Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa – Lâm Côn – Truyện full tác giả: Hài chút thôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong túi chính là một đôi giày, đó là loại thịnh hành nhất của năm nay, có thể sử dụng bốn chữ để hình dung về đôi giày này -- Thời trang, tinh tế. Giá thị trường là hơn ba ngàn, đôi giày này màu trắng, kết hợp với quần áo trên người Lâm Côn, tuyệt đối có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung.

 

Lâm Côn nhận lấy đôi giày, mỉm cười hỏi Hàn Tâm: “Em biết anh đi số bao nhiêu sao?”

 

Hàn Tâm mỉm cười nói: “Anh đi vào không phải sẽ biết à?”

 

Lâm Côn ngồi xuống đi đôi giày vào, kích cỡ vừa vặn, anh không nhịn được nghi ngờ nhìn Hàn Tâm nói: “Làm sao em biết số giày của anh?”

 

Hàn Tâm mỉm cười nói: “Em có thể nói đây là một bí mật không?”

 

Lâm Côn cười nói: “Anh biết rồi, em nhất định đã len lén nhìn qua số giày của anh đúng không.”

 

Hàn Tâm mỉm cười, xem như là ngầm thừa nhận.

 

Sau khi quét thẻ xong, Lâm Côn và Hàn Tâm từ trong cửa hàng đi ra, trên người Lâm Côn trực tiếp mặc quần áo mới giày mới, sau khi mặc vào Hàn Tâm không cho anh cởi ra nữa, dù sao cũng không nói tối hôm nay chỉ mua một bộ quần áo và một đôi giày, đêm còn dài như vậy, bọn họ vẫn phải chậm rãi đi dạo mới được.

 

Trong thời gian đó Lâm Côn lại mua một bộ quần áo và một đôi giày khác, Hàn Tâm cũng mua một đống trang phục và giày, hai người đi dạo thấy hơi mệt nên tìm một cửa hàng đồ uống gần đó ngồi xuống, vừa uống đồ lạnh vừa cười cười nói nói. Hàn Tâm đột nhiên không nói gì, ánh mắt quan sát đỉnh đầu Lâm Côn, Lâm Côn mỉm cười hỏi cô nói: “Nhìn cái gì chứ?”

 

Hàn Tâm một tay cầm đồ uống lạnh, khóe miệng cắn ống hút, một ngón tay khác chỉ vào đỉnh đầu của Lâm Côn nói: “Em cảm thấy anh cần phải đổi một kiểu tóc khác, tóc của anh hơi dài, đợi lát nữa chúng ta đi cắt tóc.”

 

Lâm Côn nhăn mày, vẻ mặt đau khổ nói: “Anh có thể không cắt không?”

 

Hàn Tâm kiên quyết nói: “Không thể.”

 

Lâm Côn hỏi: “Vì sao chứ?”

 

Hàn Tâm cười đùa nói: “Bởi vì em muốn đi cắt tóc, ở đây lại có một cửa hàng cắt tóc giỏi, anh phải đi theo em.”

 

“Được rồi.” Lâm Côn nhíu mày, nhìn hai túi quần áo bên tay trái của mình lại nhìn một đống túi trang phục bên tay phải, những thứ này đều là chiến lợi phẩm của Hàn Tâm, vẻ mặt anh đau khổ nói, “Anh xem như đã hiểu rõ, nói là em đi theo anh tới mua quần áo, kết quả toàn là anh đi dạo phố cùng em, bây giờ lại phải cùng em đi cắt tóc.”

 

Hàn Tâm dương dương đắc ý mỉm cười nói: “Chúc mừng anh trả lời đúng rồi, hì hì, thế nào anh không bằng lòng sao?”

 

Lâm Côn nhíu mày nói: “Bằng lòng.”

 

Hàn Tâm lắc đầu, nói: “Không được, thái độ không đủ chân thành, nói lại một lần nữa.”

 

Lâm Côn nói: “Thế nào thì mới được xem là chân thành...”

 

Hàn Tâm cười tinh quái và nói: “Mỉm cười nói mới xem như là thành khẩn, bằng không hình như là không tình nguyện.”

 

Lâm Côn giả vờ ép mình lộ ra một nụ cười mỉm, nói: “Anh bằng lòng.”

 

Hàn Tâm vẫn lắc đầu, nói: “Không được không được, còn chưa đủ chân thành, lúc nãy vừa nhìn lại biết không phải là cười thật lòng.”

 

Khóe miệng Lâm Côn khẽ giật hai cái, cuối cùng lộ ra một vẻ tươi cười tự nhiên, nói rõ từng chữ từng câu: “Anh, bằng, lòng.”

 

Lúc này Hàn Tâm mới thoả mãn gật đầu, nói: “Vậy còn tạm được, em tha thứ cho lời oán giận của anh vừa rồi, sau này anh nhất định phải nhớ kỹ, khi đi dạo phố cùng người đẹp không thể oán giận, chỉ có thể thật lòng cảm thấy hạnh phúc.”

 

“Được, biết rồi.” Lông mày Lâm Côn lại muốn nhăn lại, cô gái này cũng thật không chịu nói đạo lý, kết quả anh vừa mới dứt lời, Hàn Tâm lập tức nhắc nhở: “Chú ý tươi cười.” Lâm Côn không thể làm gì khác hơn là chỉnh lại vẻ tươi cười.

 

Cửa hiệu cắt tóc cách cửa hàng đồ uống không xa, con phố thương mại 24 giờ này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Hàn Tâm đi ở phía trước, Lâm Côn mang theo một đống túi đồ đi ở phía sau, khi đi tới cửa hiệu cắt tóc gửi lại thì nhân viên phục vụ trong đó cũng thấy đau đầu, nhiều thứ như vậy biết bỏ vào đâu được, cuối cùng phải tốn hết bốn ngăn chứa đồ mới để hết.

 

Hàn Tâm là khách quen của nơi này, cô gọi cửa hàng trưởng tới, mỉm cười và nói: “Anh Lưu, đây là bạn trai của em, anh tìm một người làm tốt một chút, em thích kiểu nào thời trang nhưng cảm giác không quá nghiêm túc, nhờ anh đấy.”

 

Người được gọi là anh Lưu chính là một người mập mạp, kiểu tóc độc đáo, trên cổ có một hình xăm tinh xảo, đeo một chiếc nhẫn màu đen, quần áo rất sành điệu, trên mặt tươi cười hòa nhã. Sau khi Hàn Tâm giới thiệu xong sau, anh ta vừa cười vừa nói: “Tiểu Hàn em cứ yên tâm cứ giao cho anh đi.” Anh ta quay đầu quan sát Lâm Côn một hồi rồi giơ ngón tay cái lên nói: “Tiểu Hàn, bạn trai em thật là đẹp trai đấy, nếu như đổi một kiểu tóc thích hợp, anh bảo đảm sẽ là một người đàn ông đẹp trai với lực sát thương cao đấy, đến lúc đó em phải giữ cho cẩn thận mới được.”

 

Hàn Tâm mỉm cười nói: “Không cần giữ, không chạy thoát được đâu.”

 

Anh Lưu cười nói: “Có lòng tin như vậy sao? Cũng đúng, Tiểu Hàn của chúng ta chính là người đẹp hàng đầu, trai tài gái sắc mà.” Anh ta nói xong lại quay đầu nhìn về phía bên cạnh nói: “Các nhà tạo mẫu tóc, mọi người nhìn xem ai có thể làm cho người anh em này của tôi một kiểu tóc tốt, thành tích và tiền thưởng tháng này sẽ tăng gấp đôi!”

 

Đúng là bỏ ra số tiền lớn thì nhất định phải có uy, thoáng cái có tới ba nhà tạo mẫu tóc cao cấp đi tới, ba người này mặc phong cách khác nhau, tóc của từng người cũng khác nhau, vừa nhìn là biết thuộc về ba loại phong cách tạo mẫu tóc khác nhau.

 

Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng một người tạo mẫu tóc đeo kính gọng đen, thoạt nhìn yếu ớt vỗ ngực nói: “Anh Lưu, tôi nhất định có thể tạo được kiểu tóc hoàn mỹ này, xét thấy gương mặt của anh đây có phần giống với bản Beckham phương đông, có thể sử dụng kiểu tóc của Beckham mười năm trước, lại thêm nhân tố thời trang của Hàn Quốc, nhất định có thể tạo ra kiểu tóc kết hợp hoàn mỹ với khí chất của anh ấy.”

 

Anh Lưu gật đầu khen ngợi, ánh mắt nhìn về phía hai nhà tạo mẫu tóc khác, hai người này lắc đầu, biểu thị mình không có thích hợp với loại phong cách này. Ở trong cửa hiệu cắt tóc cho người ta cảm giác lớn nhất lại là chân thành, khi xuất hiện một khách quen, tất cả thợ chính trong cửa hàng đều sẽ đi chọn phong cách thích hợp với mình để làm, mà không phải giống như cửa hiệu cắt tóc bình thường, tùy tiện một thợ chính nào cũng dám nhận, kiểu tóc cho dù có thể nhìn được, nhưng vẫn kém xa với cách tốt nhất.

 

Lâm Côn ngồi ở trước bàn cắt tóc, nhà tạo mẫu tóc đeo kính đen lấy vải quây cho anh, lại lấy ra một cái kéo cắt tóc, nhìn anh trong gương mỉm cười hỏi: “Anh trai, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”

 

“Ừ.” Lâm Côn mỉm cười gật đầu.

 

Hàn Tâm đứng ở bên cạnh mỉm cười và nói: “Anh yêu, anh tạm thời ở đây cắt tóc, em qua bên kia làm tóc đây.”

 

“Ừ.” Lâm Côn nhìn vào cái gương mỉm cười nói với Hàn Tâm, Hàn Tâm cũng nhìn anh mỉm cười.

 

Người đàn ông đeo kính đen vừa cắt tóc cho Lâm Côn, vừa cười nói: “Anh trai, anh thật đúng là may mắn mới có thể tìm được bạn gái xinh đẹp như chị Tâm.”

 

Lâm Côn quan sát người đeo mắt kính này, cười nói: “Quá khen. Anh tạm thời đừng gọi tôi là anh, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”

 

Anh ta mỉm cười và nói: “Tôi năm nay vừa tròn ba mươi.”

 

Lâm Côn mỉm cười và nói: “Vậy anh đừng gọi tôi là anh, tôi còn nhỏ hơn anh bốn tuổi, anh cũng đừng gọi Hàn Tâm là chị Tâm nữa, cô ấy còn nhỏ hơn anh rất nhiều.”

 

Anh ta lại mỉm cười và nói: “Anh à, đây không phải là cách xưng hổ dựa theo tuổi tác lớn nhỏ, đây là quy định trong cửa hàng chúng tôi, khách hàng tới trừ khi là dưới học sinh trung học trở xuống, bằng không đều được gọi là anh, chị, theo cách nói của anh Lưu chúng tôi, đây là tôn trọng đối với khách hàng.”

 

Lâm Côn mỉm cười nói: “Anh Lưu của các anh suy nghĩ thật sự chu đáo.”

 

Hai người vừa cắt tóc vừa trò chuyện, bên kia Hàn Tâm cũng đang làm tóc, người cắt tóc cho Hàn Tâm là một nhà tạo mẫu tóc nữ, nhà tạo mẫu tóc nữ rất hiếm thấy, cẩn thận quan sát cô ta lại thấy kiểu tóc thời trang, dáng người mảnh khảnh, ăn mặc rất thời trang, lúc nói chuyện cảm xúc trên mặt rất sinh động.

 

Ở trong ấn tượng Lâm Côn, cắt tóc hẳn là chuyện rất nhanh, nhiều lắm cũng chỉ hai mươi phút, nhưng qua hơn nửa giờ, tóc cũng chỉ mới được sửa lại hai phần ba, Lâm Côn cười nói: “Anh bạn, anh phải tăng nhanh tốc độ cắt tóc đi.”

 

Người cắt tóc đeo kính mỉm cười nói: “Không phải là tốc độ của tôi chậm, muốn làm ra kiểu tóc tốt thì nhất định phải cẩn thận, như vậy mới có khả năng để ý tới từng chi tiết nhỏ, cắt tóc có đôi khi cắt một kéo xuống lại không thể tìm lại được nữa.”

 

Lâm Côn cười nói: “Tôi đã được tăng thêm kiến thức.”

 

Lại qua hơn hai mươi phút, tóc của Lâm Côn mới được cắt xong, người này tự mình gội đầu cho anh, sau đó lại sấy tóc ở trước bàn cắt tóc, bôi sáp, sử dụng tay vuốt vuốt vài cái thì một kiểu tóc hoàn toàn mới đã xuất hiện ở trước mắt. Lâm Côn nhìn mình trong gương, nhìn kiểu tóc, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thấy kỳ lạ, kiểu tóc này thật đúng khác hẳn, cả người nhìn không giống với trước đây.

 

Người kính đen nhìn Lâm Côn trong gương, mỉm cười và nói: “Anh thấy thế nào, có hài lòng không?”

 

Lâm Côn cười nói: “Hài lòng, hài lòng, cắt thành như vậy mà tôi còn không hài lòng, vậy thì trình độ soi mói phải tới mức nào chứ?”

 

Lúc này anh Lưu đi tới, nhìn Lâm Côn trong gương một hồi, sau đó nhìn về phía người kính đen với ánh mắt công nhận, mỉm cười nói: “Không tệ, kiểu tóc này cắt không tệ, tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi!”

 

Người kính đen mỉm cười và nói: “Cảm ơn anh Lưu!”

 

Ngoài dự đoán của Lâm Côn, Lâm Côn cho rằng anh sẽ cắt tóc nhanh, Hàn Tâm làm tóc chậm, kết quả anh cắt tóc hết hơn năm mươi phút, trong lòng đang thầm nghĩ không biết Hàn Tâm làm tóc mấy giờ, lúc này đã là nửa đêm, chờ cô làm xong tóc không chừng phải ba giờ sáng mới về tới nhà mất.

 

Trên thực tế, Lâm Côn cắt tóc xong không đến mấy phút, Hàn Tâm cũng đã làm tóc xong, cô chẳng qua chỉ hấp tóc, sau khi làm xong mái tóc cô càng thêm bóng mượt, lóe ra ánh sáng giống như trân châu đen, giống như một thác nước màu đen vậy.

 

Sau khi Hàn Tâm nhìn thấy được kiểu tóc của Lâm Côn, trong ánh mắt hiện lên một sự kinh ngạc, nói thật ra vẻ ngoài của vốn Lâm Côn ưa nhìn, không phải là kiểu đẹp trai ẻo lả như hiện nay, nhưng anh cũng đủ anh tuấn, phối hợp với kiểu tóc bây giờ, cả người nhìn qua càng thêm khí thế lại rất đẹp trai.

 

“Đỉnh!” Hàn Tâm mỉm cười khen.

 

“Cảm ơn.” Lâm Côn mỉm cười và nói.

 

“Em quyết định rồi, sau này anh phải để kiểu tóc này luôn.” Hàn Tâm mỉm cười không nói lý: “Không cho phép nói không!”

 

“Được rồi.” Lâm Côn không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nói: “Không nói không.”

 

Từ trong cửa hiệu cắt tóc đi ra, Hàn Tâm lại khoác cánh tay Lâm Côn đi dạo một chút, khi thấy đã khuya lắm rồi, cô ta mới nói muốn về nhà, Lâm Côn mang theo một đống túi mua sắm nhét vào trong xe, sau đó lái xe đưa Hàn Tâm đến cửa khu nhà.

 

Hàn Tâm từ trên xe bước xuống, Lâm Côn quay cửa kính xe xuống vẫy tay với cô: “Hẹn gặp lại.”

 

Hàn Tâm lập tức cong môi, dáng vẻ không vui nói: “Anh không định đưa người ta lên lầu sao? Người ta mua một đống đồ, xách không nổi mà...”

 

“À, được rồi.” Lâm Côn không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn xuống xe, xách một đống đồ đi ra, mấy thứ này không mấy nặng nhưng diện tích cồng kềnh không dễ cầm, anh đi theo Hàn Tâm vào trong khu nhà, Hàn Tâm ở một căn hộ trung tâm của khu nhà, đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Côn biết chỗ cô ta ở.

 

Khu nhà này ở vào khu bắc của thành phố Trung Cảng, khu bắc thành phố chủ yếu là khu đại học trong thành phố, gần như tập trung tất cả trường đại học của thành phố Trung Cảng, qua nửa đêm, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở trong lành.

 

Lâm Côn mang theo đồ, đi theo Hàn Tâm vào thang máy, thang máy đi lên tới tầng mười, khi ra khỏi cửa thang máy rẽ phải chính là căn hộ của Hàn Tâm. Đó là một căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng ngủ, một phòng bếp được lắp đặt trang thiết bị rất sang trọng, Hàn Tâm lấy một phòng làm phòng ngủ, một phòng khác trở thành là nơi chuyên để quần áo giày dép trang sức các loại.

 

Lâm Côn bỏ đồ vào tủ cho cô ta, toàn thân anh đầy mồ hôi, sau khi xong việc anh mỉm cười nói với Hàn Tâm: “Được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, em đi ngủ đi, nhớ gửi cho anh thời gian và địa điểm.

 

“A...” Hàn Tâm lưu luyến tiễn Lâm Côn tới cửa, Lâm Côn đi giầy vào, Hàn Tâm đột nhiên cúi đầu nói: “Anh... Thật sự muốn đi sao? Nếu không ở lại đây đi, em không thu tiền thuê của anh đâu.”

--------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK