Đột nhiên bụng kêu lên một tiếng, Sở Tĩnh Dao cảm giác hơi xấu hổ, may mắn trong phòng làm việc không có ai, nếu như bị người khác nghe thấy thì quá mất mặt, sờ sờ bụng của mình, thật sự hơi đói bụng.
Lúc này, nếu có thể có một bữa cơm nóng hổi đặt trước mặt mình thì tốt biết bao. Sở Tĩnh Dao là người thích ăn ngon, tất cả quán ăn lớn nhỏ của toàn bộ thành phố Trung Cảng đều được cô ghé qua một lần. Nhà hàng mới mở có vài món rất ngon, cô vốn dự tính chờ vài ngày nữa sẽ dẫn Lâm Lâm đi cùng, đáng tiếc tạm thời có việc nên phải làm thêm, trong lòng của cô cảm thấy có chút tiếc nuối. Ngoại trừ không thể ăn ngon ra, quan trọng hơn là không thể chơi với con trai, cũng may có Lâm Côn đi cùng Lâm Lâm, điều này cũng làm trong lòng của cô dễ chịu hơn một ít.
“Mẹ!” Đột nhiên ngoài cửa có giọng của Lâm Lâm truyền vào, Sở Tĩnh Dao vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lâm Lâm đang chạy về phía cô, tâm tình của cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cười hỏi: “Lâm Lâm, sao con lại tới đây?”
Lâm Lâm chạy tới bên cạnh Sở Tĩnh Dao, ngồi vào trong lòng của cô, lên ngẩng đầu lên và nói: “Mẹ, có phải mẹ không cần con nữa hay không? Con và cha đã ăn cơm xong liền mang một phần tới thăm mẹ, cha nói mẹ nhất định đói bụng rồi.”
“Đây đây.” Lâm Côn mang theo hộp cơm tiện lợi đi tới, cười nói với Sở Tĩnh Dao.
Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Côn, Lâm Côn ăn mặc rất tùy tiện, trong tay mang theo hộp cơm tiện lợi, trên vai là Hải Đông Thanh nhỏ, nhìn anh hiện tại rất buồn cười, giống như đoàn xiếc thú biểu diễn ngoài đường, Sở Tĩnh Dao nhịn không được lại bật cười khanh khách.
Lâm Côn nghe cô cười thì giật mình, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Sở Tĩnh Dao, hỏi: “Vợ à, em cười cái gì vậy?”
Sở Tĩnh Dao trừng mắt nhìn anh, giọng nói hơi nũng nịu: “Em đói bụng, nhanh dọn cho em ăn.”
“Tuân mệnh.” Lâm Côn cười nói, nếu như anh nhớ không lầm, đây chính là lần đầu tiên Sở Tĩnh Dao dùng giọng diệu nũng nịu như vậy với anh.
Lâm Côn nhanh chóng dọn thức ăn, bày ra trên bàn nước nhỏ gần đó cho Sở Tĩnh Dao, sau đó lại làm ra vẻ mặt nịnh nọt nói với Sở Tĩnh Dao: “Vợ à, cơm nước đã dọn xong, mời dùng bữa.”
Sở Tĩnh Dao lại cười khanh khách, lúc này nói: “Biết rồi Tiểu Lâm Tử.”
Tiểu Lâm Tử?
Lâm Côn ngẩn người, Tiểu Lâm Tử không phải là để gọi thái giám hay sao, anh lập tức kháng nghị: “Anh nói này người đẹp Tĩnh Dao, anh cần phải đính chính một chút, chồng em là đàn ông hàng thật giá thật đấy!”
Sở Tĩnh Dao ôm Lâm Lâm ngồi xuống bên cạnh bàn trà, nhìn cơm nước trên bàn, chuyện khác không nói, cách bày ra cũng hợp với thẫm mỹ của cô, hơn nữa còn có mùi thơm mê người, cô nhắm mắt lại ngửi một lúc, hoàn toàn bỏ quên kháng nghị của Lâm Côn, điều này làm cho chỉ huy Lâm của chúng ta cực kỳ đau lòng.
Chỉ huy Lâm tiếp tục kháng nghị: “Người đẹp Tĩnh Dao, em đối xử với chồng mình như thế, chồng em đành phải rời đi thôi!”
Sở Tĩnh Dao mỉm cười, dường như không nghe Lâm Côn nói, cũng gắp một miếng cá dấm chua đưa vào trong miệng Lâm Lâm, sau đó lại gắp cho mình một miếng, cô ăn rất điềm đạm, gương mặt rất hưởng thụ.
“Em... Em em em em...” Chỉ huy Lâm tức giận không nhỏ, Sở Tĩnh Dao thật quá đáng, hoàn toàn không xem anh kháng nghị ra gì, “Anh đi thật đấy!”
Sở Tĩnh Dao ăn thức ăn, cũng không ngẩng đầu lên, trêu chọc nói: “Đi đi, không tiễn.”
“Hừ, em thật độc ác mà, lại đuổi anh đi như thế, anh không có công lao cũng có khổ lao, từ xa mang nhiều đồ ăn ngon tới cho em như vậy, dù sao em cũng phải nói một tiếng cám ơn.” Lâm Côn kêu khổ.
“Được, cảm ơn, được chưa?” Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu, cười nói nhìn anh.
“Như vậy mới đúng.” Lâm Côn tươi cười thỏa mãn, nói: “Không cần khách khí.”
“Qua đây!” Sở Tĩnh Dao đột nhiên nghiêm túc, ra lệnh một tiếng, Lâm Côn vội vàng ngoan ngoãn tới gần, tuy rằng chỉ huy Lâm của chúng ta không sợ trời không sợ đất, nhưng duy nhất chỉ sợ vợ nổi giận.
“Ngồi xuống!”
Lâm Côn ngoan ngoãn ngồi xuống, anh khó hiểu hỏi: “Vợ à, rốt cuộc anh phạm phải chuyện gì sao, tại sao em nghiêm túc như vậy?”
Sở Tĩnh Dao trừng mắt nhìn anh, nói: “Nếu anh gọi vợ ngon ngọt như thế, vậy anh phải thực hiện trách nhiệm.”
Lâm Côn nhếch miệng cười, nói: “Trách nhiệm gì, chỉ cần liên quan tới em và con trai, anh đều nguyện ý thực hiện.”
Sở Tĩnh Dao nói: “Thành thật khai báo, có phải gần đây anh lại gây chuyện hay không?”
Lâm Côn suy nghĩ một chút, nói: “Không có, anh là công dân tuân thủ kỷ cương pháp luật.”
“Ồ?”
“À, anh nhớ tới, hai ngày trước anh nhìn thấy con chó hoang ven đường, con chó hoang kia rất hung dữ, anh sợ nó cắn người bị thương, cho nên đá chết nó... Vợ à, như vậy có tính là gây sự hay không?”
“Bịa chuyện, anh tiếp tục bịa chuyện đi!”
“Vợ ơi, nhưng anh thật sự không biết anh đã phạm tội gì!” Vẻ mặt của Lâm Côn đầy vô tội.
“Mẹ, con biết!” Lâm Lâm cướp lời nói.
“Hả?” Sở Tĩnh Dao mỉm cười nhìn Lâm Lâm, nói: “Lâm Lâm, nói cho mẹ nghe, con biết cái gì?”
“Con biết...” Lâm Lâm chớp đôi mắt nhỏ lại muốn nói, Lâm Côn cố ý ho khan hai tiếng: “Khụ khụ...”
Lâm Lâm nhìn về phía Lâm Côn, Lâm Côn vội vàng nháy mắt với cậu bé, Lâm Lâm còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, Sở Tĩnh Dao lại nhìn sang, cũng đánh tan ánh mắt của Lâm Côn.
Lâm Côn cười đùa với Sở Tĩnh Dao: “Vợ ơi, cần gì nghiêm túc như vậy.”
Sở Tĩnh Dao không nhìn anh, quay đầu lại nói với Lâm Lâm, trên mặt cô nở nụ cười yêu thương ấm áp, nói: “Lâm Lâm, nhanh nói cho mẹ nghe xem nào, cha con ở bên ngoài gây chuyện gì?”
Lâm Côn nhìn vẻ mặt yêu thương của Sở Tĩnh Dao, nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Anh và con trai đều ở cùng một mái hiên, tại sao hưởng thụ đãi ngộ chênh lệch lại lớn như vậy.”
Sở Tĩnh Dao lườm anh, “Thế nào, có ý kiến sao?”
Lâm Côn rất trung thực nói: “Không dám.”
Sở Tĩnh Dao mỉm cười đắc ý, nói: “Như vậy mới đúng.”
Hai người lớn đang nói chuyện với nhau, Lâm Lâm ở bên cạnh sốt ruột nói: “Mẹ, mẹ, con cho mẹ biết hôm nay cha gây họa gì, mẹ nhanh nghe con nói.”
“Ừ, mẹ nghe.” Sở Tĩnh Dao cười nói.
“Mẹ, hôm nay cha lại đánh nhau!”
“Hả?” Sở Tĩnh Dao dõi mắt nhìn sang Lâm Côn, trách cứ anh: “Không phải đã nói với anh rồi sao, lúc ở cạnh con, anh không được quá bạo lực, như vậy sẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ của con, tại sao anh không nhớ?”
Lâm Côn lộ ra vẻ mặt đáng thương, Lâm Lâm cướp lời: “Mẹ, cha đánh nhau là vì con đấy.” Nói xong, cậu bé vén tay áo lên, cũng đưa vị trí ngã bầm xanh cho Sở Tĩnh Dao nhìn.
“Lâm Lâm, đau không?” Sở Tĩnh Dao đau lòng nói, “Tại sao lại như vậy?”
Lâm Lâm nói chuyện lúc trước, cũng nói người kia đụng vào cậu bé, lại đến việc Lâm Côn đánh hai tên lưu manh kia một trận, nhưng không có nói chuyện Lâm Côn gặp phải Thang Lệ và Sở Tĩnh Dao. Lâm Côn âm thầm giơ ngón tay cái với cậu bé, con trai thật biết suy nghĩ thay mình, cuối tuần này anh sẽ dẫn con trai đi chơi.
Lâm Lâm nói rõ mọi việc, vẻ mặt của Sở Tĩnh Dao mới dịu lại không ít. Lâm Lâm là bảo bối của cô, là tất cả của cô, nhìn tình hình lúc đó, nếu như cô có mặt tại nhà hàng, nói không chừng cô sẽ đá hai tên lưu manh kia hai đá.
Sở Tĩnh Dao nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Lâm Côn đã dịu dàng hơn trước, trong lòng đầy cảm kích nói: “Lâm Côn, cám ơn anh.”
Lâm Côn cười nói: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, hai chúng ta không cần nói thế, anh cũng là cha của Lâm Lâm, ai dám động vào con trai anh, như vậy chỉ có một kết quả, anh nhất định phải đánh cho kẻ đó tới mức mẹ của người đó không nhận ra luôn.”
Sở Tĩnh Dao nói: “Anh nói không sai, nhưng ở trước mặt con trẻ, anh cũng không thể bạo lực, như vậy em sẽ lo lắng cho sự trưởng thành của con, tính cách tương lai sẽ hung bạo, khi đó không có lợi cho sự phát triển sau này.”
“Phát triển sau này?” Lâm Côn cười nói: “Anh nói này vợ à, em nghĩ quá xa rồi, con trai lúc này mới bao nhiêu tuổi chứ, em đã lo lắng phát triển sau này rồi. Dù sao quan điểm của anh rất rõ ràng, con trai của anh nhất định phải có khí phách, cho dù đi tới nơi nào cũng không thể bị người ta bắt nạt!”
Sở Tĩnh Dao nhìn Lâm Côn, tuy rằng không đồng ý quan điểm của anh, nhưng cũng không phản đối, một người đàn ông nhất định phải có một mặt kiên cường. Không nói ai khác, chỉ nói ông ngoại của Lâm Lâm, có thể khống chế được tập đoàn Thiên Sở, ông không chỉ bằng vào sự thông minh và mưu kế, còn có can đảm và khí phách hơn người.
Xa không nói, chỉ nói tập đoàn Thiên Sở, sở dĩ Sở Tướng Quốc có thành tựu ngày hôm nay, trừ việc ông rất có đầu óc, nhưng quan trọng hơn chính là ông có một đám cấp dưới có năng lực và trung thành. Những người này là nhân viên nòng cốt của tập đoàn, giống như sắt thép xây dựng lâu đài, có thể chống đỡ lâu đài vững chắc.
Sở Tĩnh Dao nhìn Lâm Lâm một chút, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã phủ bóng lên thành phố, tòa nhà Thiên Sở đã sáng đèn, bốn chữ màu xanh lam chói mắt đang tỏa sáng trong bóng đêm, chỉ cần ai ngước nhìn lên trời sẽ thấy, dường như nó tỏa ra khí thế vô hình làm cho người ta phải sinh lòng tôn kính.
Làm cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thiên Sở, Sở Tĩnh Dao đến nay chưa bao giờ tiếp xúc với chuyện của tập đoàn Thiên Sở, nhưng không có nghĩa là sau đó cô sẽ không kế thừa. Gia nghiệp lớn như thế sẽ rơi vào trong tay Lâm Lâm, cho nên đối với việc giáo dục và bồi dưỡng và Lâm Lâm, đây là việc Sở Tĩnh Dao quan tâm nhất.
Lâm Côn cũng nhìn ra tâm sự của Sở Tĩnh Dao, nhìn tòa nhà Thiên Sở xa xa, cười nói với Sở Tĩnh Dao: “Anh cảm thấy bất cứ việc gì cũng phải cho con chọn lựa, trong mắt người khác đó là núi vàng không thể leo lên, ở trong mắt trẻ con thì không phải, nếu như con không thích thì không cần tiếp nhận, nơi đó rất có khả năng là lồng giam bằng vàng giam cầm con mình, con sẽ không vui sướng.”
“Nhưng...” Sở Tĩnh Dao muốn nói lại thôi, cô không thể không thừa nhận Lâm Côn nói không sai, nhưng trong lòng lại có trách nhiệm và áp lực vô hình. Thậm chí cô nghĩ, nếu như Sở Tương Quốc có con trai thì tốt biết bao nhiêu, cô tuyệt đối sẽ không tranh gia sản với người đó, thậm chí cô không cần bất cứ thứ gì của tập đoàn Thiên Sở
Nhưng, số phận chung quy không phải chúng ta muốn thế nào thì nó sẽ thế đó, việc này giống như một trò cười, có người đang buồn rầu vì cuộc sống của mình, cô, Sở Tĩnh Dao lại rầu rĩ vì thừa kế gia sản quá lớn…
--------------------