Xe du lịch dừng lại ở trạm nghỉ chân khoảng mười năm phút, sau khi Lâm Côn và Lý Xuân Sinh cùng với Tôn Chí hút thuốc xong thì kêu ba đứa trẻ lên xe, lúc này đột nhiên nghe những tiếng động lớn vang lên ở cách đó không xa. Ba người Lâm Côn nhìn theo về phía phát ra tiếng động lớn kia thì thấy ở chỗ cửa siêu thị của trạm nghỉ chân có mấy người trẻ tuổi đang trêu ghẹo hai cô gái.
“Này, người đẹp, các em thật xinh đẹp quá đi, cho anh số điện thoại nào!”
“Hay là đi chơi cùng mấy anh nhé? Xe của anh đậu ở đằng kia, muốn BMWs hay là Land Rover đều có cả!”
“Các em có thể ngồi khóc trong BMWs, cũng có thể ngồi cười trong Land Rover, đương nhiên còn có thể ngồi trên người tụi anh…”
Ầm!!!
Không đợi mấy người trẻ tuổi xấu xa đó nói xong, đột nhiên một tiếng ầm vang lên, ánh mắt của hầu hết tất cả mọi người đều đổ dồn về phía đó, chỉ thấy có một cục gạch lõm sâu xuống phía trên kính chắn gió của chiếc BMWs X5 mới tinh đậu sau người trẻ tuổi kia, lấy viên gạch làm trung tâm, tấm kính thủy tinh nứt ra theo hình mạng nhện.
Viên gạch này từ đâu bay tới thế?
Trong đầu tất cả mọi người xuất hiện một dấu hỏi lớn, ánh mắt lập tức dừng lại trên thân của một người trẻ tuổi đang đứng cạnh chiếc BMW X5, người này nhìn cao gầy cũng khá lịch sự, có điều khóe miệng anh ta lại nhếch lên hiện ra một nụ cười xảo trá khiến người khác có cảm giác ớn lạnh.
Cách đó không xa, đôi mắt Lý Xuân Sinh nóng rực nhìn Lâm Côn, còn Tôn Chí lại kinh ngạc, giờ thì anh ta tin rồi, hoàn toàn tin rằng nhân vật chính trong cuộc đánh nhau ở cổng trường mẫu giáo trước đó chính là cái kẻ nhìn rất lịch sự nhã nhặn trước mặt này, anh không làm thì thôi vừa làm lại khiến cho người khác phải kinh ngạc.
Ánh mắt của mấy người trẻ tuổi đó nhìn về phía Lâm Côn, cơn giận dữ lập tức dâng lên. Lâm Côn cười ha ha với bọn họ, không nghiêm chỉnh nói: “Giờ còn có thể ngồi khóc trong con BMWs này sao?”
“Con mẹ mày…” Mấy người trẻ tuổi kia cùng chửi, cùng lúc đó có hai người đã lao về phía Lâm Côn.
Lúc này Lâm Côn đột nhiên xoay người, chẳng biết từ lúc nào trong tay anh lại xuất hiện một viên gạch khác, tiếp tục ném thẳng vào chiếc Land Rover màu trắng bên cạnh… Ầm!!! Lại một âm thanh vang lên làm tất cả mọi người giật mình.
Những người đứng xem xung quanh đều kinh ngạc thầm kêu lên mấy tiếng, trái tim mấy người trẻ tuổi kia như bị ai bóp lấy, chỉ nghe một người trẻ tuổi trong đó đau lòng kêu lên: “Khốn kiếp, xe của tao!”
Chiếc Land Rover giờ giống hệt chiếc BMWs vừa rồi, trên kính chắn gió một viên gạch ngang nhiên nằm đó, xung quanh viên gạch là những vết nứt như mạng nhện.
Lâm Côn phủi phủi tay, phủi đi bùn đất dính phía trên, vừa rồi anh nhặt hai cục gạch này ở trong bụi hoa bên cạnh, miệng cười gian xảo, nhìn mấy người trẻ tuổi đó khinh thường nói: “Giờ thì sao, còn có thể ngồi mà cười trong chiếc Land Rover này không?”
Mặt của mấy người trẻ tuổi lập tức tái xanh, rồi từ xanh chuyển qua đen, người trẻ tuổi đứng đầu đã tức giận tới cực điểm, mở miệng hét lớn: “F*ck! Mày muốn đâm đầu vào chỗ chết!”
“Đánh nó!”
Mấy người trẻ tuổi hô lớn rồi cùng xông lên, nắm đấm vung về phía Lâm Côn, mấy người trẻ tuổi này tổng cộng có sáu người, nhìn qua toàn những người da dẻ mịn màng bắp thịt non tơ cả, không phải mấy người giỏi đánh đấm, chắc hẳn là con cháu của mấy quan chức có tiền.
Có người tự dâng lên miệng, chỉ huy Lâm chúng ta đương nhiên chẳng ngại gì mà nương tay, tinh thần chính nghĩa trong anh rất mạnh, nhưng không phải là kiểu người giữa đường thấy chuyện ngứa mắt chạy đến giúp đỡ. Sở dĩ anh khó chịu không bỏ qua cho mấy đứa con cháu quan chức lắm tiền nhiều của này, làm lỡ dở chuyện người ta ghẹo gái rồi còn đập xe quý của bọn họ đều vì mấy thằng nhóc đó có mắt như mù, chọc ghẹo mấy người phụ nữ trưởng thành hay mấy bà chị có chồng thì không sao, lại đi chọc ghẹo cô giáo chủ nhiệm lớp của con trai chỉ huy Lâm và cả cô bé hướng dẫn viên du lịch có đôi mất rất duyên đó nữa.
Nắm đấm của mấy người trẻ tuổi sắp đánh tới, chỉ huy Lâm đột nhiên nhảy về phía sau một bước, nắm tay chắn ngang trước mặt, quát lên một tiếng: “Đợi đã!” Tiếng quát rất to rõ ràng, làm mấy người trẻ tuổi kia ngây người đứng sững lại.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều cho rằng người vừa đập phá xe người khác này sợ đối phương người đông thế mạnh, muốn thỏa thuận gì đó, mấy người trẻ tuổi mặt mũi hung dữ bặm môi trợn mắt đó cũng tưởng rằng thằng khốn này sợ rồi. Ngay khi mấy người bọn họ còn đang đắc ý, định từ từ dạy bảo cho kẻ không có mắt này một trận, lại nghe thấy tiếng cười ha ha của chỉ huy Lâm vang lên: “Người trẻ tuổi đừng kích động như thế chứ, cơ thể máu thịt là được nhận từ cha mẹ, chúng mày chắc chắn muốn chịu đòn sao?”
Mấy người trẻ tuổi kia sửng sốt, sau đó lông mày nhíu chặt lại, bọn họ liếc nhìn nhau, sau khi chắc chắn tai mình không nghe nhầm, ngay lập tức gương mặt càng thêm hung dữ như thể sắp muốn ăn thịt người tới nơi.
Những người xung quanh đều bị chỉ huy Lâm của chúng ta làm cho sửng sốt, tất cả đang nghi ngờ không biết có phải đầu óc của người này có vấn đề hay không, một người mà đòi chống lại với sáu người, còn hỏi người ta đã chuẩn bị để ăn đòn hay chưa, đây chẳng phải là…
Không để cho những người này có quá nhiều thời gian xem thường, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người trẻ tuổi xông vào trước tiên đã bị một chân đá bay ngược ra sau, nói quá lên một chút thì giống như một con diều đứt dây, sau đó là mấy tiếng bịch bịch, rơi thẳng xuống mắt đất hệt như một bao cát nặng, nằm trên mặt đất kêu đau váng trời.
Sắc mắt tất cả mọi người lập tức trầm xuống, trong lòng kinh ngạc vô cùng, trước kia bọn họ đã nhìn thấy cảnh người bị đá bay đi thật, nhưng đấy chỉ là trên tivi thôi, tất cả đều được xử lý bằng kỹ thuật dây thép đặc biệt, chứ trong đời thực tận mắt chứng kiến có người bị đá bay đi thì hoàn toàn là lần đầu tiên được thấy, bọn họ giống như mấy người ở dưới quê lần đầu được lên thành phố lớn vậy.
Năm người trẻ tuổi còn lại lập tức ngẩn người, cơ thể lập tức giống như bị điểm trúng huyệt, đứng ngây ra tại chỗ, cánh tay giơ lên, nắm đấm ngang mặt, tất cả đều giống như đã hóa đá, khuôn mặt tái mét, cực kỳ hoảng sợ, giống như bị ném vào tủ lạnh bị đông lại vậy.
“Sao nào, không đánh tao nữa sao?” Lâm Côn cười khinh khỉnh nhìn năm người trẻ tuổi còn lại, dáng vẻ đầy tính lưu manh, nhìn thế nào cũng giống như một kẻ vô lại đang dương dương tự đắc ở trên đường phố.
Mặt năm người trẻ tuổi cứng đờ, không ai dám mở miệng nói nửa lời, năm đôi mắt hết mày nhìn tao lại tao nhìn mày, ngoài sợ hãi ra thì vẫn chỉ là sợ hãi mà thôi, lúc đó căn bản chẳng có ai có thể đứng ra quyết định cả.
“Ha ha…” Lâm Côn cười lạng hai tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn qua gương mặt năm người trẻ tuổi kia một lượt, năm người này thấy vậy sợ tới mức đũng quần thấy lạnh lạnh, suýt chút nữa thì tè ra quần rồi.
“Được rồi.” Lâm Côn cực kỳ rộng rãi cười vang, vỗ vỗ vào vai của người trẻ tuổi đứng gần anh nhất: “Hôm nay tâm trạng anh mày khá tốt, không rảnh chơi với mấy đứa, sau này nhớ đừng có tùy tiện đi trêu ghẹo con gái nhà người ta.”
Không ai dám lên tiếng…
“Thế nào, không lên tiếng chứng tỏ không làm được đúng không?” Lâm Côn cười lạnh hỏi ngược lại, năm người kia rùng mình, vội vàng nói liên tục: “Được, được, được, nhất định bọn em sẽ làm được, anh hai anh ngưới lớn tha cho tụi em…”
Lâm Côn cười thỏa mãn, thu lại ánh mắt lạnh băng của mình.
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía bên này, không có ai để ý có mấy người cảnh sát từ đồn cảnh sát bên ngoài trạm nghỉ chân đã chạy tới. Ban đầu bọn họ định chạy tới chỗ mấy người Lâm Côn nhưng lại bị cô gái hướng dẫn viên du lịch ngăn lại gọi sang một bên nói chuyện. Sau một lúc trao đổi ngắn ngủi, mấy người cảnh sát mới chay về phía mấy người trẻ tuổi hư hỏng kia, thái độ rất cúng rắn bắt luôn cả năm người trẻ tuổi đang đứng cùng với một người đang nằm bẹp dưới đất vì tội có liên quan tới đánh người. Còn người đập xe người ta là Lâm Côn thì chẳng hỏi tới. Người cảnh sát dẫn đầu còn chào hỏi anh, lúc này những người xung quanh đều sửng sốt, đến bản thân Lâm Côn cũng thấy vô cùng kinh ngạc.
Phùng Giai Tuệ hỏi nhỏ Hàn Tâm. “Tiểu Hàn, vừa rồi em nói gì với cảnh sát vậy?”
Cô hướng dẫn viên du lịch tên Hàn Tâm kia khẽ cười nói: “Có nói gì đâu, em chỉ nói tình hình thật sự cho bọn họ nghe thôi.”
Phùng Giai Tuệ ‘Ồ’ lên một tiếng, không tin mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy, có điều nếu Hàn Tâm đã không định nói cho cô nghe thì cô cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, dù gì hai người không thân thiết lắm, từ lúc gặp mặt đến giờ cũng chỉ mới ba tiếng.
“Phụ huynh của lớp chị hình như rất thú vị.” Hàn Tâm nhìn Lâm Côn lúc này đang đứng giữa đám đông, cười nói.
“Ừ.” Phùng Giai Tuệ cười nói: “Anh ấy là cha của Lâm Lâm, đó, chính là cha của đứa bé trai đẹp nhất kia kìa.” Rồi chỉ vào Lâm Lâm đang đứng bên cạnh, chỉ thấy cậu nhóc đang đứng bên cạnh Tô Hữu Bằng và Tôn Dương, trên khuôn mặt ba đứa đầy vẻ sùng bái.
Hàn Tâm nhìn theo hướng tay của Phùng Giai Tuệ chỉ, nhoẻn miệng cười nói: “Đúng là đáng yêu thật, giống như một búp bê sứ ấy.”
Sau khi trở lại xe du lịch, thành tích anh dũng vừa rồi của Lâm Côn đã trở thành đề tài câu chuyện của mọi người. Phụ huynh và những đứa trẻ đi chung xe với Lâm Côn đều nhìn anh với ánh mắt tràn ngập sự sùng bái, trong đó có một nữ phụ huynh nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ ám muội không thể diễn tả được.
Lâm Côn tỏ ra rất khiêm tốn, hoàn toàn không vì chuyện vừa rồi mà hống hách đắc ý. Vẻ mặt anh vốn dĩ thế nào thì bây giờ vẫn như thế, chỉ huy Lâm ngày xưa khi tiêu diệt cả một băng nhóm tội phạm cũng chưa từng ra vẻ ta đây, chưa từng ngông cuồng ngạo mạn, bây giờ làm sao có thể vì đá bay có vài đứa con cháu quan chức nho nhỏ mà vui sướng đắc chí được, nếu vậy chẳng phải quá nực cười sao?
Chiếc xe du lịch bắt đầu khởi động, Hàn Tâm vốn đang ngồi ở hàng ghế đầu cùng với Phùng Giai Tuệ lại đột nhiên đứng dậy đi về phía Lâm Côn. Trên khuôn mặt cô tươi cười quyến rũ như gió xuân tháng ba, giọng nói dễ nghe như nước suối trong khe nuối chảy ra vậy. Cô đi tới trước mặt Lâm Côn, càng đứng gần càng cảm thấy khuôn mặt trắng trẻo của cô dễ nhìn hơn, cô mỉm cười nói với Lâm Côn: “Cám ơn anh.”
Người đẹp đột nhiên tới nói cám ơn, Lâm Côn có chút đờ đẫn, cười nói: “Không cần khách sáo.”
Phùng Giai Tuệ cũng theo sau đi tới, cười nói với Lâm Côn: “Cha của Lâm Lâm, vừa rồi cám ơn anh.”
“Không có gì.” Lâm Côn cười nói.
Hai người đẹp lần lượt kẻ trước người sau tới cám ơn, các phụ huynh nam trong xe đều rất ngưỡng mộ, bọn họ đều quen thuộc với Phùng Giai Tuệ, trước giờ đã tiếp xúc qua, nhưng quan trọng nhất là bọn họ còn chưa được nói chuyện với cô hướng dẫn viên trẻ tuổi xinh đẹp siêu dễ nhìn này.
Sau khi cám ơn Lâm Côn xong, Hàn Tâm bắt đầu công việc của cô, khiến bầu không khí trên xe trở nên sôi động, cô cười nhìn mọi người trong xe tự giới thiệu về mình: “Các tiểu thiên sứ đáng yêu, các vị phụ huynh xinh đẹp và phong độ, xin chào mọi người, tôi tên là Hàn Tâm, là hướng dẫn viên trong chuyến đi lần này của mọi người, xin mọi người quan tâm chiếu cố.”
Trong xe lập tức vang lên những tiếng vỗ tay.
Khi gần như những tiếng vỗ tay của mọi người đều đã dừng lại thì vẫn có một người đang điên cuồng vỗ tay, đó chính là đồ đệ của Lâm Côn, Lý Xuân Sinh. Chỉ thấy hai mắt thằng nhóc này sáng rực nhìn chằm chằm vào Hàn Tâm nhà người ta, tay cứ vỗ bôm bốp không ngừng, Lâm Côn đưa tay lên vỗ vào gáy của thằng nhóc này một cái, lúc đấy anh ta mới tỉnh táo lại ngừng vỗ tay.
Hàn Tâm mỉm cười, tiếp tục nói: “Cám ơn sự nhiệt tình của mọi người, bảy ngày tới đây tôi sẽ đi cùng mọi người, hy vọng sẽ mang tới cho mọi người niềm vui và sự thoải mái hài lòng, tiếp đây tôi xin hát một bài.”
“Được đó…” Những tiếng hoan hô vang vọng trong xe, đồng thời với đó là những tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Lý Xuân Sinh lần này không dám vỗ tay quên trời đất như vừa rồi, chỗ gáy vừa bị đập còn đang đau, cũng coi như để cho cậu ta ghi nhớ bài học ấy.
Những tiếng vỗ tay dần dừng lại, Hàn Tâm khẽ cất cao giọng hát qua chiếc micro chuyên dùng của hướng dẫn viên du lịch, giọng hát nhẹ nhàng thanh thoát vang lên…
--------------------