Hàn Duy Chính hoàn toàn không coi Lâm Côn ra gì, hừ lạnh một tiếng rồi đi ra cửa, Lâm Côn lúc này ăn mặc rất gọn gàng đâu ra đó, nhưng trong mắt của Hàn Duy Chính, chẳng qua chỉ là một tên vô lại trên đường phố đang giấu mình thôi, ông ta đường đường là Bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Cương, con gái lại đi chơi với một thằng lưu manh lông bông, rõ ràng là một sự sỉ nhục đối với ông ta!
Từ Khiết nhìn Hàn Tâm, khuôn mặt con gái sưng rộp lên hằn rõ năm dấu ngón tay khiến bà rất đau lòng, nhưng Lão Hàn đi rồi, bà cho dù có thương con gái thế nào đi nữa cũng phải đi theo, đứng dậy nói với Hàn Tâm: “Con gái, sau khi về nhà thì dùng nước lạnh đắp lên, như vậy sẽ nhanh chóng bớt sưng đi, con đừng trách cha con.”
Hàn Tâm mím môi, những giọt nước mắt long lanh rơi lộp bộp xuống mặt đất, thời khắc này trái tim cô rất đau, đau đến tê dại đau đến rối loạn. Cô không chỉ đau vì bản thân mình, mà còn đau cho cha mẹ mình, và cũng đau cho người cha một lòng một dạ muốn tiến bước trên con đường quan chức, con người luôn vì một chút hư danh mà từ bỏ quá nhiều thứ.
“Thím Từ, xin dừng bước.”
Lâm Côn mỉm cười đứng dậy, đi tới trước mặt Từ Khiết, “Thím từ, cháu hiểu tâm tư của chú Hàn, một người như Tưởng Thiên Đức có là cái thá gì, nếu chú gặp người ngồi ở phòng bên cạnh, chắc chắn sẽ tỉnh ngộ sáng tỏ thông suốt.”
Từ Khiết nhìn Lâm Côn bằng ánh mắt khó hiểu: “Bên cạnh?”
Hàn Duy Chính đi một mạch tới cửa chính của nhà hàng, ông ta hiếm khi tức giận, và càng hiếm khi đánh con gái mình, hôm nay thật sự là ông ta không thể kiềm chế được bản thân nữa mới thế, nhưng khi đi ra tới ngoài cửa ông ta bắt đầu hối hận. Ông ta giơ tay lên nhìn vào hai bàn tay của mình, nhớ tới cái tát vừa rồi dành cho con gái của mình, nhớ tới khuôn mặt sưng lên của con gái, nếu không phải vì có người đi lại xung quanh thì lúc này ông sẽ lập tức ra tay tát thẳng vào mặt mình.
Di động trong túi vang lên, lấy ra nhìn, vợ của ông Từ Khiết gọi, Hàn Duy Chính nghe điện thoại với giọng bình tĩnh, bên kia, Từ Khiết nói: “Lão Hàn, ông mau lên lầu đi.”
Giọng của Từ Khiết có hơi kích động, Hàn Duy Chính hiểu sai ý của bà, ông tưởng rằng Hàn Tâm xảy ra chuyện gì, bởi vì vừa rồi mình đánh con gái, sợ là trong lòng con gái cảm thấy khó chịu nên lại gây ra chuyện gì ngốc nghếch.
Hàn Duy Chính thở hổn hển chạy hồng hộc lên lầu, kết quả thấy Từ Khiết đang đứng ở cửa phòng nói chuyện với vợ chồng Dư Tông Hoa, Hàn Duy Chính sững sờ, tưởng rằng mình đang sống trong ảo giác.
“Bí thư Hàn.” Dư Tông Hoa cười lớn chào hỏi, hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, bình thường chỉ có quan hệ đồng nghiệp mà thôi, thêm vào đó hai người bọn họ một người thuộc phải thực quyền, một người lui xuống ở tuyến hai, bình thường cũng không đi lại thân mật lắm, do đó khi xưng hô thường vẫn thêm vào đó cả chức vụ là thích hợp nhất.
“Bí thư Dư.” Hàn Duy Chính cười nghênh tiếp, hai người đưa tay ra bắt tay nhau tượng trưng, trong lòng ông cảm thấy khó hiểu, không hiểu sao Dư Tông Hoa lại có mặt ở đây, nhưng nếu đã xuất hiện ở đây rồi, thì chắc chắn là phải có gì đó khác lạ.
Hàn Duy Chính cũng là tay già đời trong mảng chính trị, đối với con người, địa điểm... Những nhân tố cơ bản này, ông ta có khứu giác nhạy cảm, trực giác nói với ông ta rằng, sở dĩ Dư Tông Hoa xuất hiện ở đây, chắc chắn là có liên quan tới người bạn trai như côn đồ kia của con gái mình, còn như rốt cuộc mối quan hệ đó là như thế nào, thì ông ta còn không chắc lắm.
Hàn Duy Chính hỏi thăm dò: “Bí thư Dư, sao trùng hợp vậy, anh cũng tới thành phố Trung Cảng à, sao không nói trước một câu, chúng ta có thể cùng nhau đi tàu cao tốc tới đây, trên đường đi có thể nói chuyện hàn huyên.”
Dư Tông Hoa cười nói: “Tôi cũng đang ở Thẩm Dương cảm thấy bức bối buồn chán, nên mới đưa vợ đi ra ngoài chơi, Bí thư Hàn, xin mời vào trong, hôm nay nhân cơ hội này, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, uống chén rượu.”
Hàn Duy Chính cười nói: “Được đó, khó mà có cơ hội được ngồi cùng nhau, hôm nay chúng ta phải ăn uống cho thật thoải mái, cũng không nhớ lần trước uống say là khi nào nữa rồi, hôm nay hay tôi và bí thư Dư không say không về?”
Dư Tông Hoa cười nói: “Được đó, nếu Bí thư Hàn đã nói vậy, hôm nay nhất định tôi sẽ hết mình cùng người quân tử, không say không về!”
Hàn Duy Chính và Dư Tông Hoa cùng nhau đi vào phòng, Lâm Côn và Hàn Tâm đều đã ngồi bên trong, khi nhìn thấy Lâm Côn và Hàn Tâm, Hàn Duy Chính chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả, ông ta sớm đã đoán được Lâm Côn và Dư Tông Hoa có mối quan hệ với nhau, còn như mối quan hệ giữa hai người bọn họ cụ thể ra sao, thì còn phải đợi để kiểm chứng. Ccó điều nói đi cũng phải nói lại, giả dụ như Lâm Côn và Dư Tông Hoa có quan hệ bình thường, làm sao có thể mời được Dư Tông Hoa từ xa xôi tới đây, Dư Tông Hoa là người nổi tiếng không tranh danh đoạt lời, làm sao lại có thể vì một người không được liên quan lắm để tới thành phố Trung Cảng chứ?
Dư Tông Hoa cười nói: “Bí thư Hàn, tôi xin giới thiệu một chút, đây là Lâm Côn, là cháu trai lớn của tôi, nếu không có đứa cháu trai này, thì thằng con trai duy nhất của nhà họ Dư chúng tôi đã bỏ mạng ở Somalia rồi.”
“Ồ?” Hàn Duy Chính không tránh khỏi phải quay qua đánh giá Lâm Côn, chuyện trước kia Dư Chí Kiên bị nhóm khủng bố Somalia bắt cóc, ông ta cũng có nghe sơ qua, cũng từng nghe nói là quân khu Mạc Bắc phái người đi cứu, nghe nói người cứu Dư Chí Kiên có bản lĩnh cực kỳ giỏi, không chỉ cứu được Dư Chí Kiên ra, mà còn một mình đánh tan nát cả nhóm khủng bố đó.
Sao mà nhìn thế nào cũng chỉ thấy Lâm Côn giống một tên côn đồ ngoài đường, trong lòng Hàn Duy Chính dấy lên sự nghi ngờ đối với lời nói của Dư Tông Hoa, nếu người trước mặt này đúng là người trong lời đồn đại ấy, vậy ít nhất phải là một nhân vật đi đứng phong thái khác hơn người chứ, sao lại có cái vẻ như một tên côn đồ với dáng vẻ vô lại thế này?
Nhưng dù ra sao, Dư Tông Hoa cũng là Bí thư đảng ủy tỉnh, cũng không tới nỗi lừa gạt ông đâu nhỉ?
Lâm Côn đứng lên, lễ độ cười nói: “Chú Hàn, vừa rồi xin lỗi chú, nếu có chỗ nào xúc phạm xin chú thứ lỗi.”
Đứng trước mặt Dư Tông Hoa, Hàn Duy Chính cũng không đến nỗi xụ mặt khó chịu với Lâm Côn, cười nói: “Bỏ đi, không có gì đâu.”
Dư Tông Hoa nhìn Hàn Duy Chính rồi lại nhìn Lâm Côn, cười nói: “Côn Tử, cháu yên tâm đi, cái bụng rộng lượng của Bí thư Hàn chứa được mấy chuyện lặt vặt đó của cháu trong đấy, sau này làm gì chú ý một chút là được rồi.”
Lâm Côn cười nói: “Cháu biết rồi, chú Dư.”
Món ăn đã được bày lên bàn hết cả rồi, nếu nói về chức vụ cao thấp, Hàn Duy Chính cao hơn Dư Tông Hoa, bởi vậy ly đầu tiên Dư Tông Hoa nhấc lên mời Hàn Duy Chính, Dư Tông Hoa nhấc ly rượu lên mỉm cười nói với Hàn Duy Chính: “Bí thư Hàn, khó có cơ hội được ngồi uống cùng nhau, nào, tôi mời anh một ly!”
Hàn Duy Chính nhấc ly rượu lên, cười nói: “Cảm ơn Bí thư Dư, chúng ta đã cùng làm việc chao nhiêu năm, trước giờ tôi rất kính phục con người Bí thư Dư, ly này anh mời tôi, tôi cũng mời anh, chúng ta cùng cạn!”
Trên quan trường, Dư Tông Hoa và Hàn Duy Chính đều là những người thâm trầm kín tiếng, tục ngữ nói cẩn thận thì có thể chạy được thuyền cả vạn năm, chốn quan trường kỵ nhất là hùng hùng hổ hổ, chú trọng nhất là hai chữ ‘trầm ổn’, chỉ có trầm ổn mới có thể từng bước từng bước bước về phía trước, những quan chức hùng hùng hổ hổ, đều sẽ tự đốt cháy mình không còn lại một chút dư cặn nào trong ngọn lửa hùng hổ đó.
Nhưng lúc này với khí thế uống rượu hiện giờ của Dư Tông Hoa và Hàn Duy Chính, hoàn toàn khác biệt so với hình tượng trầm ổn trước đây. Hình ảnh này giống như hai người bạn già đang cùng nâng ly uống sảng khoái, chứ không phải là cuộc đối ẩm giữa hai nhà lãnh đạo lớn trên đỉnh cao quyền lực của chính quyền tỉnh.
Một ly uống cạn, Lâm Côn và Hàn Tâm lập tức lại rót đầy cho Dư Tông Hoa và Hàn Duy Chính, vừa rồi uống rượu trắng, sau khi ly rượu vào tới trong bụng, sắc mặt hai người bắt đầu đỏ ửng, rượu này không mạnh vừa đâu.
Ly thứ hai là do Lâm Côn nâng lên, Lâm Côn cũng không mảy may quan tâm đến quy tắc quy củ trên bàn rượu, dù gì khi thấy Dư Tông Hoa và Hàn Duy Chính uống xong rồi thì anh lập tức nâng ly lên, cười nói: “Ly này cháu mời hai chú và hai thím, chúc hai chú càng ngày càng đi xa đi hơn trên con đường quan chức vì dân phục vụ, chúc hai thím càng lúc càng xinh đẹp!”
Những lời nói của anh, tuyệt đối là điều giản dị không hoa lệ, có điều lại gãi đúng chỗ ngứa trong lòng của bốn vị trưởng bối, Hàn Duy Chính một lòng muốn tiến bước trên con đường quan chức, Dư Tông Hoa ngược lạ không kỳ vọng gì, trước giờ chưa bao giờ nghĩ sẽ thế nào trên đường quan chức này cả, ông chỉ nghĩ sau này về già sẽ ở bên vợ cùng nhau sống những tháng ngày vui vẻ, còn như vợ của Hàn Duy Chính, Từ Khiết với cả bà Dư, có người phụ nữ nào không hy vọng mình càng sống càng trẻ ra?
Ly rượu này mọi người cùng nhau uống, Hàn Duy Chính và Dư Tông Hoa uống rượu, ly của Lâm Côn cũng là rượu, chỉ có ly của Từ Khiết, Vu Khánh Nguyên, Hàn Tâm là đồ uống khác, lại một ly rượu nữa đã cạn, lúc này trên mặt Dư Tông Hoa và Hàn Duy Chính đã có dấu hiệu ngà ngà say, rượu trắng không phải bia, uống hai ly mà không say chắc chỉ có ít người làm được.
Tửu lượng của Hàn Duy Chính và Dư Tông Hoa cũng khá, đương nhiên không thể nào đọ được với Lâm Côn, người đã uống quen rượu mạnh của vùng Mạc Bắc.
Nhân lúc rượu vào, Hàn Duy Chính nhìn Dư Tông Hoa cười cởi mở sảng khoái: “Bí thư Dư, anh lớn hơn tôi mấy tuổi, con người anh trước giờ tôi luôn bội phục, chúng ta cũng đừng gọi nhau là Bí thư này Bí thư nọ nữa, nghe nó xa lạ lắm, tôi có một đề nghị, chúng ta cứ gọi thẳng nhau là anh em, tôi gọi anh là Dư đại ca, anh gọi tôi là Hàn lão đệ, thế nào?
Dư Tông Hoa cũng cười sảng khoái nói: “Được đó! Hàn lão đệ.”
Hàn Duy Chính cười nói: “Dư đại ca!”
Mấy tiếng ‘Hàn lão đệ’, ‘Dư đại ca’ nghe ra thì chẳng cảm thấy gì, trên bàn rượu có tí rượu vào người ai mà lại không bộc phát cơ chứ, nhưng những tiếng gọi này nó đại diện cho ý nghĩa khác. Đối với cục diện quyền lực sau này ở tỉnh Liêu Cương, và thậm chí là cả sự phát triển của cả tỉnh Liên Cương, và đến cả sự phát triển của thành phố Trung Cản, đều sẽ có những sự ảnh hưởng to lớn.
Hàn Duy Chính là người của phái thực lực và làm thực tế, là một phần tử chính trị cuồng nhiệt, chỉ có điều vì nhảy dù xuống tỉnh Liêu Cương, nên trước giờ luôn bị Vu Khánh Nguyên bài xích, ông ta chính là nhân vật quyền lực trung tâm tại mảnh đất Liêu Cương. Năm năm vừa rồi ông không làm gì sai, cũng không có hành động gì quá lớn, nếu không có hành động gì thì không thể nào bước tiếp trên con đường chính trị, đây là quy tắc trong chốn quan trường: anh, một quan chức không có một hành động gì không có một thành tích chính trị gì, quốc gia tại sao phải đề bạt anh? Quốc gia cần là cần những người cống hiến cho đất nước cho nhân dân!
Dư Tông Hoa cũng là một quan chức sinh ra và lớn lên ở tỉnh Liêu Cương, ban đầu từ một quan chức ở thôn mà từng bước từng bước đi lên, thứ ông dựa vào hoàn toàn không phải là tranh thủ thời cơ trục lợi này kia, mà là từng bước từng bước bước đi vững chắc mà làm lên. Những ngày đầu cũng là một trong những người có thực lực nhất trong phái thực lực ở tỉnh Liêu Cương, nói thế này đi, ban đầu nếu không phải vì ông chủ động rút xuống tuyến hai, thì hôm nay sẽ không có Hàn Duy Chính ngồi ở vị trí Bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Cương, vị trí đó vốn dĩ là của ông.
Trong tay của Dư Tông Hoa, tuyệt đối tuyệt đối có thực lực rất lớn, rất nhiều người bao gồm cả Tưởng Thiên Đức và Vu Khánh Nguyên nữa đều cho rằng sau khi Dư Tông Hoa lui về ẩn cư, thì khách tới cửa thưa thớt, đã không còn được uy thế danh vọng như năm nào. Quả đúng mấy năm nay Dư Tông Hoa sống cuộc đời khiêm nhường giấu mình, nhưng, đó không phải thực lực thật sự của ông, hiện nay ông vẫn là một người ở tỉnh Liêu Cương mà chỉ một cái giậm chân cũng đủ để chấn động toàn tỉnh.
Có vài người chinh phục người khác dựa vào địa vị của mình, nhưng lại có những người dựa vào ma lực mê hoặc của mình để chinh phục người khác, Dư Tông Hoa thuộc về loại số hai.
Với cái danh Bí thư đảng ủy, Dư Tông Hoa trước giờ rất ít khi hỏi tới mấy việc chính trị, đối với cuộc đấu giữa Hàn Duy Chính và Vu Khánh Nguyên, trước giờ ông chưa từng hỏi tới. Nhưng hôm nay vì Lâm Côn, ông đã đồng ý giúp đỡ Hàn Duy Chính, Hàn Duy Chính lập tức như hổ thêm cánh, có thể cùng tranh cao thấp với Vu Khánh Nguyên rồi.
Trên bàn rượu, Dư Tông Hoa và Hàn Duy Chính vừa uống rượu vừa nói chuyện rất vui vẻ, họ không nói mấy chuyện chính trị, mà nói về mấy thứ cầm kỳ thi họa, Lâm Côn và Hàn Tâm trò chuyện với nhau, mẹ của Hàn Tâm là Từ Khiết thì nói chuyện với Vương Lan, lâu lâu Từ Khiết lại nhìn Lâm Côn, khẽ hỏi Vương Lan: “Chị Vương, đứa cháu này của chị càng lúc thấy càng hợp mắt, so với lúc nãy mới gặp thấy tốt hơn nhiều rồi.”
Vương Lan mỉm cười không nói gì, hình như Từ Khiết đã thích ông con rể này rồi, chỉ có điều con trai của Lâm Côn đã lớn vậy rồi…
--------------------