Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa – Lâm Côn – Truyện full tác giả: Hài chút thôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại trừ hoàn cảnh địa lý và dịch vụ đầy đủ, biển quảng cáo là thứ làm người trong phòng giao dịch kiêu ngạo. Khiến người ta chú ý hơn chính là nhà đầu tư của khu dân cư này lại là công ty con của tập đoàn Thiên Sở!

 

Tập đoàn Thiên Sở là doanh nghiệp lớn ở thành phố Trung Cảng, thậm chí có danh tiếng hiển hách tại toàn bộ ba tỉnh vùng Đông Bắc. Chỉ cần nhà cửa do tập đoàn Thiên Sở đứng ra đầu tư, cho dù là chất lượng hay phục vụ hậu mãi đều là cao cấp, cho nên rất nhiều người dân mua nhà đều tìm đến nhà do tập đoàn Thiên Sở đầu tư xây dựng, mặc dù giá hơi đắt cũng chấp nhận.

 

Lâm Côn chưa từng nghĩ tới công ty con của tập đoàn Thiên Sở lại là công ty nhà đất, càng chưa từng nghĩ tới khu nhà này là trực thuộc công ty con của Sở Tướng Quốc. Vậy thì tốt rồi, đừng nói căn nhà kia hơn bốn trăm vạn, cho dù là bốn ngàn vạn thì anh cũng không cần trả tiền, nói như thế nào thì anh cũng là ‘con rể’ của tập đoàn Thiên Sở!

 

“Sở Sở, em với anh em ở đây chờ anh một lúc, anh đi tới phòng vệ sinh một lát, trở về căn hộ này chính là của chúng ta.” Lâm Côn cười nói, vẻ mặt của anh giống như đang nói đùa, Trương Sở Sở và Trương Đại Tráng, Hà Thúy Hoa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh, sau đó trơ mắt nhìn anh đi vào phòng vệ sinh.

 

Lâm Côn đứng trước gương lớn trong phòng vệ sinh, đốt điếu thuốc hút mấy hơi, dọc đường anh không có hút thuốc, thật ra anh đã nhịn rất lâu rồi. Sau khi hút hai hơi, anh lấy điện thoại gọi vào số điện thoại riêng của Sở Tướng Quốc.

 

Điện thoại vừa được kết nối, không đợi Lâm Côn nói chuyện, đối diện đã có tiếng cười sang sảng của Sở Tướng Quốc vang lên, còn nghe được tiếng Lâm Lâm chơi đùa ở bên kia, hiển nhiên đứa bé này hôm nay không đi nhà trẻ, đang chơi trong phòng làm việc của Sở Tướng Quốc.

 

Sở Tướng Quốc nói vào điện thoại: “Tiểu Lâm, đã lâu rồi con không gọi điện thoại cho ta!”

 

Lâm Côn cười cho qua nói: “Chú Sở, cháu biết chú bận rộn, sợ làm phiền đến chú.”

 

Sở Tướng Quốc cười nói: “Thôi đi, con đừng có giả ngây giả dại lừa đảo, nói đi, gọi điện thoại có chuyện gì?”

 

Lâm Côn cười nói: “Chú Sở, có phải khu nhà vừa xây cất xong ở đường Lỗ Tấn là của chú không?”

 

Sở Tướng Quốc hỏi lại: “Khu nhà?”

 

Lâm Côn lập tức hiểu rõ, nhất định là sản nghiệp mang tên Sở Tướng Quốc quá nhiều, khu nhà này so với sản nghiệp của ông chẳng khác gì một hạt cát trên sa mạc, cho nên ông chủ tập đoàn Thiên Sở người ta chưa từng để ý đến.

 

“Chú Sở, khẳng định có, không tin chú bảo thư ký Tần tìm hiểu xem.”

 

“A? Trước tiên không cần tìm hiểu, con có chuyện gì cứ nói đi.”

 

“Hắc hắc...”

 

Lâm Côn nhếch miệng cười nói: “Chú Sở, cháu muốn mua căn nhà cho chú của cháu ở, vừa lúc ở khu nhà này, cháu vốn vừa mắt một căn hộ, nhưng mà nhân viên của công ty không bán cho cháu, cho nên...”

 

“Ừ, chuyện này dễ làm, con nói số hiệu tòa nhà của khu nhà cho ta biết, ta sẽ gọi điện hỏi thăm.”

 

“Là căn hộ số 2 lầu 6A.”

 

“Ừ, ta lập tức sẽ hỏi, lát nữa chú bảo tổng giám đốc của bọn họ tới tìm con. Ha ha, còn có chuyện khác không?”

 

Lâm Côn cầm điện thoại vò đầu cười nói: “Có! Chú Sở, tiền trong tay của cháu hình như không đủ...”

 

“Ha ha!” Sở Tướng Quốc lập tức cười to, đương nhiên ông biết thằng nhóc Lâm Côn này có ý gì, lại trực tiếp nói: “Được rồi, con đừng có giả bộ than nghèo với ta, nếu là người nhà, chú Sở sẽ tặng con một căn hộ.”

 

“Cảm ơn chú Sở, cháu chờ tin tức tốt của chú, chú Sở cứ bận việc đi, cháu không làm phiền nữa.”

 

“Ai, Tiểu Lâm, con trai con muốn nói chuyện với con.” Sở Tương Quốc nói xong, trong điện thoại lại có tiếng Lâm Lâm vang lên: “Cha, con đang chơi rô-bốt đại chiến trong phòng làm việc của ông ngoại, cha có muốn tới chơi với con không?”

 

“Không được, con trai, cha bên này còn có việc.” Lâm Côn cười nói: “Chờ con về nhà cha lại chơi với con.”

 

“Được rồi, vậy cha làm việc trước đi!” Lâm Lâm trả lời rất ngoan ngoãn, sau đó lại đột nhiên nói: “Cha, con không có ở nhà, đêm qua cha có đánh nhau với mẹ không đó, lần trước hai người đánh nhau còn cởi cả quần áo...”

 

Sắc mặt Lâm Côn biến thành màu xanh, anh lập tức phản ứng rất nhanh, vội vàng cúp điện thoại, nếu như để cho thằng nhóc này nói xong, không biết nó còn nói ra cái gì không nên nói nữa. Trong phòng làm việc bên kia, sắc mặt Sở Tướng Quốc cũng tái xanh rồi, lại nói thầm: “Thằng nhóc khá lắm, cầm tiền lương của mình, còn ‘bắt nạt’ con gái của mình!” Chỉ có điều nghĩ lại những gì lão Hồ đã nói với ông, nếu như Lâm Côn thật sự làm con rể của ông, vậy ông nằm ngủ mơ cũng cười, trong lòng Sở Tướng Quốc cũng không nghĩ quá nhiều, thật sự vẫn hy vọng Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao sớm ngày tu thành chính quả.

 

Lâm Lâm cầm điện thoại, kỳ quái nhìn Sở Tướng Quốc đang mỉm cười, nói: “Ông ngoại, ông đang cười cái gì?”

 

“A... Không có gì.” Sở Tướng Quốc vội vàng lấy lại tinh thần nói.

 

“Ông ngoại, trong điện thoại không có âm thanh.” Lâm Lâm lắc điện thoại và nói.

 

“Có thể bên phía cha cháu tín hiệu không tốt.” Sở Tướng Quốc dụ dỗ nói.

 

“A...” Lâm Lâm cúp điện thoại.

 

Trong đại sảnh công ty nhà đất, Lâm Côn nghênh ngang đi tới, Trương Sở Sở lập tức hỏi: “Anh Lâm Côn, thế nào?”

 

Trương Đại Tráng Hà Thúy Hoa đều nhìn anh, chờ đợi trả lời.

 

Lâm Côn cười nói: “Giải quyết xong, chờ giám đốc kinh doanh của bọn họ tới, căn hộ này là của chúng ta.”

 

Tuy rằng từ nhỏ đến lớn Trương Sở Sở rất tin tưởng Lâm Côn không nghi ngờ, nhưng một căn nhà trị giá hơn bốn trăm vạn, nói là của bọn họ chính là của bọn họ, điều này làm cô không dám tin. Đêm qua cô nghe Trương Đại Tráng nói qua, nói anh Lâm Côn hiện tại sống rất tốt, nhưng trong phán đoán cực hạn của cô, làm quân nhân muốn kiếm tiền cũng không dễ dàng, tuy rằng ngoài miệng cô nói thích căn phòng này, nhưng quả thật chưa từng nghĩ sẽ có được, cho nên cô mặt ngoài thì tươi cười vui vẻ, trong lòng còn có một tầng nghi ngờ.

 

Trương Đại Tráng và Hà Thúy Hoa biết Lâm Côn có cuộc sống rất tốt, nhưng hơn bốn trăm vạn đối với bọn họ mà nói là quá lớn, vẻ mặt hai người ngạc nhiên, trong lúc này cũng không biết nên nói cái gì.

 

“Đừng ngẩn ra đó nữa, tìm một chỗ ngồi đi.” Lâm Côn tươi cười nói với ba người đang sững sờ, ba người đi tới khu khách quý nghỉ ngơi, khu nghỉ ngơi có nhân viên phục vụ chuyên môn, lập tức đi tới ngăn cản Lâm Côn, “Thưa ngài, nơi này là khu khách quý nghỉ ngơi, làm phiền ngài đi tới khu bình thường nghỉ ngơi.”

 

“Khách quý?”

 

Lâm Côn hơi mỉm cười, nói: “Phải thế nào mới được coi là khách quý? Nhìn tôi không giống khách quý hay sao?”

 

Nhân viên phụ trách là một cô gái lễ độ mặc đồng phục công ty, khi cười rất duyên dáng, cô gái này còn lễ phép hơn quản lý bán hàng Trần Hồng và những cô gái đứng ở cửa ra vào rất nhiều, chí ít không xem thường Lâm Côn, lễ phép giải thích: “Nơi này là chúng tôi đặc biệt dùng để chiêu đãi những khách hàng quý đã từng mua căn hộ giá hơn một ngàn vạn, thưa ngài, khu nghỉ ngơi bình thường của chúng tôi cũng rất tốt.”

 

Nói xong, cô gái này rất có trách nhiệm chỉ sang khu nghỉ ngơi bình thường, Lâm Côn nhìn theo hướng tay cô chỉ, sau đó nói: “Không tốt, sofa bên kia không lớn bằng bên này, ghế ngồi cũng không phải da thật.”

 

Cô gái phụ trách nơi này dở khóc dở cười, không đợi cô nói nữa, phía xa có một người đàn ông mặc đồng phục công ty chạy tới, xem ra hết sức sốt ruột, chờ người đàn ông kia tới gần, cô gái chịu trách nhiệm phục vụ khu vực khách quý lập tức chào hỏi: “Giám đốc Lý.”

 

Trên áo của người đàn ông này có một bảng hiệu, trên đó viết giám đốc kinh doanh, Lâm Côn lập tức biết là người Sở Tương Quốc gọi qua, nhìn vẻ mặt hấp tấp của anh ta, chắc hẳn vừa nghe điện thoại xong đã chạy tới nơi này.

 

Lý Mục không trả lời cô gái phụ trách khu nghỉ ngơi, mà nhìn về phía Lâm Côn, cẩn thận hỏi: “Chào ngài, tôi là giám đốc kinh doanh Lý Mục, ngài chính là ngài Lâm mà chủ tịch Sở nhắc tới đúng không?”

 

Lâm Côn cười nói: “Tôi quả thật họ Lâm.”

 

Lý Mục vội vàng vươn tay, nói: “Ngài Lâm, chào ngài, xin mời vào bên trong...” Chào hỏi Lâm Côn xong lại đi vào khu khách quý nghỉ ngơi, Trương Đại Tráng, Trương Sở Sở, Hà Thúy Hoa cũng theo vào.

 

Chờ Lâm Côn và đám người Trương Đại Tráng ngồi xuống, Lý Mục mới ngồi xuống, lúc này mỉm cười xin lỗi với Lâm Côn: “Ngài Lâm, thật ngại quá, vừa rồi chúng ta có chút hiểu lầm, ngài đừng để trong lòng.”

 

“Không có việc gì.” Lâm Côn cười nói: “Tôi quả thật không mua nổi căn phòng đó, không được chào đón cũng là bình thường.”

 

“Nào dám nào dám...” Trên mặt Lý Mục cười nhưng trong lòng anh ta rất nghi ngờ, người trước mắt có dáng vẻ rất bình thường nếu không muốn nói là một người nghèo. Anh ta không ngờ một người như thế lại có thể kinh động chủ tịch của tập đoàn, vừa gọi điện thoại cho anh ta không phải chủ tịch Sở Tướng Quốc, một giám đốc kinh doanh như anh không đủ cấp bậc đó, là tổng giám đốc của anh ta gọi điện thoại tới, giọng điệu của tổng giám đốc rất cứng rắn, bảo nếu như hôm nay xử lý không tốt chuyện này, tất cả người của bộ phận kinh doanh đều cút đi!

 

Lý Mục không quan tâm tiền đồ của người khác, nhưng anh ta có thể bò lên vị trí giám đốc kinh doanh đã đánh đổi không nhỏ, anh ta không muốn bởi vì sơ suất ngày hôm nay mà đánh mất bát cơm của mình.

 

Thấy vẻ mặt Lâm Côn ôn hoà, trong lòng Lý Mục có chút không chắc, nhưng trình tự cơ bản nhất vẫn phải làm, anh ta lập tức cầm điện thoại gọi cho quản lý tiêu thụ Trần Hồng, cũng không nói nguyên nhân gì, bảo cô ta nhanh chóng tới khu khách quý nghỉ ngơi. Trần Hồng là một quản lý tiêu thụ, tất nhiên không dám làm trái ý của giám đốc, lập tức đi tới khu khách quý nghỉ ngơi.

 

Khi thấy Lâm Côn ngồi vững vàng trên ghế sofa, sắc mặt Trần Hồng liền thay đổi, cô ta kinh ngạc nói không thành lời còn có cảm giác bất an, cô ta lễ phép chào hỏi Lý Mục: “Giám đốc Lý.”

 

Lý Mục không chút nể tình, anh ta tức giận nói: “Tiểu Trần, cô làm việc thế nào vậy, đề bạt cô làm quản lý là coi trọng năng lực làm việc và thành tích của cô, tại sao cô có thể phạm sai lầm lớn như thế?”

 

Trần Hồng biết chắc có liên quan tới Lâm Côn, cô ta cúi đầu không lên tiếng, trong lòng cô ta tự nhủ gặp xui xẻo, sau đó len lén nâng mắt quan sát Lâm Côn, nhìn thế nào cũng không phải người có tiền, tại sao lại...

 

Lý Mục lại lạnh lùng nói: “Còn không mau xin lỗi ngài Lâm!”

 

Tuy rằng trong lòng cực kỳ không tình nguyện, nhưng cũng không dám nói một chữ không, Trần Hồng vội vàng ăn nói khép nép nói với Lâm Côn: “Ngài Lâm, xin lỗi...”

 

Lâm Côn cười nhạt, nói: “Không có gì, tôi không phải một người mang thù, nhưng tôi không thích người khác coi thường em gái và anh em của tôi.”

 

Trần Hồng âm thầm nghiến răng, lại xin lỗi Trương Đại Tráng và Trương Sở Sở, Hà Thúy Hoa. Lúc trước cô ta còn cao ngạo không đặt ai vào trong mắt, lúc này lại giống như một tên hề trong rạp xiếc chọc cười mọi người, nhưng không có cách nào, ai bảo cô ta mắt chó coi thường người, đây là báo ứng.

 

Lâm Côn nói mình không phải là một người mang thù, quả thật anh cũng không mang thù, nhưng Trần Hồng vừa coi thường Trương Sở Sở và Trương Đại Tráng, Hà Thúy Hoa là thật. Quan điểm của Lâm Côn luôn luôn là: Ai muốn coi thường tôi thế nào cũng được, nhưng coi thường người thân, bạn bè của tôi là không được. Cho nên chờ Trần Hồng nói xin lỗi xong, anh lại lạnh nhạt nói với Lý Mục: “Giám đốc Lý, anh chọn người rất không tốt.”

 

Lý Mục vừa nghe lời này, toàn thân lập tức đổ mồ hôi lạnh, nếu như lời này truyền đến tai Sở Tướng Quốc, tiền đồ của anh ta sẽ biến thành tối tăm, anh ta tự nhiên hiểu ý trong lời Lâm Côn, lập tức tỏ thái độ: “Là tôi chọn lựa quản lý tiêu thụ không tốt, ngài Lâm nói rất đúng, tôi sẽ sửa lại.”

 

Lòng Trần Hồng cảm thấy lạnh buốt, cô ta không nhịn được trợn mắt nhìn sang Lâm Côn, vừa lúc bị Lâm Côn thấy được, Lâm Côn vừa cười nói với Lý Mục: “Có vài người không thích hợp làm việc ở đây.”

 

Lý Mục lập tức nói: “Được, tôi lập tức xử lý!”

--------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK