Đêm, dần dần khuya hơn, Tiểu Sở Lâm cũng đã ngủ, vẫn là ở trong phòng của Sở Tĩnh Dao, vẫn trên chiếc giường lớn thoải mái kia, Lâm Côn nằm ngửa, hai mắt mở to nhìn ánh sáng thấp thoáng trong bóng đêm, chính là không ngủ được.
Ngủ không được còn có mẹ của đứa nhỏ, Sở Tĩnh Dao nằm nghiêng người đưa lưng về phía Lâm Côn, hơi hơi mở mắt ra, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh trong phòng tập thể thao, khoảnh khắc hô hấp nhân tạo sau cùng ấy, đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng vào nhau, cả người giống như có một dòng điện chạy qua, cái cảm giác tê dại vẫn còn còn trong lòng.
Ai có thể tưởng tượng được, một người con gái xinh đẹp như tiên nữ trên trời, sau khi sinh con xong vẫn giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc, lại có ai có thể nghĩ rằng, trước khi cô sinh ra Lâm Lâm chỉ quan hệ nam nữ một lần, nghe qua thì có vẻ vô lý không ai có thể tưởng tượng được, nhưng mà đây chính là sự thật, cô không tin đàn ông, lại sinh ra con trai.
Trong phòng im ắng, cửa sổ chỉ được mở một góc, gió biển từng đợt mát rượi cứ thổi vào, nơi xa nước biển phát ra âm thanh xào xạc trên bờ cát, đêm khuya ở đây nghe được rõ ràng như thế, giống như đang lẳng lặng nỉ non.
Thật sự là không ngủ được, Lâm Côn từ trên giường bước xuống, im lặng đi tới phòng vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt, soi gương nhìn bản thân hai giây, sau đó thở dài thật lâu: “Người anh em, bình thường chút đi, đừng nghĩ ngợi gì lung tung, cũng không phải chưa đụng qua phụ nữ, cần gì phải nghĩ về chuyện đó chứ…”
Lắc lắc đầu, anh lại nhìn chính mình ở trong gương nói: “Tối hôm nay… Việc kia xem như là hôn đi?”
Dù sao cũng không ngủ được, Lâm Côn đành đến ban công ngoài trời ở lầu hai, nằm thoải mái ở trên ghế dài hút điếu thuốc, nhìn trời đêm yên tĩnh, khó có thể ngắm được sao, cùng với mặt trăng cô đơn lẻ loi, thật cực kỳ thoải mái.
Phía sau truyền tiếng bước chân tới, cùng với mùi hương dịu nhẹ đặc biệt, đó là mùi sữa tắm mà Sở Tĩnh Dao dùng. Tới thành phố Trung Cảng này đã được mấy ngày, mùi hương này Lâm Côn ấn tượng sâu nhất, bởi vì rất dễ ngửi, lại được dùng ở trên người Sở Tĩnh Dao, càng khiến nó trở nên không bình thường rồi.
Lâm Côn có chút kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy sở Tĩnh Dao đang đi về phía anh, cũng không biết vì sao anh lại giống như rất khẩn trương nữa, vội vã ngồi dậy từ trên ghế nằm, nhếch miệng cười nói: “Vợ à, sao em lại không ngủ vậy?”
“Anh…” Sở Tĩnh Dao nhíu mày, trong bóng tối mờ ảo không thấy rõ được vẻ mặt của cô, nhưng có thể thông qua giọng điệu của cô mà đoán được.
“Bỏ đi, tôi cũng không so đo với cái người vô lại như anh làm gì, anh thích kêu thì kêu đi, dù sao tôi cũng không phải vợ anh.” Sở Tĩnh Dao âm thầm cắn răng, nói như vậy coi như là thỏa hiệp. Chủ yếu là cô không thỏa hiệp không được, cô đã nhiều lần cấm anh không được kêu như vậy, nhưng người ta vẫn muốn gọi cô là vợ thì vẫn cứ kêu không ngừng thôi.
“Ha ha...” Lâm Côn nhếch miệng cười cười, nói: “Vợ à, sao em vẫn còn chưa ngủ, ngày mai không đi làm sao?”
“Ngủ không được, muốn ngồi một chút.” Sở Tĩnh Dao đã đi tới, nằm ngửa ở trên một cái ghế khác.
“Em chờ một chút.” Lâm Côn đứng lên, vui vẻ đi tới tủ lạnh ở lầu hai lấy ra hai lon bia ướp lạnh, anh đưa cho Sở Tĩnh Dao một lon, còn mình thì mở một lon.
Sở Tĩnh Dao nhận lấy lon bia, hỏi anh: “Bia ở đâu ra?”
“Lấy từ trong tủ lạnh đấy.” Lâm Côn uống một hớp lớn, thích ý à một hơi đầy sảng khoái, nói: “Thật là thoải mái!”
“Tôi không có mua bia mà.”
“À… Ngày hôm qua anh mua, uống thử xem, rất thoải mái.” Lâm Côn cười nói, xuyên qua ánh trắng mờ ảo, đã thấy được nét mặt có chút do dự của Sở Tĩnh Dao, anh lại cười nói: “Sao nào, vợ à, em sợ anh chuốc say em, sau đó làm gì em sao?”
Lông mi của Sở Tĩnh Dao khẽ chớp, nói: “Anh nói bậy bạ gì đó!” Cô do dự là vì cô nhớ tới chuyện trước kia, lần đó chỉ vì say rượu, u mê hồ đồ đã xảy ra quan hệ với một người đàn ông xa lạ, sau đó mang thai Lâm Lâm, nhắc tới cũng hoang đường, cho đến bây giờ, cô cũng không biết người đàn ông kia lớn lên trông như thế nào.
Lâm Côn cười ha ha nói: “Vợ à, em cứ yên tâm đi, Lâm Côn anh tuyệt đối không phải là loại người vô sỉ như thế, cho dù anh thật sự muốn làm gì với em đi nữa, anh tuyệt đối không lợi dụng lúc người ta khó khăn, anh sẽ ngay thẳng rõ ràng khiến em yêu anh, sau đó thì tất cả đều thuận theo tự nhiên, ha ha ha!”
“Ồ...”
Sở Tĩnh Dao nhàn nhạt cười, nói: “Anh nghĩ cũng hay đấy, tôi nói rõ cho anh biết, muốn khiến tôi thích anh, tuyệt đối không có khả năng!” Giọng điệu tuy cứng rắn ngang ngược, nhưng trong đó có một tia mờ ám, cô mở bia ra, uống một ngụm.
Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao bắt đầu nói chuyện với nhau, hai người đều không hiểu biết nhiều về nhau, lúc nói chuyện đương nhiên là không thiếu chủ đề, gần như là anh hỏi cô một vấn đề, cô trả lời rồi lại hỏi anh một vấn đề, cứ như vậy trò chuyện qua lại, cũng không biết nói bao lâu, không biết từ lúc nào hai người đã uống mười lon bia.
Sức uống của Lâm Côn rất tốt, mấy lon bia này với anh mà nói không tính là gì cả, nhưng rượu không khiến người say lại có người tự say, người ‘vợ’ có khuôn mặt như tiên trên trời là Sở Tĩnh Dao ngồi ở ngay bên cạnh như vậy, không biết từ lúc nào canh đã có chút lâng lâng rồi.
Mà Sở Tĩnh Dao, tuy bản thân là quản lý marketing của công ty, bình thường không thể thiếu được việc đi xã giao, nhưng sức uống của cô thật sự rất bình thường. Mọi khi đều là cấp dưới trong công ty thay cô chắn rượu, lúc này cũng không khác lắm đã uống xong năm lon bia, cả người hoàn toàn tiến vào trạng thái tinh thần mơ hồ, trời đêm trước mắt đều bắt đầu quay cuồng rồi.
Sở Tĩnh Dao quay đầu lại nhìn Lâm Côn, trong cơn say nhỏ giọng nói: “Anh... Anh nói cho tôi, tối hôm nay, có phải anh… Có phải giả vờ không?”
“Cái gì?” Lâm Côn đang trong cơn say nhè nhẹ trả lời, cầm lấy bia rót vào miệng của mình, lúc này gió biển thổi, trước mặt là trăng sáng, cùng uống bia với người vợ đẹp như tiên trên trời, thật sự không phải thích ý bình thường mà.
“Anh… Anh cũng đừng có giả vờ nữa, tôi đã nhìn ra được rồi, anh... Chính là đang giả vờ, cái tạ sắt nặng kia không hề khiến cho anh bị thương gì…” Sở Tĩnh Dao quay đầu nhìn Lâm Côn, một đôi mắt to tròn trong suốt đầy men say, cô líu ríu cười nói: “Anh cùng người kia... Ông bác sĩ kia, có phải âm mưu với nhau hay không?”
“Ha ha, bà xã à, vậy mà cũng bị em nhìn ra được…” Lâm Côn thừa dịp uống say, cũng không giấu diếm nữa, cười khà khà nói: “Thật ra, anh chỉ là muốn hù dọa một chút, để cho em có thể nở nụ cười với anh và con trai, kết quả không nghĩ tới em… Hô hấp nhân tạo cho anh, haha, lại hôn lên.”
“Anh...”
Tiếng kêu của Sở Tĩnh Dao nghe giống như phẫn nộ, từ trên ghế nằm lắc lư đứng lên, cầm bia chỉ vào Lâm Côn, ngay lập tức Lâm Côn ý thức được mình đã nói sai. Sao lại dễ dàng nói sự thật ra chứ, còn nói tới nụ hôn kia... Trong lòng anh hối hận không thôi, xem ra là bản thân uống nhiều rồi.
Sở Tĩnh Dao quơ quơ lon bia trong tay, cố gắng nói: “Không cho phép anh kêu tôi là bà xã, kêu vợ là được rồi.”
Đáy lòng của Lâm Côn nhẹ nhàng thở ra, cười hỏi ngược lại: “Vì cái gì? Vợ cho gọi được, bà xã lại không cho gọi…”
Sở Tĩnh Dao nói: “Vợ, bà xã đều đã cho anh gọi rồi, tiện nghi cũng đã cho anh chiếm, tôi mặc kệ, không thích!”
Lâm Côn nở nụ cười ha ha, thừa dịp cảm giác say nói: “Vậy em có thể gọi anh là ông xã, coi như là hai ta huề nhau.”
“Dừng, anh nghĩ cũng hay quá, anh như vậy… Anh như vậy là giả vờ bị thương lừa gạt tôi, người xấu muốn chiếm tiện nghi của tôi, tôi phải trừng phạt anh, để cho anh biết biết... Sự lợi hại của tôi.” Sở Tĩnh Dao lung la lung lay đã đi tới phía trước, nắm lon bia trong tay vung lên, lập tức ngay dưới đầu Lâm Côn có cơn mưa bia. Cô vốn muốn vươn tay đánh Lâm Côn một chút, kết quả chân lại không đứng vững được, trực tiếp nhào vào người Lâm Côn, chân ghế liền vang lên tiếng cọt kẹt, suýt nữa thì gãy ghế.
Chỉ một giây đồng hồ, lại giống như dài cả một thế kỷ, cũng chỉ ngắn trong nháy mắt, một giây tiếp theo này, lúc Lâm Côn đang đối mặt với Sở Tĩnh Dao, giống như duyên vô hạn hóa thành một vạn năm, từ trong sâu nội tâm của hai người có chút mờ ám, dần dần nhen nhóm thành một ngọn lửa, đốt cháy lên tới đỉnh đầu hai người.
Thời gian giống như dừng lại, tim đập loạn như thế, sâu thẳm trong đôi mắt trong suốt không còn thứ gì khác, chỉ có ánh nhìn thâm tình kia, giống như đã ngóng trông từ vạn năm trước, hoặc như trên bầu trời hiện ra dải mây hồng. Trong ánh nhìn đầy sâu thẳm, thân thể hai người giống như bị một lực không hiểu nào đó hút vào nhau, càng lúc càng gần nhau, càng lúc càng siết chặt, khi hơi thở của cô phả vào mặt anh, trong lòng của anh đã trở nên nóng vội không yên, có chút điên cuồng…
Sở Tĩnh Dao từ từ nhắm hai mắt lại, một bàn tay đặt lên trên ngực Lâm Côn, một tay kia nắm lấy bả vai Lâm Côn, môi như tô son khẽ mở dưới ánh trăng, chậm rãi đặt lên môi của Lâm Côn.
Một tay Lâm Côn ôm ngang lấy Sở Tĩnh Dao, ôm chặt lấy thắt lưng mềm mại nhiều đàn hồi, chỉ như vậy mà dừng lại sẽ làm cho mọi chuyện đang mơ màng khiến trong lòng bức rứt khó chịu. Một tay còn lại ôm lấy trên vai của Sở Tĩnh Dao, giờ phút này anh đã hoàn toàn chuẩn bị nghênh đón một phen mưa gió, môi nhắm ngay môi cô, rồi hôn thật sâu xuống...
Sở Tĩnh Dao có chút khẩn trương, bấu lấy bả vai của Lâm Côn dùng lực nhéo một cái, thân thể lại càng dựa sát vào trong lòng anh, đầu lưỡi của cô ngượng ngùng ở trong miệng, đầu lưỡi của Lâm Côn lại liên tục quấn quanh, hơi thở của hai người dần trở nên dồn dập, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng lên cao, như muốn đem hai người hòa tan.
Chỉ vừa mới hôn có hai phút, dục hỏa trong cơ thể hai người đã hoàn toàn bị đốt lên, đang muốn cởi quần áo tiến hành bước tiếp theo, lúc này đột nhiên trong phòng khách lầu hai vang lên một câu nói…
“Cha, mẹ, các người đang làm gì vậy?” Lâm Lâm dụi dụi mắt, ánh mắt mơ màng nhìn về phía này.
Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao vội vàng lấy lại tinh thần, dục hoả vừa rồi đang điên cuồng trong cơ thể trong nháy mắt đã bị dập xuống, Sở Tĩnh Dao khẩn trương từ trên người Lâm Côn đi xuống, chỉnh sửa tóc một chút, lúng túng nói với Lâm Lâm: “Không... Không làm gì cả, Lâm Lâm, sao con lại thức dậy rồi?”
“Con dậy đi vệ sinh, không thấy cha mẹ đâu, nên tới đây tìm thử... Cha mẹ, hai người không phải ở sau lưng Lâm Lâm đánh nhau đó chứ?”
“Không có đâu, con trai.” Lâm Côn đứng lên, ôm lấy bả vai của Sở Tĩnh Dao, nói: “Cha mẹ cực kỳ yêu nhau, sẽ không đánh nhau.”
Lâm Lâm khinh thường nói một câu: “Cha, người cũng đừng có mà chối, rõ ràng lúc con đến nhìn thấy mẹ đang đánh ở trên người cha đó, đàn ông sợ vợ cũng không sao cả, nhưng không thể sợ đến mức không dám nói ra sự thật…” Nói xong, cậu bé quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Sở Tĩnh Dao: “Mẹ, người thật hạnh phúc, cho tới bây giờ cha chưa từng để bị ai ức hiếp cả, chỉ có mẹ dám cưỡi lên người cha đánh cha thôi.”
“Được rồi, cha mẹ, nếu đã bị con phát hiện, các người cũng đừng đánh nhau nữa, mau về phòng đi ngủ với Lâm Lâm đi.” Thằng bé đã đi tới, kéo lấy tay của Sở Tĩnh Dao và Lâm Côn, đi về phía phòng ngủ.
Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao bị Lâm Lâm lôi kéo, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi chỉ cười cười xấu hổ…
--------------------