Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa – Lâm Côn – Truyện full tác giả: Hài chút thôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 215: Cảnh sát giao thông giả (1)

 

Đêm đã về khuya, cái nóng nực của ban ngày bị gió biển phía xa thổi vào làm tiêu tan thành mây khói. Nước biển lại phát tiếng rì rầm ở bên tai, Lâm Côn ngồi trên ghế dài trong ban công, lẳng lặng lắng nghe âm thanh của đêm. Hải Đông Thanh nhỏ đứng ở trên bả vai của anh cũng nhắm mắt như đang lắng nghe.

 

Đêm dài hình như quá nhàm chán, Lâm Côn mở mắt châm điếu thuốc, ngọn lửa lóe lên, trong nháy mắt Hải Đông Thanh nhỏ cũng mở mắt ra, nó đầu tiên kinh ngạc tiếp theo lại nhắm mắt lại.

 

Lâm Côn đứng lên, hai tay chống ở trên lan can, nhìn về phương xa, vào ban ngày có thể nhìn thấy được một vùng biển xanh vô tận, lúc này lại chỉ có thể nhìn thấy được bóng tối vô tận.

 

Gần đây có quá nhiều chuyện vụn vặt, nhưng anh thật sự phải đối mặt với hai chuyện lớn. Một là tìm kiếm tung tích của Tống Khánh Tông, đây không phải là chuyện chỉ cần vài lời nói qua loa trên môi là xong chuyện, chờ có thời gian anh sẽ phải đi làm.

 

Hai là thắng trong cuộc đua xe ngầm dành cho dân nghèo vào cuối tháng, thực lực của Bách Phượng Môn bây giờ còn quá yếu không có cách nào trực tiếp đối đầu lại các bang phái lớn. Nếu như nói chẳng qua là đối mặt với một bang phái thì chỉ huy Lâm của chúng ta nhất định sẽ không khiếp sợ. Vấn đề là bây giờ bọn họ phải chống lại hơn một nửa bang phái trong thành phố Trung Cảng. Nếu như chỉ một mình chỉ huy Lâm của chúng ta có thể không sợ trời không sợ đất, nhưng bây giờ anh gánh trên lưng là số phận của cả Bách Phượng Môn.

 

Một việc nếu đã lựa chọn làm thì phải làm thật tốt, từ ngày bắt đầu đồng ý gia nhập vào Bách Phượng Môn, Lâm Côn luôn muốn làm cho nó lớn mạnh. Không nói chắc có thể thống trị toàn bộ thế giới ngầm trong thành phố Trung Cảng nhưng ít nhất cũng phải hùng mạnh một phương.

 

Đối với Lâm Côn, thắng được cuộc đua xe ngầm cho dân nghèo còn dễ hơn nhiều so với tìm được Tống Khánh Tông. Dựa theo manh mối bây giờ có được, Tống Khánh Tông mười phần đang ở trong tay của Nhện Đen. Thực lực của Nhện Đen thế nào, Lâm Côn đã nhìn thấy qua. Đó cũng không phải là nhóm tội phạm bình thường, không chỉ có tổ chức kỷ luật cực kỳ kín đáo, còn có không ít người lợi hại đang giấu mình, bên trong tập trung không biết bao nhiêu lính đánh thuê và sát thủ lợi hại.

 

Một điếu thuốc chỉ hút một nửa, nửa còn lại cháy dần ở trong tay anh, đã rất lâu anh không mất ngủ như vậy. Thật sự không có cách nào chịu được cả đêm khuya dài dằng dặc, Lâm Côn dứt khoát mặc quần áo, dùng tay nâng Hải Đông Thanh đi xuống dưới lầu, anh lái chiếc Jetta cũ ra khỏi khu nhà.

 

Sau nửa đêm, người trong thành phố mệt mỏi muốn đi ngủ, xe cộ qua lại trên đường đã ít lại càng ít. Thỉnh thoảng sẽ có một vài nhóm đua xe lao nhanh trên đường, những người trẻ tuổi điên cuồng rú ga lớn tiếng kêu to, giống như bóng đêm cũng bị bọn họ chinh phục vậy.

 

Hải Đông Thanh đứng ở trên vai Lâm Côn, nó thật sự mệt nên nhắm mắt lại ngủ say sưa. Lâm Côn lái xe vững vàng cũng không đánh thức nó, mãi đến một ngã tư đường mới bị ngăn lại.

 

Ở giữa ngã tư đường có hai chiếc xe cảnh sát đang đậu, tám người mặc quần áo cảnh sát đứng ở giữa đường. Trong tay đầu cầm thiết bị kiểm tra nồng độ cồn nhỏ, hai người trong đó đi về phía Lâm Côn, gõ cửa sổ xe nói: “Phiền anh cho kiểm tra bằng lái xe.”

 

Lâm Côn tiện tay lấy bằng lái xe đưa ra, cảnh sát giao thông xem xong, đối chiếu hình ảnh với người thật rồi trả lại cho anh. Sau đó đưa thiết bị kiểm tra nồng độ cồn tới bên miệng Lâm Côn, “Thổi một hơi thở.”

 

Lâm Côn nhìn cái thiết bị thử nồng độ cồn này, hiển nhiên trước nó đã bị người thổi qua, hơn nữa phía trên chỗ thổi cũng không được thay thế bốc lên mùi chua khó ngửi, anh mỉm cười thương lượng: “Đồng chí cảnh sát, có thể đổi một cái khác không?”

 

Người cảnh sát giao thông khẽ nhíu mày, quát một tiếng nói: “Xin phối hợp với chúng tôi!”

 

Lâm Côn lập tức không vui, cười lạnh nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi không phải không phối hợp với các đồng chí, thứ này rõ ràng đã bị người thổi qua, phía trên còn có mùi chua khó ngửi, anh bảo tôi thổi thế nào?”

 

Hai cảnh sát giao thông liếc mắt nhìn nhau, giọng nói thâm trầm cười lạnh nói: “Anh không phối hợp với chúng tôi, chúng tôi nghi ngờ anh uống rượu vượt quá nồng độ quy định, bây giờ anh để chiếc xe lại, theo chúng tôi đi tới trong cục một chuyến!”

 

“Đi tới trong cục một chuyến?” Lâm Côn mỉm cười hỏi ngược lại: “Dựa vào gì chứ? Chỉ dựa vào tôi không thổi vào thiết bị thử nồng độ cồn bốc mùi chua của các anh sao? Tôi nói này đồng chí cảnh sát, các người muốn tiết kiệm tiền của cho quốc gia, điều này tôi có thể hiểu được, nhưng cũng không thể chơi như vậy, thứ kia chua loét như vậy, bảo anh thổi anh có thể thổi được sao? Hơn nữa, tôi không thổi các anh dựa vào cái gì nói tôi uống rượu vượt quá mức quy định, các người có thể ghé mũi qua ngửi thử xem tôi có uống rượu hay không!”

 

Hai người cảnh sát giao thông này không quan tâm, giọng điệu uy hiếp nói: “Nói lắm như vậy làm cái gì, anh không phối hợp với chúng tôi, chúng tôi lại xử lý anh thành uống rượu vượt quá quy định!” Một cảnh sát giao thông khác nhìn chiếc xe Jetta cũ, nói tiếp: “Đồng thời chúng tôi nghi ngờ xe của anh là xe phi pháp, bây giờ muốn giữ xe của anh lại!”

 

“Mẹ kiếp!” Lâm Côn không nhịn được chửi một câu: “Chúng mày nói thì tính à, còn muốn giữ xe của ông đây à, ông cho chúng mày mặt mà chúng mày lại không biết xấu hổ, bây giờ chúng mày giữ thử xem!”

 

Lâm Côn không ưa nhất những kẻ quen thói quan liêu, nói là làm việc vì dân lại dám tùy tiện diễu võ dương oai giẫm đạp ở trên đầu người dân, chúng coi dân chúng thành là thịt cá mặc cho chúng chém giết à?

 

Tuy nhiên cũng thật kỳ quái, cảnh sát giao thông bình thường có thối nát mấy cũng không đến mức không đổi ống thử nồng độ cồn, càng không nói không thổi thì sẽ xử lý người ta như uống rượu vượt quá mức độ cho phép, cũng sẽ không tự nhiên đòi kéo xe của người ta đi.

 

Cùng lúc đó, cũng có mấy chiếc xe khác bị ngăn lại, trong đó quả thật có người uống quá nhiều, nhưng cũng có người bị bắt nhầm. Lâm Côn vừa chửi một trận như vậy, lập tức lại thu hút ánh mắt của mọi người qua, mỗi một người nhìn về phía Lâm Côn với ánh mắt tràn ngập sùng bái, dám mở miệng kêu gào mắng cảnh sát giao thông như thế, bọn họ thật sự không thấy nhiều.

 

Mấy người cảnh sát giao thông khác nhìn thấy tình hình bên này như vậy, trên mặt mỗi người đều đen lại, bọn họ lập tức cùng nhau đi về phía bên này. Hai cảnh sát giao thông bị Lâm Côn chửi rủa thậm tệ đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cũng mắng lại, gầm rú nói: “Khốn kiếp, mày còn dám mắng chúng tao, bây giờ không đưa mày đi cũng không thể được!”

 

Hai người cảnh sát giao thông này nói xong lại móc ra hai cây côn gỗ màu đen của cảnh sát, đập về phía Lâm Côn, hóa ra người ta nói đưa đi là đưa vào trong bệnh viện, mà không phải đưa vào trong cục cảnh sát.

 

Hai cây côn gỗ màu đen của cảnh sát... Chỉ huy Lâm của chúng ta dao thật súng thật cũng không biết đã đối mặt bao nhiêu lần, hai cây côn cảnh sát này ở trong mắt của anh lại không khác gì hai que diêm. Nhìn thấy hai cây côn cảnh sát muốn quất vào trên đầu của Lâm Côn, đột nhiên chỉ thấy anh giơ tay lên tùy tiện đẩy một cái, một cây côn cảnh sát lại thay đổi phương hướng, đập về phía cảnh sát giao thông bên cạnh. Lại nghe ‘bốp’ một tiếng, cây côn cảnh sát kia nện ở trên đầu của người cảnh sát giao thông, lập tức đánh cho người cảnh sát giao thông kia hét thảm một tiếng, che đầu lảo đảo ngã xuống, cây côn cảnh sát trong tay anh ta cũng rơi xuống, vừa lúc bị Lâm Côn đón lấy.

 

Lâm Côn nắm lấy côn cảnh sát lên, đập về phía người cảnh sát giao thông bị anh đẩy côn cảnh sát đi. Côn cảnh sát màu đen ở trong không khí giống như một tia chớp màu đen, bụp một tiếng rơi vào trên đầu của cảnh sát giao thông. Lần này lực có thể lớn hơn trước rất nhiều, trực tiếp đập cho cảnh sát giao thông này đứng không vững, loạng choạng ngã trên mặt đất, đầu bị đập tới toác ra, máu chảy rất nhiều, nhuộm đỏ cả mặt đất.

 

Sáu cảnh sát giao thông còn lại nhìn thấy được tình huống của bên này như vậy, lập tức ngây người. Sau khi lấy lại tinh thần, trên mặt mỗi người lập tức trở nên giống như hung thần độc ác, cùng nhau gầm hét lại lao về phía Lâm Côn. Lần này trong tay của bọn họ không chỉ có côn cảnh sát, còn xuất hiện một ít dụng cụ sắc bén, lưỡi dao sáng loáng lập lòe ở trong không khí, từng tiếng xé gió vang lên trong bóng tối.

 

Đám người xung quanh đều hoảng sợ, bọn họ không khỏi lo lắng thay cho Lâm Côn. Lúc này nếu như thật sự bị chém trúng, có lẽ không thể bị thương đơn giản như vậy được, nhìn dáng vẻ của sáu cảnh sát giao thông này hiển nhiên là muốn đẩy người vào chỗ chết.

 

Mấy người xung quanh không nhịn được trong lòng thầm hỏi, những cảnh sát giao thông rốt cuộc là nô bộc của nhân dân, làm việc vì nhân dân hay là kẻ bắt nạt nhân dân. Hành vi của bọn họ bây giờ có khác gì với một đám xã hội đen đánh đánh giết giết chứ?

 

Chân mày của Lâm Côn không khỏi nhíu lại, trước đó vốn chỉ nghĩ ra ngoài giải sầu một chút, vậy mà lại gặp phải một đám thổ phỉ như thế. Được rồi, nếu ông đây đã đánh nhau, những người này lại không biết xấu hổ thì ông đây sẽ đánh cho chúng mày phải kêu cha gọi mẹ, để cho bọn mày nếm thử sự lợi hại của ‘nắm đấm nhân dân”!

 

Người xông tới đầu tiên là một người trẻ tuổi tay cầm con dao găm, nhìn qua anh ta cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Đôi mắt giống như kền kền tràn ngập ánh sáng sắc bén, con dao găm trong tay anh ta gần như tập trung tất cả sức lực ở trên người, giống như một mũi tên rời cung hướng thẳng vào trái tim của Lâm Côn đâm tới. Đây chính là một đòn nhất định phải bị mất mạng, một khi thật sự bị anh ta đâm trúng thì chỉ huy Lâm của chúng ta không cần quang vinh nữa.

 

Đáng tiếc, không đợi Lâm Côn tự mình ra tay, Hải Đông Thanh trên vai anh đột nhiên kêu to một tiếng, âm thanh nghe rất non nớt, nhưng tràn ngập sự lợi hại. Nó lập tức hóa thành một ảo ảnh, mổ về phía mặt của người cảnh sát giao thông đang lao vọt tới, người cảnh sát giao thông này không phản ứng kịp, mắt thấy một ảo ảnh xông lại thì không kịp né tránh. Lại nghe anh ta hét thảm một tiếng, dao trong tay rơi tới trên mặt đất, ôm mặt ngã xuống.

 

Hải Đông Thanh đặc biệt thông minh, sau khi một đòn thuận lợi không có tiếp tục ham chiến, lập tức lại vỗ cánh bay lên, lượt một vòng trên không trung rồi vèo một cái giống như mũi tên rời cung lao vọt xuống dưới. Lần này nó trực tiếp sử dụng tới đôi móng vuốt sắc bén như dao của nó để chộp vào da đầu tên cảnh sát giao thông kia…

 

A…

 

Một tiếng xé rách truyền đến, da đầu người cảnh sát giao thông trên mặt đất kia bị rách ra một mảng lớn, anh ta còn kêu một tiếng thảm thiết, khắp trên gương mặt của cảnh sát giao thông này đều là máu, hai mắt anh ta trợn trắng, trực tiếp ngất đi.

 

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi lạnh, ánh mắt đồng thời rơi vào trên thân của Hải Đông Thanh. Đây rốt cuộc là loài chim gì, nó làm sao có thể hung hãn như vậy, nhìn vóc dáng của nó cũng lại chỉ như con chim khách bình thường…

 

“Là con chim ưng!” Trong năm cảnh sát giao thông còn lại có một người đột nhiên hô lớn, những người khác nghe vậy đều như lâm nguy, ở trong mắt bọn họ, một con chim ưng con này còn lợi hại đáng sợ hơn Lâm Côn.

 

Hải Đông Thanh lại kêu to một tiếng, bình thường nó rất ngoan ngoãn, lúc này sở dĩ nó cho thấy sát khí bừng bừng như vậy là bởi vì nó cảm giác Lâm Côn có nguy hiểm.

 

Lâm Côn nói với Hải Đông Thanh: “Hồng Diệp, trở về!”

 

Ánh mắt sắc bén lợi hại của Hải Đông Thanh vẫn nhìn chằm chằm vào năm cảnh sát giao thông còn sót lại, vỗ cánh bay trở về trên vai Lâm Côn.

 

Lâm Côn mỉm cười xoa đầu nó, “Những người này không cần mày phải ra tay, mày cứ đứng yên là được rồi.”

 

Hình như nó có thể nghe hiểu được, nhìn Lâm Côn kêu to một tiếng.

 

Lâm Côn quay đầu, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng nhìn về phía năm cảnh sát giao thông còn sót lại, cười lạnh nói: “Ngày hôm nay ông đây lại thay trời hành đạo!”

--------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK