đã có người ngồi trên đầu xe của bọn họ, người này đưa lưng về phía cửa kính xe, lười biếng ngồi ở kia ngậm điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, thỉnh thoảng lại nhả một vòng khói, rất khiến người ta nổi điên.
“Quân cản đường!”
Lưu đầu trọc đen mặt, thò cái đầu bóng loáng ra qua khỏi cửa sổ xe, nổi giận rống lên: “Thằng điên kia, còn không tránh ra cho ông mày!”
Lâm Côn chậm chạp quay đầu lại, ngậm thuốc nhếch miệng cười: “Tao chỉ nói một lần, thả cô gái kia ra.” Một câu cực kì có khí thế, thốt ra từ miệng anh lại không có chút sức sát thương nào.
Lưu đầu trọc nhướng mày, lửa giận bừng bừng, ác độc rống to: “Đằng điên, mày muốn chết!”
Lâm Côn cười không nói lời nào.
Lưu đầu trọc tức giận nói với đàn em đang ngồi trên ghế lái: “Đâm chết nó!”
Người ngồi ghế lái nghe lệnh, đạp chân ga, buông lỏng tay lái, vừa muốn lái xe thì thấy Lâm Côn đạp chân lên mui xe lấy đà, lao tới đạp vỡ cửa kính ô tô, hướng thẳng tới mặt người lái xe.
Răng rắc...
Mọi người trong xe chưa phản ứng kịp, hai chân Lâm Côn đã xuyên qua lớp kính công nghiệp dày mà đạp lên mặt người lái xe, hắn kêu một tiếng đau đớn, máu từ trong miệng và mũi chảy ra, cả khuôn mặt bị đạp lên vặn vẹo méo mó, ngất luôn tại chỗ. Tất cả người trong xe đều kinh ngạc há hốc miệng.
Lúc này, trong chiếc xe thể thao màu cách đó không xa, cậu bé Sở Lâm năm tuổi hưng phấn múa tay với Sở Tĩnh Dao: “Mẹ, mẹ, người mau nhìn kìa! Ở chỗ kia có một chú siêu nhân đó!”
Sở Tĩnh Dao cũng nghe thấy tiếng động lớn, cho rằng hai xe tông nhau, nhìn theo tay của con chỉ, thấy rõ tình hình bên ngoài, cô lập tức thu tầm mắt, bịt miệng con lại, vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Côn khom người xuống, dùng một quyền đạp cửa kính vững chắc bên Lưu đầu trọc, cửa kính thủy tinh dày dưới cú đấm của anh như miếng băng mỏng manh vỡ nát vụn, mảnh thủy tinh li ti bay đầy đầu Lưu đầu trọc, hắn theo bản năng đưa tay ôm đầu, Lâm Côn túm hai tay của hắn, xách hắn từ trong xe ra như xách gà, vứt sang bên cạnh, phịch một tiếng ngã lăn quay trên mặt đất.
“A..a...”
Lưu đầu trọc bị vứt kêu thảm một tiếng, sợ hãi đứng lên, còn chưa vững đã cầu xin Lâm Côn: “Vị đại ca này, em biết sai rồi, cô gái này em lập tức để lại, mong đại ca giơ cao đánh khẽ.”
Lâm Côn nhảy từ trên mui xe xuống, lúc chạm đất không một tiếng động, cười mỉa mai, nói: “Chậm rồi, cô gái kia không cần các người thả, tôi đánh các người xong sẽ mang cô ấy đi.”
Lưu đầu trọc sửng sốt, vốn định cầu xin tha thứ, lập tức đổi sắc mặt nhìn bốn tên đàn em trong xe một cái ẩn ý, bốn tên kia đã hoàn hồn lại, nhận được ánh mắt của hắn thì vội vã lôi gậy sắt từ dưới ghế ngồi lao xuống.
Lưu đầu trọc lau vết máu trên đầu, hừ lạnh một tiếng nói với Lâm Côn: “Nhóc con, rượu mời không muốn lại thích uống rượu phạt hả, có biết ông mày là đàn em của ai không? Đắc tội ông mày còn muốn sống rời khỏi Trung Cảng này không?”
Lâm Côn không đáp lời, anh đúng là rảnh lắm mới có thể nói nhảm với tên đầu trọc trước mặt này, thương hại cười một tiếng, sau đó vung tay lên, chỉ nghe tiếng gió gào rít vút qua, bụp một tiếng đấm vào mặt Lưu đầu trọc. Nếu có máy quay phim tua chậm lại, sẽ nhìn thấy mặt Lưu đầu trọc từ từ méo dần, miệng nghiêng đi, hai chiếc răng cửa rụng xuống cùng máu tươi phun ra.
A A!
Lưu đầu trọc lại kêu một tiếng thảm thiết, trời đất trước mặt quay cuồng, thân thể nghiêng ngã sang một bên, Lâm Côn lại đá một cước nữa ra, đạp giữa ngực của hắn, Lưu đầu trọc thốt lên một tiếng kêu đau đớn, miệng phun ra máu tươi, cả cơ thể bay ra phía sau, chỉ kịp hét một tiếng mông đã đập trúng vào một chiếc xe jeep, sau khi ngã xuống liền ngất đi.
Bốn tên đàn em ngồi trong xe đã nhảy xuống, vừa muốn vung gậy lao đến chỗ Lâm Côn đã bị một màn trước mắt dọa sợ. Một chân nhẹ nhàng đá bay người, thân thủ này cũng quá mức cầm thú rồi!
Lâm Côn quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên trở nên cao ngạo sắc bén, giống như vua sói trong rừng sâu Mạc Bắc, bốn tên đàn em như bị sét đánh, gậy sắt trong tay rơi loảng xoảng xuống đất.
Ầm, ầm, ầm...
Tiếng đánh nhau lại vang lên, bốn tên đàn em hét thảm thiết, tất cả đều nằm trên mặt đất rên rỉ.
Lâm Côn phủi phủi tay, đi đến bên cạnh xe, nhìn vào trong thăm dò, thấy cô gái đang thấp giọng khóc thút thít, “Cô gái nhỏ, đừng khóc nữa, nên đi đâu thì đi đi.”
Chương Tiểu Nhã sợ hãi ngẩng đầu, thấy rõ mặt của Lâm Côn, lại khóc lớn hơn, khiến Lâm Côn sửng sốt sờ mặt mình, cảm giác khó hiểu thì thào hỏi: “Cô em, không phải chứ, tôi đẹp trai như vậy, sao lại dọa cô khóc?”
“Không phải, ân nhân, xin hỏi...” Chương Tiểu Nhã nghẹn ngào, chưa dứt lời đã có còi hú của cảnh sát vang lên, Lâm Côn nhướng mày, khẽ lắc người liền muốn chạy trốn, tối nay anh ra ngoài tiêu khiển, cũng không muốn phải vào đồn cảnh sát, trời cao thật không thỏa mãn nguyện vọng của anh, vừa mới xoay người chuẩn bị chạy, kìm điện lạnh băng liền dí vào người anh, không được nhúc nhích.
Trong chiếc xe thể thao màu đỏ, Sở Tĩnh Dao bỏ tay khỏi miệng Sở Lâm, Sở Lâm lập tức sờ miệng nhỏ, tức giận quay qua nhìn mẹ mình: “Mẹ, sao mẹ lại bịt miệng của con, chú siêu nhân vừa rồi tài giỏi như vậy, con muốn chụp ảnh chung với chú ấy!” Giọng của cậu bé bướng bỉnh, đáng yêu cực kì.
Sở Tĩnh Dao giơ tay gõ lên trán của Sở Lâm, cố ý ra vẻ nghiêm túc nói: “Tiểu Lâm, mẹ đã nói với con rồi mà, thấy người lạ không được tùy tiện hét lớn, hơn nữa còn dưới tình huống nguy hiểm như vậy.”
Sở Lâm vẫn ương bướng nói: “Mẹ, đó không phải người lạ mà, đó là chú siêu nhân, chú siêu nhân chuyên tiêu diệt kẻ xấu, bảo vệ những bạn nhỏ. Mẹ, cha cũng lợi hại giống chú siêu nhân đúng không ạ?”
Sở Tĩnh Dao hết cách với con trai, mỗi lần muốn dạy dỗ nghiêm chỉnh thằng nhóc này đều bị dáng vẻ ngây thơ và những lời nói không suy nghĩ của nó làm cô cười gật đầu: “Ừ.” Trong lòng lại nổi lên một tầng sóng nhỏ.
Sở Lâm lập tức hưng phấn vung tay nhỏ: “Thật tốt quá, cha cũng lợi hại như chú siêu nhân, cha trở lại có thể bảo vệ mẹ con mình rồi, con lớn lên cũng muốn được làm siêu nhân...”
Đối mặt con trai đang vui vẻ, Sở Tĩnh Dao cũng mỉm cười, nhưng dưới nụ cười là mười phần đau lòng, đau lòng cho đứa con trai Sở Lâm năm tuổi của mình vẫn còn không hiểu chuyện, Sở Tĩnh Dao vĩnh viễn không muốn để cho con trai mình biết cô đã từng phạm sai lầm, tuy rằng chuyện này đối với cậu bé là không công bằng.
Tầng ba của Bách Phượng Môn, Tưởng Diệp Lệ tiếp tục nhìn cảnh vật phía dưới qua cửa sổ, nhìn ba chiếc xe cảnh sát sáng đèn báo hiệu đang đi, A Đông đứng bên cạnh cô đem điện thoại cất vào túi, cười khen ngợi: “Chị Tưởng, chị thật cao minh, chiêu bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình mồi này, tuyệt đối đánh cho Phong Bưu kia một đòn mạnh rồi!”
Tưởng Diệp Lệ cười nhạt, như đang tự nói, lại như nói với A Đông: “Thân thủ của cậu thanh niên kia cũng không tệ, nếu có thể mời vào Bách Phượng Môn, về sau còn cần e dè Phong Bưu nữa sao?”
--------------------