Cảnh Quân Địch là người cực kỳ khí phách, nếu như anh ta sinh ra ở thời cổ đại của Trung Quốc, chắc sẽ trở thành hảo hán Lục Lâm cướp của người giàu chia cho người nghèo, hoặc Bộ Khoái hành hiệp trượng nghĩa trong quan phủ. Trong xã hội hiện tại, anh ta làm Phó cục trưởng cục cảnh sát, xem như không chọn sai ngành.
Chuyện ngày hôm nay khiến Cảnh Quân Địch rất kính nể Lâm Côn, cũng nhận định Lâm Côn là một người đàn ông chân chính, là một người có thể kết bạn. Cảnh Quân Địch bình thường rất thích quen biết nhiều bạn bè, nhưng người có thể lọt vào mắt của anh ta đã ít lại càng ít.
Trời sắp tối, Cảnh Quân Địch dẫn theo con gái Cảnh Nhạc Nhạc quay về khách sạn, cả hai trở lại phòng của mình để cất những đồ đã mua sắm trong phòng, sau đó đi tới bên ngoài phòng Lâm Côn và Lâm Lâm.
Cốc cốc cốc...
“Ai thế?” Lâm Côn đang kể chuyện cổ tích cho Lâm Lâm, nghe thấy tiếng gõ cửa thì lên tiếng hỏi.
“Là tôi, lão Cảnh đây.” Cảnh Quân Địch đứng ngoài cửa nói vọng vào.
“Lão Cảnh?” Lâm Côn còn nghi ngờ hỏi một câu, lập tức liền nghĩ đến Cảnh Quân Địch, không nghĩ tới anh ta còn thích gọi mình như vậy, Lâm Côn đi tới mở cửa, nhìn thấy hai cha con đang đứng ngoài cửa thì cười nói: “Mau vào đi.”
Cảnh Quân Địch dẫn theo Cảnh Nhạc Nhạc đi vào, sau khi Lâm Lâm nhìn thấy Cảnh Nhạc Nhạc, trên mặt còn mang thù. Cảnh Nhạc Nhạc cũng không biết đối xử với với Lâm Lâm thế nào, hai đứa trẻ vẫn còn nhớ chuyện phân cao thấp ở hồ nhân tạo. Lâm Lâm nói cha giết một cá sấu, Cảnh Nhạc Nhạc cho rằng Lâm Lâm nói dối. Thế giới của trẻ con chỉ đơn giản như vậy, không vui đều viết lên mặt.
Lâm Côn và Cảnh Quân Địch đang nói chuyện với nhau, hai đứa trẻ không ai để ý tới ai, Lâm Côn và Cảnh Quân Địch nói mấy câu khách sáo, đột nhiên Cảnh Quân Địch nói với Cảnh Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, con cũng nên xin lỗi Lâm Lâm.”
Cảnh Nhạc Nhạc không phục: “Tại sao ạ?”
Cảnh Quân Địch cười nói: “Bởi vì con đổ oan cho Lâm Lâm, chú Lâm của con đã giết một con cá sấu thật đấy.” Trước mặt người ngoài, Cảnh Quân Địch luôn hùng hổ, nhưng ở trước mặt con gái của mình, anh ta vẫn là người cha dịu dàng dễ gần.
Cảnh Nhạc Nhạc bĩu môi. “Con không tin!”
Lâm Lâm cũng bĩu môi nói: “Bạn tin hay không thì tùy, dù sao cha của mình đã giết một con cá sấu!”
Lúc này Lâm Côn đứng ra hoà giải: “Được, được rồi, hai đứa con đừng tranh cãi nữa, cả hai không cần phải xin lỗi nhau, cả hai đều sai rồi.”
Hai đứa trẻ cùng nhìn về phía Lâm Côn, Cảnh Quân Địch cũng nhìn về phía Lâm Côn.
Đầu tiên Lâm Côn nhìn Cảnh Nhạc Nhạc nói: “Nhạc Nhạc, chú đúng là giết một con cá sấu dưới đáy hồ, cháu tin chú hay không?”
Cảnh Nhạc Nhạc kinh ngạc nhưng không nói lời nào, Cảnh Quân Địch lập tức nói với con gái: “Nhạc Nhạc, chú Lâm Côn không lừa gạt con đâu.”
Lúc này cô bé mới ‘dạ’ một tiếng, xem như tin tưởng.
Lâm Côn lại nhìn Lâm Lâm đang có chút đắc ý nói: “Lâm Lâm, cha giết chết con cá sấu không giả, nhưng mà con cá sấu này không dài hơn mười thước, căn cứ cha quan sát dưới đáy nước, con cá sấu chỉ dài hơn năm thước mà thôi.”
Lâm Lâm mím môi, trên gương mặt nhỏ nhắn mang theo sự áy náy.
Lâm Côn cười nói: “Cho nên, cả hai không ai phải xin lỗi ai cả, Lâm Lâm nhớ kỹ, sau này không được nói quá lên như vậy nữa.”
Lâm Lâm cúi đầu ‘dạ’ một tiếng.
Cảnh Quân Địch cười nói với Cảnh Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, sau này con cũng nhớ kỹ, lúc người khác nói chuyện, con không thể lập tức lại nói người ta nói dối được, trước khi nói người ta nói dối, nhất định phải có chứng cứ.”
Cảnh Nhạc Nhạc cũng ‘dạ’ một tiếng.
Cảnh Quân Địch cười nói với hai đứa trẻ: “Đi đi, cả hai đừng buồn bực nữa, chơi với nhau đi.”
Cảnh Quân Địch nói xong lại nhìn sang Lâm Côn, mặc dù trong lòng anh ta biết Lâm Côn giết cá sấu, nhưng chính miệng Lâm Côn nói ra, anh ta vẫn không nhịn được cảm thấy kinh ngạc, cũng giơ ngón cái với Lâm Côn.
Cảnh Quân Địch dẫn theo Nhạc Nhạc đi tới tìm Lâm Côn và Lâm Lâm, không phải nói chuyện lúc sáng, là muốn mời Lâm Côn và Lâm Lâm đi ăn, trong lòng Cảnh Quân Địch rất coi trọng Lâm Côn, tính tình của anh ta chính là như vậy, coi trọng người nào sẽ chủ động kết bạn với người đó, chỉ có điều qua nhiều năm như vậy, anh ta không gặp được bao nhiêu người khiến anh ta thật sự kính nể như vậy.
Lâm Côn cũng không có lý do từ chối lòng tốt của Cảnh Quân Địch, hai người dẫn Lâm Lâm và Cảnh Nhạc Nhạc đi tới một quán cơm trong trấn Hắc Sơn để ăn tối. Trong khu du lịch này, những quán ăn ở trấn Hắc Sơn đều chật kín người, may mà Cảnh Quân Địch sớm đặt phòng, nếu không lúc này bốn người bọn họ thật sự không có chỗ ngồi.
Phong cách trang trí của căn phòng này rất cao cấp, tuy rằng không hỏi giá, nhưng Lâm Côn cũng biết, nơi này tốn không ít tiền, sau khi ngồi xuống, anh cười nói với Cảnh Quân Địch: “Anh Cảnh, anh phải tốn kém rồi.”
Cảnh Quân Địch cười nói: “Người anh em Lâm Côn, cậu nói như vậy là sai rồi, anh em chúng ta ăn bữa cơm, không nên nói tốn kém gì đó, tôi cảm thấy chúng ta có tính cách giống nhau, cho nên gọi cậu đi ăn, nếu cậu nói tốn kém gì đó thì quá khách khí rồi.”
Lâm Côn nhìn căn phòng, nói: “Anh Cảnh, ăn thì ăn, anh đặt phòng cũng quá cao cấp rồi.”
Cảnh Quân Địch cười nói: “Thằng nhóc cậu đừng có mà ra vẻ, tôi không phải chuẩn bị cho cậu, tôi chuẩn bị cho con gái bảo bối và cháu Lâm Lâm đấy. Hai chúng ta chỉ ăn ké thôi, nếu như chỉ có chúng ta uống rượu, tùy tiện tìm một chỗ vỉa hè là được rồi, cần gì dẫn cậu tới đây?”
Lâm Côn cười nói: “Anh Cảnh nói rất đúng, chúng ta đều là nhờ hai đứa trẻ mà hưởng lợi.” Lâm Côn nói xong, cẩn thận quan sát Cảnh Nhạc Nhạc. “Anh Cảnh, Nhạc Nhạc xinh đẹp như vậy, là giống chị dâu đúng không?”
Cảnh Quân Địch cố ý nghiêm mặt, nói: “Thằng nhóc cậu đúng là không có mắt nhìn, đây là con gái bảo bối của tôi, đương nhiên là giống tôi rồi, không tin cậu nhìn kỹ đi, nhìn đường nét gương mặt của con gái tôi xem, có phải phần lớn đều giống tôi hay không?”
Lâm Côn cẩn thận so sánh một chút, Cảnh Quân Địch nói thật không sai, anh cố ý gật đầu, nói đùa: “Anh Cảnh, tôi tin, Nhạc Nhạc đúng là con ruột của anh, không nghĩ tới gương mặt của anh hợp lại cũng là một người đẹp đấy.”
Cảnh Quân Địch cười nói: “Được rồi, Lâm Côn, cậu cũng đừng mang tôi ra đùa giỡn nữa.” Sau đó anh ta nhìn sang Lâm Lâm, nói: “Cháu Lâm Lâm cũng không tệ, tôi nghe Nhạc Nhạc nói Lâm Lâm là bạn nam đẹp trai nhất lớp...”
Đột nhiên Cảnh Nhạc Nhạc xấu hổ nói: “Cha! Cha nói gì thế, con chưa bao giờ nói như vậy!” Lúc này cô bé đỏ mặt.
Lâm Côn cười nói: “Con tôi giống mẹ.”
Cảnh Quân Địch cẩn thận nhìn ngắm Lâm Lâm, cười nói: “Ai nói, tôi thấy cháu nó giống cậu đấy, cậu nhìn con mắt này, còn cái mũi, đặc biệt là lông mày...”
Cảnh Quân Địch vừa nói như vậy, Lâm Côn cũng chú tâm quan sát, trước kia anh không để ý đến điểm này, dù sao Lâm Lâm không phải là con ruột của anh, làm sao có thể giống anh. Nhưng cẩn thận quan sát so sánh, quả thật Lâm Lâm có vài phần giống anh, Lâm Côn vô cùng kinh ngạc, tự nhủ thật thú vị.
“Lâm Côn, không bằng chúng ta làm thông gia đi, con gái tôi tương lai nhất định là người đẹp, nếu như thật sự làm dâu nhà cậu, con trai của cậu rất có phúc đấy!” Cảnh Quân Địch cười nói.
“Tôi thấy được đấy!” Lâm Côn tươi cười đồng ý, anh cho rằng chỉ là nói đùa, chờ hai đứa trẻ này lớn lên kết hôn, ít nhất còn phải chờ thêm hai mươi năm nữa, chuyện hơn hai mươi năm sau thế nào, ai có thể nói chắc chắn.
“Cha...” Gương mặt nhỏ nhắn của Cảnh Nhạc Nhạc đỏ bừng, bất mãn lầm bầm với Cảnh Quân Địch một tiếng.
“Cha...” Lâm Lâm cũng đỏ mặt, mặc dù cậu bé là con trai, lại là trẻ con, nhưng trong lòng càng dễ dàng xấu hổ, tư tưởng của trẻ con hiện tại trưởng thành sớm, cũng biết kết hôn có ý nghĩa gì.
Nhìn hai đứa trẻ xấu hổ như thế, Lâm Côn và Cảnh Quân Địch tươi cười.
Hai người lớn, hai đứa trẻ năm tuổi, tổng cộng bốn người, bàn cơm lại đủ cho mười bốn người ăn, sau khi ăn một lượt, Cảnh Quân Địch lại mở một chai Mao Đài, cầm hai cái ly và rót cho mình cùng Lâm Côn.
Lâm Côn quen uống rượu mạnh Mạc Bắc, uống loại rượu nhẹ như Mao Đài này, anh có thể uống trăm ly cũng không sao. Cảnh Quân Địch cũng là người hay chuyện trên bàn rượu, không phải bởi vì anh ta thích nói, mà là leo lên vị trí của anh ta, nếu không xã giao là không thể được. Đây cũng là bệnh chung của quan trường Trung Quốc hiện tại, nói chuyện kinh doanh cũng phải nói trên bàn rượu, quan trường cũng giống như thế.
Trên bàn rượu nói chuyện giảo hoạt thì giảo hoạt, nhưng Cảnh Quân Địch tuyệt đối không giống mấy kẻ giảo hoạt miệng lưỡi gian xảo hay bị Lâm Côn chỉnh, một ly rượu nâng lên nhất định phải vì một chuyện gì đó. Anh cũng không nói quá nhiều lời vô dụng, cái này gọi là trước mặt người thật lòng không nói lời dối trá, là thật lòng muốn kết bạn, những chiêu trò dùng cho mấy kẻ không não trên bàn rượu gì đó hoàn toàn không cần dùng đến.
Lâm Côn cực kỳ thưởng thức tính cách sảng khoái của Cảnh Quân Địch, cộng thêm khí phách của anh ta biểu hiện tại hồ nhân tạo, Lâm Côn nhìn người rất chuẩn, Cảnh Quân Địch tuyệt đối là người thật sự đáng để kết bạn.
Lâm Côn và Cảnh Quân Địch đang uống với nhau, lại bởi vì ngại trẻ con ở đây nên bọn họ không uống quá nhiều, hai đứa trẻ đang chơi với nhau, nhìn hai đứa trẻ giống như búp bê, Lâm Côn và Cảnh Quân Địch nhìn nhau, hai người đồng thời cười, tất cả đều không cần nói nữa.
Bên ngoài nhà hàng, Triệu Mãnh mặc thường phục đứng ở vách tường, còn có mấy người trẻ tuổi vẻ mặt lén lút đứng bên cạnh, một người thanh niên nói với Triệu Mãnh: “Anh Mãnh, người kia đang ở bên trong.”
Sắc mặt Triệu Mãnh thâm trầm, nửa gương mặt trái sưng phù, anh ta nói với mấy người trẻ tuổi này: “Bọn mày thông minh một chút, ra tay phải giữ chừng mực, gãy tay gãy chân cũng được, không cho phép tắt thở.”
“Anh Mãnh, anh cứ yên tâm đi, chúng tôi làm việc anh còn không yên tâm sao!” Người trẻ tuổi cầm đầu nói.
“Được, bọn mày làm tốt việc này, những chuyện bẩn thỉu của bọn mày lúc trước, tao sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nếu như làm không tốt...” Triệu Mãnh cười lạnh, sắc mặt mấy người thanh niên kia liền thay đổi.
--------------------