Làm một nhân vật có thực lực mạnh mẽ, Lâm Côn luôn luôn giấu mình, hơn nữa từ trước tới nay anh chưa quát lớn với ai như vậy. Nói khách quan thì tiếng quát lớn này chứa đầy sự giận dữ còn mang khí thế chấn động lòng người, nhưng trong mắt chỉ huy Lâm của chúng ta lại cảm thấy tiếng quát này yếu ớt chẳng có sức lực gì cả, chỉ có những người không có bản lĩnh lại tự cho mình là đúng mới thích quát to như vậy.
Anh quay đầu nhìn theo tiếng quát, chỉ thấy một người đàn ông trung niên dáng người bình thường đứng đó, ông ta đang tức giận đứng ở cửa chính của Bách Phượng Môn, hai bên còn có hai người mặc quần áo vệ sĩ. Hai người này đều đeo kính râm lớn, loại kính râm này trong mắt kẻ khác rất ‘ngầu’, nhưng trong mắt của chỉ huy Lâm và Long Đại Tương, loại người không có việc gì mang theo kính râm lớn như thế đều là những kẻ ngốc nghếch.
Không đợi Lâm Côn nói, Long Đại Tương đã đi tới, sắc mặt anh ta u ám đi về phía người trung niên kia, vừa đi vừa rất bất đắc dĩ hỏi: "Tôi nói này ông anh, ông không có việc gì quát lớn làm chi, ông có biết tôi nhát gan hay không, vừa rồi ông quát tôi như thế, trái tim của tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực rồi!"
Nhìn dáng vẻ lúc này của Long Đại Tương, rõ ràng anh đang lừa người. Mặt Lâm Côn đen như dít nồi cháy, người này thật sự không biết xấu hổ, khi anh ta đối mặt với mưa bom lửa đạn trên chiến trường còn chưa bao giờ sợ hãi, cũng không biết đã ra vào bao nhiêu nơi khói lửa, hiện tại còn nói bị tiếng quát của người này dọa sợ, đúng là quá giả mà.
Chỉ có điều Long Đại Tương không cho rằng như vậy, ngay sau đó còn lộ ra vẻ mặt vô tội, ánh mắt mang theo ảo não, tuy rằng không nói gì nhưng giống như đang nói: "Khốn kiếp, mày phải chịu trách nhiệm với tao!"
Mọi người xung quanh đều sửng sốt, trên đầu của bọn họ như có một đám quạ bay ngang, còn có tiếng oác oác vang vọng.
Người đàn ông trung niên đứng ở cửa không phải là ai khác, mà là Phạm Chí Kiên đại ca khu phía bắc thành phố Trung Cảng. Trên bản đồ của thành phố Trung Cảng, khu phía nam thành phố Trung Cảng giáp biển là đầu tàu phát triển du lịch, khu phía bắc có rất nhiều trường học, là cái nôi giáo dục của thành phố Trung Cảng. Hiện tại ai cũng biết những năm qua trường học kiếm được rất nhiều tiền, cho nên rất nhiều đại ca tại thành phố Trung Cảng đều nhận định rằng, tài phú của khu phía nam đứng đầu, khu phía bắc có thể xếp thứ hai. Tục ngữ nói có tiền thì tùy hứng, lời này rất đúng khi ra đường lăn lộn, có tiền có khả năng chiêu mộ càng nhiều đàn em, có tiền có khả năng tạo ra càng nhiều quyền uy, có tiền mới có thể ra đường hò hét.
Phạm Chí Kiên là đại ca xã hội đen, người trở thành đại ca ngoại trừ có khí thế hung hăng hơn người, còn phải có vẻ của những tên nhà giàu mới nổi. Bình thường chỉ cần đi ra đường, ông ta sẽ theo thói quen cho rằng trên đời này không ai hơn mình, thành phố Trung Cảng có không ít đại ca nhưng trên người đầy khí chất nhà giàu mới nổi như ông ta lại không nhiều.
Nhìn thấy tên đầu trọc bị đánh, trong lòng Phạm Chí Kiên tức giận không nhỏ, ông ta lập tức quát lớn: "Khốn kiếp, bọn mày không muốn sống đúng không, tại sao bọn mày dám đánh thuộc hạ của tao, cũng không hỏi thăm xem tao là..."
Không đợi Phạm Chí Kiên nói hết lời, Long Đại Tương lại lộ ra vẻ mặt vô tội ngắt lời: "Mày là cọng lông gà nào mà tao phải biết mày là ai, hiện tại trái tim của tao như nứt ra, tao cũng nên biểu thị một chút."
Nói xong, trên gương mặt Long Đại Tương lộ ra vẻ trào phúng mỉa mai Phạm Chí Kiên, thái độ như đang nói ‘ông đây quyết tâm đánh vào mặt của mày’.
"F*ck!" Phạm Chí Kiên không nhịn được nổi giận gầm lên một tiếng, dường như trong bụng trào lên ra hai đám lửa, đôi mắt của ông ta mang theo lửa giận đáng sợ, sau đó vung bàn tay to mọng chỉ vào Long Đại Tương, "Đánh nó tàn phế cho tao!" Hai tên đàn em đứng sau lưng đã xông thẳng về phía Long Đại Tương.
Người có thể đi theo bên cạnh đại ca thì không phải những xã hội đen lăn lộn thường thấy trên đường. Chỉ thấy hai đàn em kia giang chân hình cung, dồn tất cả sức lực toàn thân vào hai tay, sau đó bọn họ tấn công như sao băng lướt qua bầu trời.
Long Đại Tương lại nở nụ cười nhạt, Lâm Côn không đành lòng nhìn cho nên đã dõi mắt nhìn một cô gái xinh đẹp đi ngang qua đường. Nắm đấm của hai tên đàn em còn chưa đánh tới trước mặt Long Đại Tương, Long Đại Tương đã bọn họ một đạp, bắp chân to lớn của anh ta lướt qua còn mang theo tiếng xé gió, cũng đạp vào bụng dưới của một tên đàn em. Tốc độ của một đạp này rất nhanh, nhanh đến mức không phù hợp với thân thể to lớn như Long Đại Tương, cảm giác như một chiếc container to lớn chạy với tốc độ của xe Lamborghini.
Sau tiếng một tiếng trầm đục, tên đàn em bị đạp trúng kêu la thảm thiết, thân thể còng xuống như con tôm luộc, đồng thời cũng bay ngược về phía sau, đâm mạnh vào cửa kính lớn của Bách Phượng Môn, đôi mắt người này trợn trắng và ngất xỉu tại chỗ, cũng may cánh cửa kính đủ chắc chắn, cho nên cũng không bị đụng nát.
Tên còn lại thấy thế, đôi mắt anh ta khủng hoảng và khiếp sợ tới cực điểm, trong nhận thức về thế giới của anh ta, sợ rằng vẫn chưa có người nào có thể dùng một đá đạp người anh em của anh ta bay xa như vậy, lúc này đối mặt với người ngoan độc như thế, trong lòng anh ta sợ hãi, bỗng nhiên nắm đấm đánh tới cũng dừng giữa không trung.
Nhưng tất cả đã muộn rồi, Long Đại Tương đạp bay một người xong, anh ta cũng ra quyền tấn công người còn lại, lại nghe tiếng gió vang lên, gương mặt của tên đàn em vặn vẹo trong nháy mắt, đôi mắt của anh ta cũng trợn trắng, trực tiếp đầu ngửa về phía sau và ngất đi.
Chỉ trong nháy mắt, xung quanh hoàn toàn yên lặng, dù là người nào đi ngang qua cửa chính Bách Phượng Môn đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Long Đại Tương, thậm chí có người há hốc mồm, ngay cả Phạm Chí Kiên cũng lộ ra vẻ mặt khó tin. Vẻ mặt của ông ta hoảng hốt và sợ hãi, bắp thịt trên mặt không ngừng run rẩy, vẻ mặt kiêu ngạo không ai sánh bằng của ông ta cũng biến mất hoàn toàn.
"A..." Long Đại Tương đi tới trước mặt Phạm Chí Kiên, kéo cổ áo người đàn ông nhà giàu mới nổi lên cao, anh ta cười khinh miệt và mỉa mai: "Mẹ kiếp! Không phải mày rất đắc ý sao? Mày còn có đàn em nào nữa không, gọi tất cả ra đây cho ông, ông mày còn chưa phát huy được chút quyền cước nào, gọi ra đây hết cho ông đây luyện tay một lát."
Vẻ mặt của Phạm Chí Kiên khó coi tới cực điểm, trong lòng tức giận không kìm nén được, ông ta đường đường là đại ca của khu vực phía bắc, mất mặt không nói, sợ rằng còn bị đánh một trận, trên mặt ông ta mang theo sợ hãi và hoảng hốt, ánh mắt nhìn về phía Long Đại Tương cũng run rẩy.
Thấy Phạm Chí Kiên không nói lời nào, Long Đại Tương cũng không kiên nhẫn chơi với ông ta nữa, lúc này anh vung tay tát thẳng vào gương mặt béo ú của Phạm Chí Kiên, lại nghe âm thanh giòn tan vang lên, Long Đại Tương vừa tát vừa nói: "Mẹ bà, rốt cuộc mày có gọi người đến hay không, ông mày còn chưa đánh đã tay đấy, hống hách ngang ngược vừa rồi của mày đi đâu rồi? Mẹ kiếp, dám kêu gào trước mặt ông mày, kêu nữa đi, đừng có bày ra dáng vẻ đáng thương như vậy!"
Phạm Chí Kiên bị đánh giống như học sinh tiểu học làm sai chuyện, chỉ có điều lần này bị đánh ông ta còn xấu hổ hơn cả học sinh tiểu học làm sai chuyện, bị đánh tới rụt cổ về phía sau, cũng không dám nói câu nào.
"Được rồi, bỏ đi." Lâm Côn khoát tay với Long Đại Tương, ra hiệu cho anh ta dừng lại, thấy Phạm Chí Kiên nhát gan như vậy, nếu lúc này lột quần của ông ta ra, ông ta cũng không dám nói cái rắm gì.
Lời Lâm Côn nói ra chính là mệnh lệnh, Long Đại Tương lập tức ngừng lại, quay đầu lại cười nói với Lâm Côn: "Anh Côn, thằng này chơi không vui gì cả, vừa rồi kiêu ngạo vô cùng, hiện tại lại làm ra vẻ mặt đáng thương."
Lâm Côn mỉm cười đi tới, nhìn sắc mặt của Phạm Chí Kiên từ tái xanh biến thành màu đen, anh khẽ cười nói: "Nếu tôi không nhận sai người, vị đại ca này chính là anh Phạm ở khu phía bắc đúng không? Thật xin lỗi, vừa rồi chúng tôi có xúc phạm tới anh." Đây tuyệt đối là chiêu đánh xong lại cho quả táo ngọt, ánh mắt Phạm Chí Kiên đầy phức tạp nhìn Lâm Côn, ông ta không lên tiếng, thật ra trong đầu ông ta đã sớm hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Lâm Côn.
"Chà chà..." Lâm Côn lắc đầu, khẽ thở dài một hơi: "Xem ra là tôi nhận lầm người, nếu là anh Phạm, tôi vốn định cho anh ấy một chút thể diện, nếu không phải là anh Phạm, vậy không thể làm gì khác hơn là bảo người anh em của tôi thăm hỏi ông vậy." Anh nói xong lại nhìn sang Long Đại Tương: "Người anh em, tiếp đón ông ta đi."
"Được thôi!" Long Đại Tương đáp một tiếng, sau đó vung quyền hướng thẳng mặt Phạm Chí Kiên, Phạm Chí Kiên sợ hãi run rẩy, nếu là trước kia da thịt của ông ta sẽ chịu được trận đòn như vậy. Bất cứ đại ca nào trong thành phố Trung Cảng đều đã tự mình trải qua, bọn họ đều đi từng bước mới leo lên được địa vị như hiện tại, nhưng bây giờ trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng, da thịt đã sớm thay đổi không chịu nổi.
"Tôi là Phạm Chí Kiên!" Vẻ mặt Phạm Chí Kiên hoảng sợ nói to, thậm chí còn lặp lại: "Tôi là Phạm Chí Kiên, đừng đánh!"
Lâm Côn giơ tay lên, Long Đại Tương dừng lại, Lâm Côn cười khẩy, trên mặt Long Đại Tương cũng lộ ra một tia xem thường, đồng thời những người đang xem náo nhiệt xung quanh cũng khinh thường nhìn Phạm Chí Kiên, người lăn lộn trên đường đều có một ít bản lĩnh, nếu không có, không bằng đi bán khoai lang nướng đi.
"Quả nhiên là anh Phạm." Lâm Côn vội vàng khoát tay, giả ra vẻ mặt tôn kính, cũng giả nhân giả nghĩa một chút, cười nói: "Không biết hôm nay anh Phạm tới địa bàn của tôi là muốn làm chuyện gì?"
Phạm Chí Kiên do dự một chút nhưng không muốn mở miệng, ngay sau đó lại nhìn sang Long Đại Tương bên cạnh Lâm Côn, lập tức thay đổi chủ ý, nói: "Ngày hôm nay... Ngày hôm nay tôi đến đây chúc mừng anh thắng thầu tập đoàn Phong Hoàng."
Long Đại Tương nghe xong lại gắt một tiếng, "Khốn kiếp, mày diễn sâu quả thật nhuần nhuyễn đến không biết xấu hổ nhỉ, mẹ kiếp, một đám người chúng mày chạy vội tới nơi này, còn không phải bởi vì đố kỵ anh Côn nhận hết toàn bộ tập đoàn Phong Hoàng hay sao? Bây giờ tao sẽ dùng một quyền đập chết đám con cháu rùa rụt đầu như bọn mày!"
Long Đại Tương nói xong lại giơ nắm đấm lên chuẩn bị đánh Phạm Chí Kiên, Phạm Chí Kiên sợ tới mức lui về phía sau, Lâm Côn phất tay ngăn cản, "Đại Tương, bình tĩnh một chút, nếu anh Phạm nói là tới chúc mừng chúng ta, tục ngữ có câu đưa tay không đánh mặt người tươi cười, cho dù thế nào cũng phải cho anh Phạm mặt mũi. Anh Phạm, chuyện là thế này, xe của anh đỗ ở vị trí của tôi, anh xem có nên bảo tài xế của anh lái xe sang chỗ khác hay không?"
Phạm Chí Kiên hơi ngẩn ra, sau đó ông ta khôi phục tinh thần, nói liên tục: "Phải phải." Ông ta vội vàng đi tới nói với tên tài xế đầu trọc bị Long Đại Tương đánh lúc nãy, "Lý Tử, đừng có giả vờ chết nữa, mau dậy lái xe sang chỗ khác đi!"
Tài xế đầu trọc đang nằm trên mặt đất nghe thế vội vàng bò dậy, sau đó mặt mày xám xịt chui vào trong xe, xung quanh vang lên những tiếng cười, những người vây xem có người đi đường, cũng có những đàn em và tài xế của các đại ca từ sảnh lớn Bách Phượng Môn đi ra, thậm chí còn có một số đại ca khác…
--------------------