Trên đường, điện thoại trong túi của Lâm Côn lại vang lên, lần này là Phùng Giai Tuệ gọi tới, trong điện thoại Phùng Giai Tuệ nói chuyện hơi nghẹn ngào, cô cầu xin nói: “Cha của Lâm Lâm, anh có thể... Anh có thể giúp tôi được không?”
Vừa nghe giọng nói này, Lâm Côn biết Phùng Giai Tuệ đã đến tình trạng không có bất cứ biện pháp nào mới phải gọi tới mình, anh lập tức nói: “Cô Phùng cứ yên tâm, cô nhờ thì tôi khẳng định giúp, bên tôi có chút việc, lát nữa sẽ gọi cho cô.”
“Ừ, được...” Trong lòng Phùng Giai Tuệ đầy cảm kích nói.
Cúp điện thoại, Dư Chí Kiên nghiêng đầu cười nói với Lâm Côn: “Anh Côn, anh đúng là người bận rộn!”
Lâm Côn vui đùa nói: “Sống theo kiểu Lôi Phong* thì không có cách nào.”
Xe jeep lái tới một khu nhà cũ trong thành phố, lái vào trong một con hẻm nhỏ, hai bên đều là tòa nhà gạch đỏ xây theo những năm 80, trên tường cao của khu nhà có một cái đèn màu vàng, ngọn đèn chập chờn trong bóng đêm, bên cạnh ngõ nhỏ có nhiều đồ đạc chồng chất lên nhau, thùng rác chúng cũng tỏa ra mùi khó ngửi.
Dư Chí Kiên nhìn đống hỗn độn hai bên đường, nói: “Điều kiện sinh hoạt ở đây quá kém, chờ sau khi trở lại em phải nói với cha quy hoạch lại nơi này, tăng cao chất lượng cuộc sống của người dân.”
“Hừ...” Jenny ngồi phía sau hừ lạnh một tiếng, lên tiếng châm chọc: “Làm quan bao giờ cũng nói thật dễ nghe, chờ đến thực tế, có khi nào suy nghĩ cho người dân chúng tôi?”
Dư Chí Kiên xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Jenny, mỉm cười không nói chuyện, trên mặt Lý Xuân Sinh có vẻ xấu hổ, dù sao Dư Chí Kiên là anh em của Lâm Côn, dựa vào bối phận thì anh ta phải gọi một tiếng “sư thúc”.
Xe dừng trước một căn nhà gạch đỏ cũ kỹ, bên cạnh khu nhà là một dòng sông bẩn, bây giờ đang mùa hè, mùi hôi thối từ nước sông bốc lên cũng làm người ta cảm thấy buồn nôn.
Lý Xuân Sinh phản ứng mãnh liệt nhất, dù sau anh ta khác với Lâm Côn và Dư Chí Kiên. Lúc Lâm Côn và Dư Chí Kiên thi hành nhiệm vụ, hoàn cảnh khắc nghiệt cỡ nào mà chưa từng gặp qua. Mượn lời nói của Lâm Côn, trong một lần thực hiện nhiệm vụ ngắm bắn, anh đã phải lặn vào trong một rãnh nước thối hơn tám giờ, chỉ vì giết chết tên tội phạm bằng một viên đạn. Rãnh nước thối kia còn bẩn hơn con sông này, nước sông hôi thối này so với nó chẳng khác gì dòng sông tươi mát, không thể so sánh với nhau.
Lý Xuân Sinh không nhịn được nôn khan hai tiếng, Jenny đứng bên cạnh hơi nhíu mày, đồng thời trên mặt xấu hổ không nói thành lời. Có thể nhìn ra cô là cô gái có lòng tự tôn rất lớn. Cô không nói câu nào, xoay người đi vào trong tòa nhà, Lâm Côn, Dư Chí Kiên đi theo vào, Lý Xuân Sinh vội vàng đuổi kịp.
Nhà Jenny nằm ở lầu ba, cô ta nâng cánh tay trắng nõn gõ vào cánh cửa đen xì, sau vài giây sau, trong nhà có giọng nói của một người phụ nữ vang lên, giọng nói còn có chút khủng hoảng: “Ai thế...”
“Mẹ, là con.”
Cửa mở ra, một phụ nữ có mái tóc muối tiêu, nếp nhăn trên mặt hiện rõ, vóc dáng bà thấp nhỏ gầy yếu đứng ở cửa. Bà chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua lại chẳng khác gì đã hơn sáu mươi, dưới ánh đèn mờ tối trên hành lang chiếu vào mặt bà, có một cảm giác sầu muộn khó nói thành lời. Nhìn thấy là Jenny trở về, trên mặt của bà tươi cười, nhưng khi thấy ba người Lâm Côn đứng sau lưng Jenny, trong ánh mắt của bà mang theo lo lắng và khủng hoảng, bà bị đám cho vay nặng lãi hù dọa đã tạo thành tâm bệnh.
“Mẹ, bọn họ là bạn của con, không phải đám người kia.” Không muốn nhìn mẹ khiếp sợ, Jenny vội vàng giải thích.
“A a...” Mẹ của Jenny quan sát ba người Lâm Côn, Dư Chí Kiên, Lý Xuân Sinh, âm thành đánh giá bọn họ. Ba người Lâm Côn đều có vẻ mặt hiền lành, nhìn qua không giống đám người cho vay nặng lãi xấu xa, lúc này bà mới yên lòng, nụ cười trên mặt cũng trở nên hòa ái, cười nói: “Mời vào!”
Đây chỉ là căn phòng nhỏ chỉ ba mươi mấy mét vuông, nhà cũng rất cũ, trong phòng khách chỉ đặt hai cái ghế, bên cạnh còn bày một cái giường, bên cạnh chính là phòng bếp. Phòng bếp đơn sơ chỉ có một bếp lò, bên cạnh bếp lò là bàn ăn cũ kỹ, trên bàn ăn còn đặt một lư hương nhỏ, bên trong cắm ba cây nhang. Xung quanh lư hương nhỏ bày ra mấy thứ cống phẩm tế lễ, trên bàn cơm còn treo một ảnh chụp đen trắng. Người đàn ông trong hình đang mỉm cười, Jenny rất giống với người đàn ông trong ảnh.
“Mời các vị ngồi.” Mẹ của Jenny nhiệt tình tiếp đãi, trong phòng khách chỉ có hai cái ghế, bà lại lấy hai cái ghế nhỏ được xếp gọn bên cạnh giường ngủ tới. “Điều kiện gia đình đơn sơ, khiến mọi người chê cười rồi...”
“Không sao, dì.” Lâm Côn cười nói.
Ba người Lâm Côn ngồi xuống, mẹ của Jenny lại đi rót nước, Lâm Côn tiếp tục đánh giá phòng nhỏ, trong phòng khách có đặt một cái tivi, cũng đặt ảnh gia đình, bên trong có Jenny và cha mẹ, còn có một đứa bé trai, đứa bé trai kia có phần yếu ớt, khuôn mặt rất giống Jenny, cực kỳ xinh xắn.
“Đây là em của tôi, nhỏ hơn tôi năm tuổi, đang học trung học.” Jenny đi tới bên cạnh ảnh gia đình, mặt không chút cảm xúc nói. Cô có ấn tượng không tốt với Lâm Côn, nếu không phải mình thật sự rơi vào cùng đường, cô cũng không theo Lý Xuân Sinh đi cầu cạnh Lâm Côn. Tuy trước kia cô lên mạng lừa gạt đàn ông, nhưng lòng tự trọng của cô vẫn rất lớn, sở dĩ cô làm như vậy cũng vì bị ép buộc bất đắc dĩ, cô không thích người khác xem cô thành kẻ lừa đảo.
Lâm Côn và Dư Chí Kiên liếc mắt nhìn nhau, mặc dù bọn họ không có năng lực đi điều tra gia cảnh một người bình thường, cũng có thể nhìn ra những lời Jenny nói lúc trước đều là sự thật, Lâm Côn áy náy cười nói: “Hiểu nhầm cô rồi.”
Trên mặt Jenny không có quá nhiều cảm xúc, vừa lúc mẹ của Jenny bưng nước qua, Jenny đi tới giúp, Lâm Côn nhận chén nước do mẹ Jenny đưa tới, cười nói: “Dì, cảm ơn dì!”
Mẹ của Jenny mỉm cười hiền hòa: “Khách khí cái gì, các cậu tới nhà nhưng tôi không có gì chiêu đãi, tôi còn cảm thấy ngại.”
“Dì, dì quá khách khí, chúng cháu lần đầu ghé qua, cũng không mang theo quà gặp mặt, nếu nói thật sự thấy ngại hẳn phải là chúng cháu mới đúng.” Lâm Côn cười nói.
“Các cậu là bạn của Thiến Nhi, không cần khách khí như vậy.” Mẹ của Jenny cười nói.
Lâm Côn và Dư Chí Kiên đồng thời nhìn về phía Jenny, xem ra tên của cô không phải gọi là Jenny, mà gọi là Thiến Nhi gì đó.
Sau khi ngồi trong nhà Jenny một lúc, Lâm Côn lại nói lời từ biệt, lúc này đã gần nửa đêm, ở nhà người ta quá lâu cũng không tiện, lại nói mục đích của anh tới đây là xem Jenny có nói dối hay không, nếu đã nhận được đáp án cũng không cần ở lại quá lâu.
Nếu trở về nhà, buổi tối Jenny không tiện ra ngoài lần nữa, Lý Xuân Sinh theo Lâm Côn và Dư Chí Kiên trở lại trên xe, Dư Chí Kiên cũng không có lập tức lái xe đi, mà quay đầu lại hỏi Lý Xuân Sinh đang ngồi phía sau: “Xuân Sinh, cậu biết cô bạn gái Jenny của cậu vay nặng lãi của kẻ nào không?”
“Đương nhiên biết!” Ánh mắt Lý Xuân Sinh lập tức sáng lên, trong ánh mắt còn mang theo lửa giận, tức giận mắng: “Đám khốn kiếp kia, bọn chúng dám lừa tôi năm mươi vạn tệ, cho dù có đốt thành tro thì tôi cũng nhận ra bọn chúng!”
Lâm Côn mỉm cười quay sang trêu chọc: “Cậu đúng là vì tán gái mà bỏ cả vốn liếng rồi, cậu thật sự thích Jenny sao?”
Lý Xuân Sinh kiên định gật đầu: “Vâng! Sư phụ, nói ra anh có khả năng không tin, sau khi tôi gặp được Jenny, tôi có cảm giác giống như đã từng quen biết, giống như chúng tôi quen biết nhau từ rất lâu...”
Người này đã chìm đắm vào lưới tình quá sâu, lúc nói tới chủ đề này liền nói không ngưng nghỉ, cậu ta nói suốt năm phút, sau khi nói khô nước bọt mới dừng lại. Lâm Côn và Dư Chí Kiên đổ mồ hôi lạnh, trong ánh mắt mang theo sự rầu rĩ, tại sao Lý Xuân Sinh lại có nhiều lời buồn nôn như thế.
“Sư phụ, sư thúc...” Lý Xuân Sinh gọi hai người.
Dư Chí Kiên và Lâm Côn liếc mắt nhìn nhau, quả quyết nói: “Anh Côn, nếu em ném người này ra ngoài anh có giận em không?”
Lâm Côn nói: “Không đâu!”
Lý Xuân Sinh lập tức ý thức được mình nói quá buồn nôn, vội vàng nói: “Sư phụ, sư thúc, tôi sai rồi! Nhưng tôi... Tôi thật sự rất thích Jenny, tôi từ trước tới nay chưa từng thích một người nào như thế!”
“Vậy cậu biết tên của cô ta chứ?” Lâm Côn mặt không thay đổi hỏi ngược lại.
“Vương Thiến.”
“A, tạm được, tôi còn tưởng cậu thật sự thích cô ta đến đầu óc lũ lẫn rồi, nếu ngay cả tên thật của người ta cũng không biết...” Nói xong, Lâm Côn quay đầu nói với Dư Chí Kiên: “Chí Kiên, lái xe.”
Dư Chí Kiên xoay người khởi động xe, Lâm Côn quay người sang, Lý Xuân Sinh hơi hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Sư phụ, sư thúc, rốt cuộc hai người có giúp hay không, nếu không có hai người, bạn gái tôi vất vả tìm kiếm sẽ không còn! Hai người nhẫn tâm nhìn đồ đệ thương tâm khổ sở hay sao...”
Người này lại bắt đầu biểu diễn, giọng nói đau thương xúc động lòng người, chỉ có điều lời anh ta cũng nói không sai, nếu như Lâm Côn và Dư Chí Kiên thật sự không giúp chuyện này, anh ta thật sự không có biện pháp gì với đám cho vay nặng lãi. Ở trong khu vực không quen thuộc, cho dù có báo cảnh sát, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.
“Ở chỗ nào?” Lâm Côn lại hỏi.
“Cái gì...” Lý Xuân Sinh hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức kịp phản ứng, cao hứng nói: “Vũ trường Phi Tường!”
Mười hai giờ nửa đêm, cuộc sống về đêm trong thành phố này mới bắt đầu, Dư Chí Kiên lái xe đi thẳng tới vũ trường Phi Tường, anh bình thường cũng hay đi qua đêm, nhưng lại chưa từng tới vũ trường Phi Tường lần nào. Nguyên nhân rất đơn giản, vũ trường Phi Tường này có phong cách không phù hợp với khẩu vị của anh ta, bề ngoài là sàn nhảy, bên trong lại lấy giao dịch da thịt làm chủ. Các cô gái bên trong đều là gà, gần như không có người bình thường hoặc người mới, đám đàn ông đến nơi đây cũng chỉ ôm tâm tư dùng tiền mua xác thịt, quan trọng chính là ở đây có thịt đẹp giá rẻ, người tới nơi này mua xác thịt đều là người có thu nhập thấp, chất lượng thịt tự nhiên không cao.
Lẽ ra vũ trường Phi Tường này sớm bị niêm phong, nhưng vẫn có thể sống sót cho tới hôm nay thì đúng là có chút thực lực và bối cảnh.
Ba người Lâm Côn đi vào vũ trường, bọn họ đã ngửi thấy mùi son phấn nồng nặc, chỉ thấy trong đại sảnh vũ trường ồn ào, rất nhiều cô gái ăn mặc thiếu vải đi lại, ba người Lâm Côn vừa đi vào, lập tức có các cô gái nhìn sang bọn họ, cũng ném ánh mắt quyến rũ mời gọi.
Dư Chí Kiên cười ha ha, ánh mắt ra hiệu về phía trước, nhỏ giọng nói với Lâm Côn: “Anh Côn, chất lượng ở nơi này cũng không tồi.”
Lâm Côn nhìn theo ánh mắt của Dư Chí Kiên, chỉ thấy một cô gái mặc váy ngắn trang điểm đậm đi về phía bọn họ, thấy Lâm Côn và Dư Chí Kiên nhìn sang, cô ta còn liếm môi khiêu khích.
Dư Chí Kiên giơ tay vẫy cô gái này lại gần, cô gái này cho rằng mình câu được kẻ ngốc, khóe miệng cười đắc ý, lắc lắc eo thon nhỏ đi tới, bộ ngực đung đưa, cô ta bước đi bờ mông lắc trái lắc phải, dường như có thể nhảy bất cứ lúc nào…
--------------------