Bóng đêm yên tĩnh, phía xa có tiếng sóng biển lên xuống không ngừng, giống như một khúc nhạc ru ngủ, lại giống như là có người đang cố ý gảy lên giai điệu thôi miên, tối muộn như vậy, trong hoàn cảnh như vậy, Sở Tĩnh Dao cầm một ly rượu đỏ ngồi ở trước cửa sổ, nhìn về mặt biển tối tăm phía xa, khẽ mỉm cười.
Bộ quần áo nam mà cô mua cho Lâm Côn không phải là do cô đi ngang qua cửa hàng quần áo nam, mà hết giờ làm việc cô cố ý đi tới cửa hàng quần áo nam. Lúc trước cô chỉ quan tâm tới quần áo nữ, ngày hôm nay khi làm việc cô đã lên trên mạng tra về quần áo nam hơn nửa buổi chiều, cuối cùng xác định một thương hiệu đồ nam có tiếng của nước Pháp. Thương hiệu thời trang này không giống với phần lớn các thương hiệu của nước ngoài, phần lớn thương hiệu nước ngoài nhập vào trong nước đều dựa vào danh tiếng, về phương diện khác lại nắm bắt được tâm lý thích đồ ngoại của người trong nước, có khả năng chỉ là một thương hiệu nhỏ ở nước ngoài, kết quả đến trong nước quảng cáo một chút, lập tức đã xoay người làm thương hiệu hàng đầu của nước ngoài rồi.
Không thể nói những thương hiệu nhỏ của nước ngoài là giả, người ta này cũng chỉ là một loại thủ đoạn kiếm lời của thương nghiệp, quan trọng vẫn phải dựa vào người trong nước tự giác đi khai quật mờ ám trong đó, bằng không thật sự bị người nước ngoài cho là kẻ ngốc nhiều tiền, điều này không chỉ là sỉ nhục đối với người trong nước chúng ta mà còn là sỉ nhục đối với cả nước chúng ta.
Sở Tĩnh Dao có nghiên cứu rất kỹ về phương diện ăn, mặc, ở, đi lại, biểu hiện ra sự bình tĩnh thành thạo, quyết đoán và lão luyện trong công việc. Các thương hiệu cô lựa chọn mặc vào đều đã trải qua nghiên cứu cẩn thận, cô chỉ đơn giản có ý nghĩ không thể để cho những người ngoại quốc kia sử dụng mánh khóe nhỏ lừa bịp, mình bỏ ra số tiền lớn mua được quần áo cũng phải là vật thật sự có giá trị.
Bộ quần áo Lâm Côn mặc trên người chính là do cô chuyên tâm nghiên cứu ra được, đúng là một thương hiệu trang phục có tiếng ở nước Pháp, ở trong nước cũng chỉ được một ít ‘quý tộc’ biết được. Sở Tĩnh Dao mua cho Lâm Côn một bộ quần áo như vậy, điểm xuất phát của cô rất đơn giản, đêm qua Lâm Côn xách về hai bộ quần áo, cô không tin là Lâm Côn tự mình đi mua, vừa nhìn đã biết chắc là có người phụ nữ nào đó mua cho anh. Trước kia cô không quan tâm tới Lâm Côn, đối với chuyện này cô có thể hoàn toàn xem như không thấy, nhưng nếu bây giờ đã động tâm, đồng thời còn thề cạnh tranh công bằng với Cố Vi, cô nhất định phải bỏ chút công sức.
Thật ra, ở trong lòng Sở Tĩnh Dao, bộ đồ Lâm Côn mặc đêm qua chắc chắn là do Cố Vi mua cho, hai bộ quần áo này cũng là thương hiệu lớn, tuy nhiên đó là thương hiệu nhằm vào thành phần tri thức cao cấp. Bộ đồ ngày hôm nay cô mua lại khác, đó là thương hiệu trực tiếp nhằm vào các nhân sĩ thành công, đẳng cấp rõ ràng có chênh lệch lớn.
Theo Sở Tĩnh Dao, lần này lặng lẽ so tài, cô là người thắng, giá trị của một bộ quần áo tốt hoàn toàn thắng được giá trị của hai bộ quần áo bình thường kia. Đương nhiên cái ‘bình thường’ này cũng chỉ là tương đối thôi.
Lúc này Lâm Côn ngồi ở trên giường lớn của lầu ba, anh đang cầm điện thoại rầu rĩ, lúc này anh hoàn toàn không suy nghĩ tới chuyện quần áo, càng không cho rằng Sở Tĩnh Dao mua quần áo cho mình là bởi vì cô đang ghen tuông, ngầm giao đấu, nói ngầm giao đấu có thể cũng không quá thích hợp, dù sao cũng chính là ý đó.
Đối với chỉ huy Lâm của chúng ta, quần áo chỉ cần mặc được là được, đẳng cấp gì đó cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, anh vẫn thích đồ vỉa hè vừa rẻ vừa thoải mái, mặc vào cũng không phải ngại gì cả, muốn làm sao thì làm. Nhưng nếu mặc quần áo tốt, đắc tiền vào thì lại khác, một bộ quần áo này cũng đáng giá hơn mấy ngàn vạn, khác nào dán tiền ở trên người, làm gì cũng không tiện.
Lâm Côn xuất thân từ nông thôn, trong xương cốt của anh vẫn có dấu ấn của người dân quê đơn giản, chân thực, về điểm này dù lúc nào cũng sẽ không phai mờ, anh cũng tuyệt đối sẽ không giống như những kẻ đột nhiên có tiền đắc ý làm loạn.
Trong điện thoại di động là ảnh do Kim Khải gửi tới, người phụ nữ trong hình chính là Mẫn Tiểu Ưu, Mẫn Tiểu Ưu nhìn qua khuôn mặt rất thanh thuần, liếc mắt nhìn qua giống như một học sinh cấp ba còn chưa tốt nghiệp, rất đẹp, ở trong trường học cô chắc chắn sẽ được xem là một hoa khôi của trường. Tuy nhiên cẩn thận nhìn lại, có thể từ trong ảnh chụp cảm giác được rõ ràng trên mặt cô lạnh lùng, đặc biệt là trong đôi mắt hình như che giấu sự buồn bực, trong lòng đầy tâm sự, tâm sự này lại giống như một đám mây đen che ở đỉnh đầu của cô, khiến cho một hình ảnh vốn thanh thuần ấm áp lại trở nên u ám lạnh lẽo.
Trong một thành phố lớn như vậy đi tìm một người phụ nữ như thế, không có khả năng là chuyện đơn giản gì, điều này lại làm khó chỉ huy Lâm của chúng ta, chủ yếu là Mẫn Tiểu Ưu này cũng không phải là tội phạm truy nã hay người nổi tiếng, bằng không anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho Lục Đình, bảo Lục Đình hỗ trợ điều tra một chút là OK rồi.
“Kim Khải tên khốn kiếp này, chuyện như vậy cũng làm phiền mình được.” Lâm Côn mắng một câu, ngón tay gạt màn hình điện thoại, Kim Khải gửi cho anh hơn mười tấm hình, mỗi một tấm hình đều từ góc độ chụp khác nhau, có thể thấy được thằng nhóc Kim Khải này từng có ý với Mẫn Tiểu Ưu người ta. Hoặc nói lúc đó chẳng qua là đùa dai, từ trước đến nay cũng không suy nghĩ tới phương diện nam nữ, kết quả mất đi mới biết được người ta quan trọng tới mức nào.
Màn hình của điện thoại di động đột nhiên lóe lên, một cuộc điện thoại được gọi đến, khi chuông điện thoại còn chưa kêu lên, ngón tay Lâm Côn đã trượt vào màn hình nghe điện thoại, “Tôi nói này họ Kim kia, muộn thế này anh còn gọi điện thoại qua, có để cho người ta ngủ nữa hay không?”
“Hu hu hu...”
Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của Kim Khải, rõ ràng đã say khướt, anh ta nói mơ hồ không rõ: “Người anh em, trong lòng tôi khó chịu, trong lòng tôi thật sự rất khó chịu, không tìm được Tiểu Ưu tôi không muốn sống nữa.”
“Chậc chậc...”
Lâm Côn xem thường nói: “Tôi nói này, anh có thể có chút tiền đồ hơn không, chỉ vì một cô gái lại không muốn sống là sao? Nếu đúng là như vậy thì tôi không ngăn cản anh, tìm một chỗ mát mẻ nào đó mà nhanh chết đi.”
“Người anh em, tôi... Trong lòng tôi thật sự khổ sở, anh không thể an ủi tôi một chút sao...” Kim Khải khóc nói.
“An ủi anh? Anh đừng có nằm mơ, nếu như anh là một thằng đàn ông thì ra dáng đàn ông cho tôi, khóc sướt mướt tính là cái gì? Sớm biết có ngày hôm nay, sao anh không sớm có hành động đi, thích người ta không nói sớm ra đi.”
“Lúc... Lúc đó tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này, tôi chỉ cảm thấy cô ấy giống như một cô em gái, nhìn thấy cô ấy lại vui vẻ.” Kim Khải say khướt khóc ròng nói: “Nếu có thể để cho tôi tìm được cô ấy, tôi nhất định sẽ lập tức tỏ tình với cô ấy!”
“Anh không sợ cô ấy lại giết anh sao?” Lâm Côn trêu chọc hỏi.
“Sợ... Sợ cái gì mà sợ!” Kim Khải khóc kiên quyết nói: “Đời này cho dù có chết ở trong tay của cô ấy, tôi cũng chấp nhận, trong gần ba mươi năm tôi gây họa cho rất nhiều người phụ nữ, nếu thật sự phải chết ở trong tay của Tiểu Ưu cũng xem như là ông trời trừng phạt tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện đi nhận sự trừng phạt này!”
“Thật có khí tiết nhỉ!” Lâm Côn trêu chọc nói: “Anh nói như vậy ngược lại có phần giống với đàn ông rồi, vậy tiếp theo anh định làm như thế nào hả?”
“Tìm thôi!” Kim Khải say khướt lớn tiếng nói: “Cho dù là chân trời góc biển, tôi cũng nhất định phải tìm cho ra được cô ấy! Đương nhiên, anh cũng phải tìm giúp tôi, người anh em à, hạnh phúc sau này tôi đều nhờ cậy cả vào anh đấy!”
“...” Lâm Côn giật mình, nói: “Ông anh à, anh ngàn vạn lần đừng nói như vậy, anh nói như vậy tôi lại cảm thấy áp lực lớn rồi, thế giới này lớn như vậy, tìm một người không phải là chuyện dễ dàng gì, hơn nữa cô ta có nhà trong thành phố Trung Cảng hay không còn chưa biết, nếu như không ở trong thành phố Trung Cảng lại càng không dễ tìm.”
“Hu hu...” Kim Khải đau lòng khóc lớn, nói: “Người anh em, cậu nói như vậy tôi đột nhiên thấy tuyệt vọng, thật sự không tìm được Tiểu Ưu sao, Tiểu Ưu của tôi rốt cuộc ở đâu, tôi muốn gặp cô ấy...”
“Được rồi, anh cứ yên tâm đi, một người sống trên thế giới này không có khả năng không tìm được, cho dù bây giờ tìm không được, nếu có duyên sau này cũng sẽ gặp được, anh là đàn ông con trai cũng đừng khóc lóc nữa, anh lại khóc nữa thì tôi chắc chắn sẽ không tìm giúp anh đâu.” Lâm Côn nói rất nghiêm túc.
“Được, vậy tôi không khóc nữa.” Bình thường cậu chủ nhỏ nhà họ Kim này luôn có dáng vẻ kiêu ngạo khiến cho người ta run rẩy, lúc này giống như một đứa trẻ làm sai, say khướt khóc lóc nói: “Hai anh em chúng ta có thể nói là tình cảm tốt như vậy, cho nên cậu nhất định phải giúp tôi tìm được Tiểu Ưu, nếu như cậu có thể giúp tôi tìm được Tiểu Ưu, có bảo tôi quỳ xuống dập đầu cậu cũng được!”
“Thôi đi, ai cần cái dập đầu quỳ lạy của anh, tôi giúp anh tìm Tiểu Ưu trở về cũng không sao, tôi chỉ hy vọng khi tôi tìm được Tiểu Ưu trở về, anh đừng có mới nới cũ lại thích người phụ nữ khác. Đến lúc đó cũng đừng trách người anh em không nói chuyện tình cảm, tôi nhất định sẽ đè anh ở trên mặt đất đánh cho miệng anh cũng phải sưng lên!”
“Côn Tử cậu yên tâm, chỉ cần cậu tìm Tiểu Ưu trở về, Kim Khải tôi bảo đảm cả đời này sẽ không động lòng với người khác!”
“Được, đây là do anh nói đấy, cậu chủ Kim anh nhớ cho kỹ, tạm thời không nói nữa, tôi phải đi ngủ đã, chuyện tìm Tiểu Ưu để ngày mai lại bàn bạc kỹ hơn, anh cũng đừng uống rượu nhiều như vậy làm gì, mau ngủ đi.”
“Ừ, anh em tốt.”
Lâm Côn cúp điện thoại, dựa ở trên đầu giường khẽ thở dài. Anh không nghĩ tới Kim Khải cũng là một người si tình, nghĩ tới Kim Khải từng nổi danh là công tử đào hoa, các cô gái trẻ trong thành phố Trung Cảng đã có không ít người qua tay anh ta, lại có thể chịu vì một Mẫn Tiểu Ưu mà hoàn lương, thật sự là hiếm có. Chỉ riêng vì điều này, anh cũng nhất định phải tận tâm tận lực giúp anh ta tìm được Mẫn Tiểu Ưu trở về, cũng xem như cống hiến vì các cô gái trẻ tuổi trong thành phố Trung Cảng, để tránh lại bị người này chà đạp.
Đêm đã khuya, Lâm Côn nằm trên giường chuẩn bị giấc mộng xuân thu, lúc này điện thoại di động đột nhiên rung lên hai tiếng, lần này là tin nhắn, anh vừa lấy ra nhìn thì phát hiện ra Hàn Tâm gửi tới, đơn giản có ba chữ -- Đã ngủ chưa?
Lâm Côn xoa cằm suy nghĩ một lát, lại chân thành gửi qua hai chữ: “Ngủ rồi.” Sau đó anh ném điện thoại lên ghế sofa, thật sự nằm xuống ngủ.
Hàn Tâm nằm ở trên ghế dài của ban công, hai tay cầm điện thoại, do dự hồi lâu cuối cùng cũng gửi ra tin nhắn, trong lòng lại có cảm giác căng thẳng, sự căng thẳng này lại có phần mờ ám, làm cả trái tim cũng thoáng tê dại, đây là khúc nhạc dạo của xin lỗi tình yêu, cô càng lúc càng tới gần vòng xoáy tình yêu này.
Sau khi gửi ra tin nhắn, hai tay Hàn Tâm ôm điện thoại di động để ở trước ngực, tim đập loạn, ngay cả hít thở cũng không ổn định, cô nhắm mắt lại âm thầm cầu khẩn -- Anh nhất định phải nhắn tin lại cho em.
Kết quả bất ngờ, cô vừa mới gửi tin nhắn qua không được nửa phút, điện thoại di động lập tức lại vang lên chuông báo tin nhắn dễ nghe. Hàn Tâm vội vàng kích động cầm điện thoại di động lên nhìn, hai bàn tay nhỏ bé run lên thiếu chút nữa thì đánh rơi điện thoại di động xuống đất. Khi cô mở ra điện thoại di động nhìn thấy được nội dung tin nhắn, trong nháy mắt này, nếu như thời gian được tua chậm lại sẽ thấy rõ ràng biến hóa trên gương mặt của người đẹp Hàn Tâm, quả thực có thể so sánh với từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Một giây trước trên gương mặt cô còn tràn ngập chờ mong thì một giây tiếp theo lại biến thành mặt mày xám xịt, khóe miệng co giật.
Mây đen che phủ, Hàn Tâm sửng sốt hai giây, sau đó lập tức gọi lại số điện thoại của Lâm Côn, lúc này cô gái đầy u oán cần phát tiết, nhưng trong điện thoại không ngờ truyền đến là âm thanh máy móc đáng chết kia -- Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy... Sorry, the number...
Trước mắt Hàn Tâm đột nhiên có một vì sao xẹt qua, cô ném điện thoại di động qua một bên, hai tay chắp lại lặng lẽ ước nguyện -- Tôi muốn tối nay tên khốn kiếp kia nằm mơ thấy ác mộng, giấc mơ thật thật đáng sợ!!!
--------------------