Trong nháy mắt đó, rõ ràng Lâm Côn thấy những giọt nước mắt trên khóe mắt của Chu Hiểu Nhã, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng chói mắt mà lại khiến cho người ta đau lòng. Anh không biết nên nói như thế nào để diễn tả tâm trạng của mình trong giờ phút này, thật giống như nhìn thấy được một người thân dần dần cách mình đi xa. Người đó không phải là rời khỏi thế giới này, mà vĩnh viễn rời khỏi vương quốc của anh. Cô ta vốn là công chúa của anh, là người anh muốn cả đời bảo vệ, mà bây giờ anh lại phát hiện, công chúa kia đã trở nên xa lạ, mình lại không tìm được lý do để bảo vệ nữa.
Đau thương cùng với xót xa, Lâm Côn đã không thể nào suy nghĩ nữa, nhìn bóng lưng cô đơn tuyệt đẹp kia, anh chỉ hy vọng ở trong cuộc sống sau này, cô ta có thể gặp được một người đàn ông thật lòng với cô ta khiến trong nửa đời sau của cô ta được hạnh phúc.
Thang Lệ hoàn toàn không cảm giác được em họ đã bỏ đi, trong ánh mắt của cô ta cũng chỉ có chiếc Porsche đã vỡ thành mảnh nhỏ của cô ta. BMWs X6 màu đỏ tông mạnh vào chiếc Porsche hơn mười lần, mặc dù có thanh chắn bảo vệ nhưng đầu của chiếc xe BMWs X6 cũng bị đụng móp, đèn xe trước vỡ nát, đầu xe cũng lõm vào trong. Nhìn sang Porsche lại càng thảm hại hơn, toàn bộ thân xe bị đụng tới móp méo, kính xe vỡ rơi đầy đất, một chiếc xe vốn mới tinh, lúc này giống như gặp phải tai nạn nghiêm trọng cực kỳ thê thảm.
Chương Tiểu Nhã từ trên xe bước xuống, trên mặt cô gái nhỏ vẫn là vẻ bình tĩnh, phủi phủi tay một cái đi tới trước mặt Thang Lệ. Cô tươi cười, nói: “Cô đổ oan cho anh Côn của tôi, đây là báo ứng.”
“Mày... Mày mày!” Thang Lệ giơ ngón tay lên chỉ vào mặt Chương Tiểu Nhã, cánh tay run rẩy kịch liệt, tâm trạng của cô ta bây giờ không chỉ đơn giản là tuyệt vọng nữa, cô ta hận không thể trực tiếp nhào tới xé nát Chương Tiểu Nhã ra.
Chương Tiểu Nhã không chút hoang mang liếc mắt nhìn Thang Lệ, nói: “Không phải chỉ là đụng nát một chiếc xe của cô thôi sao, có gì đáng lo ngại đâu. Nếu cô thật sự là người có tiền, đừng tiếp tục tính toán một chiếc xe nữa, thật không có ý nghĩa gì cả.”
Một câu nói như vậy lại trực tiếp làm cho Thang Lệ đang muốn nổi giận bị nghẹn trở lại. Chương Tiểu Nhã móc điện thoại ra, rất thành thạo gọi tới một dãy số, điện thoại lập tức được kết nối, cô gái vẫn luôn hung hăng vênh váo, làm người tức chết không đền mạng lúc này giờ lại trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, nói: “Ông nội, xe của con bị đụng hư rồi... A, con không sao, ông nội yên tâm... Ông nội, con không thích cái xe nát này nữa, ông lại mua cho con một chiếc khác đi. Con lái BMWs chán rồi, con muốn có một chiếc Mercedes... Ông nội thật tốt, moa moa moa!”
Chương Tiểu Nhã cúp điện thoại, dáng vẻ chọc người tức chết không đền mạng nhìn Thang Lệ, trong ánh mắt cô tràn ngập sự xem thường, châm chọc nói: “Cô không phải làm người tình, làm kẻ thứ ba nhà người ta sao? Cô cũng gọi cho ông già bao nuôi cô bảo ông ta cũng mua cho cô một chiếc xe mới đi. Chiếc Porsche này của cô nhìn qua cũng không được tốt lắm, nếu không thì đổi một chiếc Mercedes đi.”
“Cô...” Thang Lệ tức tới mức khớp hàm run rẩy, cô ta vốn còn muốn xông lên tát Chương Tiểu Nhã, con bé ti tiện đụng nát chiếc xe Porsche của cô ta, nhưng bây giờ cô ta lại không có can đảm này nữa. Bình thường cô ta ở trước mặt người bình thường chảnh chọe lên mặt thế nào cũng được, nhưng lúc này cô ta phải đối mặt chính là một cô gái nhà giàu không biết lai lịch thế nào. Nếu như thật sự đánh người ta, người ta làm sao có thể dễ dàng tha cho cô ta được, bây giờ cô ta cũng chính là một kẻ thứ ba bị vứt bỏ mà thôi, cô ta cũng không mong đợi ông già kia có thể làm gì giúp cho cô ta.
Chương Tiểu Nhã tiếp tục chọc tức khiến người ta chết không đền mạng nói: “Như vậy đi, hai chúng ta đánh cược, nếu như ông già bao nuôi cô có thể mua cho cô một chiếc Mercedes, mà còn phải là chiếc siêu xe cấp S thì Chương Tiểu Nhã tôi sẽ lập tức cúi đầu xin lỗi cô, không không không, quỳ xuống xin lỗi cô cũng được. Nếu như ông già kia không mua cho cô siêu xe, vậy cô cút xa được bao nhiêu thì cút đi xa bấy nhiêu, đừng tiếp tục tới quấy rầy anh Côn của tôi nữa!”
Thang Lệ mím môi, cô ta thật sự không muốn chịu thua trước con nhóc thối tha này, lại không phải chỉ là một chiếc Mercedes cấp S thôi sao? Cho dù cô ta có bị vứt bỏ thì đã sao, ông già kia chơi cô ta nhiều năm như vậy cũng nên mua cho cô ta một chiếc chứ... Chẳng lẽ ngay cả chiếc xe hơn một trăm vạn ông ta cũng không mua sao?
Trong lòng Thang Lệ cũng rất khó chịu, nói cho cùng cô ta không có quá nhiều hi vọng, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt hung hăng gây sự của Chương Tiểu Nhã, cô ta lại không nhịn được muốn thử một lần, cùng lắm thì thua chứ gì? Thua cũng chỉ lập tức rời khỏi đây không có mất mát gì cả, về phần chiếc xe Porsche kia, cô ta có mua bảo hiểm, thật sự không mua được xe mới thì vẫn có thể sửa lại tiếp tục lái, người bình cũng sẽ không lái được một chiếc xe cao cấp như vậy.
Thang Lệ cắn răng, nhìn Chương Tiểu Nhã nói: “Đánh cược thì đánh cược, lại không phải là chiếc Mercedes cấp S sao, cũng không đáng bao nhiêu tiền.” Nói xong cô ta lấy điện thoại ra gọi, qua rất lâu đường dây mới được kết nối, cô ta lập tức ỏn ẻn nũng nịu, trong giọng điệu chứa lượng đường nhiều tới mức khiến người ta nghe mà nổi da gà.
“Ông xã, chiếc xe của người ta không cẩn thận xảy ra chút sự cố, người ta vừa lúc nhìn trúng một chiếc Mercedes cấp S, thật ra cũng không đắt chỉ có hơn một trăm vạn, anh mua cho người ta được không, xem như là quà sinh nhật của người ta năm nay đi.” Thang Lệ nói xong, trên mặt đầy vẻ chờ mong, tim lại đang đập thình thịch.
“Cái gì?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói không kiên nhẫn. “Hơn một trăm vạn mà nói là không đắt à? Cô kiếm cho tôi hơn một trăm vạn thử coi. Cô có biết bây giờ tiền khó kiếm tới mức nào không hả, chiếc xe xảy ra chút trục trặc thì sửa là có thể chạy được rồi, làm gì phải mua xe mới? Được rồi, tôi đang họp, cúp máy đây.”
Tút tút tút...
Trong điện thoại truyền đến tiếng báo bận, nhưng trước đó cô ta nghe được rõ ràng trong điện thoại có tiếng phụ nữ kêu lên: “Ông xã, người ta còn muốn.”
Giống như trời nắng lại đột nhiên có tiếng sét đánh, trực tiếp đánh thẳng vào trong lòng của Thang Lệ. Toàn thân cô ta hóa đá hai giây, ngay sau đó cô ta không dám nhìn Chương Tiểu Nhã, xoay người lặng lẽ rời khỏi. Khi đi được một đoạn, cô ta móc điện thoại di động ra: “Alo, là công ty bảo hiểm XXX đúng không, xe của tôi gặp sự cố.”
Số mạng của một người làm kẻ thứ ba có bao nhiêu bi ai, lúc này lại được diễn tả cực kỳ nhuần nhuyễn ở trên người Thang Lệ.
Về đến nhà, tâm trạng Lâm Côn vẫn không thể bình tĩnh được, dù sao cũng đã từng yêu một thời gian, dù sao là mối tình đầu của kiếp này. Anh không khỏi lại nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Chu Hiểu Nhã, lúc ấy có người nói với anh: “Ôi, anh Côn, cô gái kia thật dễ nhìn, nếu có thể theo đuổi được như cô ta thì thật sự hạnh phúc chết đi được!”
Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên dáng vẻ nước mặt rơi đầy mặt của cô ta vừa nãy bỏ đi, anh đột nhiên nhớ tới một câu nói, cũng không biết là ai đã từng nói -- Phải có nhiều dũng cảm mới có thể nhớ mãi không quên.
Ký ức là một sự đau thương, giống như bóng ma dưới ánh mặt trời, kéo dài vô tận đến nơi sâu nhất trong lòng không có chỗ nào để lẩn trốn.
Trở lại khách sạn, Chu Hiểu Nhã ghé vào trên giường khóc lớn một trận, giống như muốn khóc cho những uất ức trong nhiều năm qua, giống như muốn khóc cho vỡ hết cả lục phủ ngũ tạng của mình mới thôi…
Thang Lệ gọi điện thoại qua nhưng Chu Hiểu Nhã không nghe máy, trước đây cô ta vứt bỏ Lâm Côn là quyết định của chính cô ta, nhưng trong đó phần nhiều là do Thang Lệ phá rối. Bây giờ cô ta lại thấy hoài nghi với người chị họ mà năm xưa mình kính phục, thậm chí bắt đầu cảm thấy không thích nữa. Sau khi khóc một trận, lần đầu tiên cô ta suy nghĩ phải làm thế nào để bản thân mình có thể sống cho tốt.
Mà lúc này, Thang Lệ đang ngồi ở trong căn phòng rộng rãi của cô ta, trong mỗi một góc của căn phòng này đều có vết tích cô ta bị người tình già chơi qua, trên ghế sofa, trong phòng bếp, bệ cửa sổ, bồn tắm, trên bồn cầu, thậm chí còn có trong hành lang.
Cô ta càng lúc càng cảm thấy mình giống như một con điếm, thậm chí còn không bằng cả con điếm, con điếm là tự mình bán mình, thỉnh thoảng được phải người mình thích, đôi khi còn có thể đổi khẩu vị. Mà cô ta lại là chim hoàng yến bị nuôi nhốt, chỉ có thể thành thật trung thành với một ông già mà mình căn bản không thích, nhưng vì tiền trong túi của ông ta, cô ta lại không thể không ra sức. Mỗi lần đều phải dốc hết sức lực để cho ông ta có cảm giác kích thích, khiến cho ông ta cảm thấy thoải mái.
Móc điếu thuốc từ trong túi ra ngậm ở trong miệng, làn khói lượn lờ ở trên gương mặt dần dần tiều tụy của cô ta, khóe mắt của cô ta đã có nếp nhăn. Những nếp nhăn này xuất hiện hơi sớm, thật ra cô ta chỉ vừa 34 tuổi, chính là lứa tuổi chín chắn nhất của một người phụ nữ, nhưng ông già kia không thích người phụ nữ như vậy, ông ta thích những con bé trẻ trung mới mẻ.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô ta tưởng em họ gọi tới, trong lòng còn nghĩ xem nên dạy dỗ con bé thối tha này thế nào, không nói tiếng nào lại bỏ cô ta ở lại đó, vừa rồi cô ta gọi điện thoại cho nó mà nó còn không nghe.
Cầm điện thoại di động lên nhìn, Thang Lệ lập tức trở nên kinh ngạc, không ngờ là ông già kia gọi tới, đã rất lâu rồi ông ta chưa từng gọi điện thoại cho cô ta, tại sao ngày hôm nay ông ta lại có thể đột nhiên gọi tới?
Trong lòng thấp thỏm, Thang Lệ nghe điện thoại, giọng nói ở đầu bên kia điện thoại khiến cho cô ta rất bất ngờ, ông già kia vậy mà lại dịu dàng nói: “Bảo bối, anh không phải là không nỡ mua cho em chiếc xe, thật ra gần đây tài chính trong công ty đang khó khăn. Hôm nay thật sự đang họp, ở trước mặt nhân viên anh không tiện nghe điện thoại.”
Nói dối, đó tuyệt đối là lời nói dối, Thang Lệ lại bi ai phát hiện, cô ta cuối cùng lại nguyện ý muốn nghe lời nói dối của ông ta, đồng thời bằng lòng đi tin tưởng nó là sự thật. Cô ta đã là phụ nữ hơn ba mươi tuổi, thời gian đẹp nhất đã qua, cho dù ông già kia có không tốt thì đối với cô ta cũng đã thành một phần không thể dứt bỏ được. Nếu như không có ông già đó, cô ta không có cách nào duy trì được cuộc sống của mình, càng không dám tưởng tượng tới cuộc sống sau này.
Tục ngữ nói không sai, nghèo lên giàu mới dễ, chứ từ giàu xuống nghèo lại rất khó khăn. Nếu như bây giờ bảo cô ta trở về cuộc sống trước khi làm kẻ thứ ba, vậy còn không bằng giết cô ta cho rồi.
“A, em biết, hôm nay là do em không hiểu chuyện, không nên mở miệng đã đòi anh mua chiếc xe, em xin lỗi.” Thang Lệ nũng nịu nói, giọng nhão nhoét nghe giống như một bé gái phạm sai lầm vậy.
“Lệ Lệ, em thật sự hiểu chuyện, đời này có thể gặp được em chính là cái phúc của Lâm Cửu Phúc anh.” Ông già kia cười nói.
“Ông xã, phúc khí của anh chính là phúc khí của em.” Thang Lệ ngọt ngào nói.
“Bảo bối, hai ngày nữa anh chuẩn bị đến thành phố Trung Cảng một chuyến, em ở đó chờ anh được chứ? Gần đây áp lực công việc quá lớn, anh muốn qua đó thư giãn một chút.”
Trong lòng Thang Lệ âm thầm mắng một câu: “Áp lực công việc lớn, hừ, tôi thấy áp lực giường của ông mới lớn!” Ngoài miệng cô ta vẫn dịu dàng nói: “Được, ông xã, em ở thành phố Trung Cảng trang điểm thật đẹp chờ anh.”
Thang Lệ cúp điện thoại, thở phào một hơi thật mạnh, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô ta và Lâm Cửu Phúc nói chuyện điện thoại lại trở nên khó khăn như vậy, thật giống như đánh trận. Cô ta sẽ không tự chủ được sợ mình nói sai, sợ chọc cho ông ta không vui, bản thân ở trước mặt ông ta từ từ đã không còn tôn nghiêm gì nữa.
Đầu điện thoại bên kia, Lâm Cửu Phúc đang ngồi trên ghế sofa bằng da, nửa người trên để trần, nửa người dưới mặc một cái quần cộc lớn, nhìn điện thoại di động nở nụ cười dâm đãng. Trong điện thoại di động là tin Thang Lệ mới đăng tin ngày hôm nay trên blog, nhan đề viết chị em tốt, phía dưới là bức ảnh của Thang Lệ và Chu Hiểu Nhã...
Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nói dụ dỗ của một người phụ nữ: “Ông xã, anh lại gọi điện thoại cho ai vậy?”
Lâm Cửu Phúc lập tức cất điện thoại, gương mặt già nua đầy thịt béo mỉm cười trả lời: “Có kẻ muốn bán bảo hiểm thôi. Gần đây những kẻ bán bảo hiểm thật sự đáng ghét, mới sáng sớm đã quấy rầy anh rồi!”
“Hi hi, người ta cũng vì cuộc sống thôi, anh cho rằng ai cũng giàu có giống như anh sao?”
“Cũng đúng, vậy anh không trách người ta nữa.” Lâm Cửu Phúc cười dâm đãng nói: “Bảo bối, anh chỉ trách em thôi, chúng ta đã làm nửa ngày rồi mà thuốc của anh hôm nay còn chưa hết đâu, em mau ra đây!”
--------------------