Nhìn người con gái mình đã từng yêu sâu đậm nhiều năm khóc như vậy, đột nhiên trong lòng anh đau như dao cắt. Nhưng đau lòng thì đau lòng, loại chuyện tình cảm này không phải đau lòng là có thể tha thứ giải quyết được.
Trong lòng Lâm Côn có loại kích động muốn bước tới an ủi nhưng đồng thời dưới bàn chân giống như mọc rễ, những lời nói đã từng khiến cho lòng anh hoàn toàn vỡ vụn suốt cả mùa hè, lúc này lại vang vọng bên tai anh giống như những lời khuyên răn nhỏ nhẹ không cách nào phai mờ, quanh quẩn trên đỉnh đầu không thể nào tan biến.
Yêu, đã từng giống như ngọn núi đứng sừng sừng trong lòng, vì nó mà anh đã từng có thể buông bỏ tất cả, nhưng khi cô ta nói chia tay với anh, sau khi nói những lời hiện thực khiến người ta đau lòng như vậy thì ngọn núi kia đã sụp đổ rồi.
Nước mắt giàn giụa trên gương mặt trắng mịn của Chu Hiểu Nhã, có thể thấy được những giọt nước mắt ấy chảy thành dòng rơi lộp độp trên mặt đất, sau khi rơi xuống đất thành một vòng mơ hồ, bị ánh nắng mặt trời nhanh chóng hong khô... Nếu đau khổ cũng giống như vậy thì tốt rồi, sau khi rơi nước mắt thì có thể quên được hết.
Hai ý nghĩ dây dưa trong lòng, Lâm Côn muốn xoay người đi vào trong xe, sau đó lái chiếc Jetta tránh xa cô ta 180 dặm, sử dụng tốc độ để vứt bỏ tất cả quá khứ ra xa. Đồng thời anh lại thật sự muốn đi tới an ủi Chu Hiểu Nhã, dáng vẻ cô ta khóc làm anh rất đau lòng, cho dù không phải là bạn gái, em gái cũng có thể mà.
A...
Lừa mình dối người biết bao.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng kèn xe, một chiếc BMWs X6 màu đỏ chạy tới, thấy phía trước có chiếc xe chặn đường đi của mình, Chương Tiểu Nhã không khỏi nhíu chân mày lại, nhưng sau khi thấy người đứng ở phía trước là Lâm Côn, trên mặt cô lập tức hiện lên sự vui vẻ không nói nên lời.
“Anh Lâm!” Chương Tiểu Nhã hạ cửa kính xe xuống, chào hỏi Lâm Côn, lúc này Lục Đình ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Lâm Côn nghe tiếng quay đầu lại, đầu đột nhiên oong một tiếng, Hiểu Nhã trước mặt với nước mắt rơi đầy mặt này còn chưa giải quyết rõ ràng, phía sau lại tới một Tiểu Nhã khác. Hôm nay là ngày gì vậy, thế nào mà hai Nhã lại chạm mặt nhau, đồng thời anh còn không biết xấu hổ mà thở dài ở trong lòng: “Ôi, đàn ông có sức quyến rũ thật đúng là hết cách, nhiều người đẹp quay xung quanh như vậy. Lâm Côn, mày thật đúng là quá hấp dẫn rồi.”
Chương Tiểu Nhã xuất hiện không nhất định là chuyện xấu, ít nhất có thể giải quyết sự rầu rĩ trong lòng Lâm Côn. Anh vốn vẫn rầu rĩ có nên đi lên an ủi Chu Hiểu Nhã, thay cô ta lau nước mắt ở khóe mi hay không, bây giờ thì tốt rồi, Chương Tiểu Nhã xuất hiện, anh nhất định không thể làm như vậy, không có nguyên nhân gì, hoàn toàn là ý nghĩ của bản năng tâm lý thôi.
“Sao em trở về rồi?” Lâm Côn mỉm cười hỏi Chương Tiểu Nhã: “Lúc này em phải đang ở trên lớp mới đúng chứ?”
Cô gái Chương Tiểu Nhã này rất tùy ý nói: “Em không thích học nên trở về thôi, chiều nay giảng về kinh tế tài chính, dù sao tương lai em không muốn làm ăn cũng không muốn làm kế toán viên, nên dứt khoát trở về nhà. Em vốn muốn đi xem phim cùng chị Lục Đình, kết quả bộ phim điện ảnh em yêu thích đã chiếu xong hôm nay rồi. Anh Lâm, nếu không hẹn ngày nào đó anh đi xem phim với em nhé, em mua vé, mua nước uống, lại mua thêm hai cốc bỏng ngô cho anh.”
Đặc điểm lớn nhất của người đẹp Chương này chính là ngây thơ hồn nhiên, thật ra điều này cũng khó trách được, thứ nhất người ta trời sinh đã đẹp, tùy tiện đứng trong đám đông cũng có thể thu hút tỉ lệ quay đầu rất lớn. Thứ hai người ta có của cải hùng hậu, không phải là con cháu nhà giàu bình thường có thể so sánh được. Sở dĩ trước đây khiêm tốn như vậy là chịu ảnh hưởng từ ông nội của cô, bây giờ thì tốt rồi, từ sau khi quyết định không khiêm tốn nữa thì linh tính trong xương cốt của cô hoàn toàn bộc phát ra ngoài.
“Hay là thôi đi, anh Lâm của em không thích xem phim.” Lâm Côn mỉm cười nói: “Phim mà em thích xem chắc hẳn cũng là phim tình cảm, anh Lâm của em thích phim hành động.”
“Vậy chúng ta có thể tìm một bộ phim tình yêu hành động để xem.” Vẻ mặt Chương Tiểu Nhã vui vẻ nói, giống như tìm được cách giải quyết vấn đề, chẳng qua là sau khi nói xong những lời này, gương mặt cô không khỏi đỏ bừng…
Phim tình yêu hành động, đây chính là một từ rất nhạy cảm, một số giáo viên của đảo quốc chính là lấy loại phim này mà trở thành hình mẫu đàn ông lý tưởng của phụ nữ.
Lâm Côn, Chương Tiểu Nhã, Thang Lệ, Lục Đình đều hiểu phim tình yêu hành động là có ý gì, muốn nói không hiểu rõ vậy thì quá giả,. Ánh sáng mặt trời chiếu sáng trên đỉnh đầu, mọi người cũng đều là người lớn, không thể giả vờ đơn thuần nữa rồi.
Đương nhiên, Lâm Côn và Lục Đình đều có thể hiểu được Chương Tiểu Nhã hoàn toàn là do nói sai, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, Thang Lệ đứng đối diện Lâm Côn lại không cảm thấy như vậy, trong ánh mắt cô ta rất xem thường liếc nhìn Chương Tiểu Nhã, thuận miệng mắng câu: “Tuổi còn nhỏ mà đã ti tiện như vậy, sau này còn không biết còn ti tiện không có liêm sỉ tới mức nào.”
Giọng nói của Thang Lệ không lớn, nhưng đủ để cho mỗi người nghe được rõ ràng, sau khi nghe xong sắc mặt Lâm Côn lập tức trở nên khó coi. Mẹ kiếp, cô ta chính là kẻ làm vợ bé cho người ta, còn ở nơi này nói người khác, một người có thể không biết xấu hổ, nhưng không thể không tự hiểu lấy mình. Nếu như Chương Tiểu Nhã người ta lấy ra chút của cải, cô ta có làm vợ bé cả đời, làm vợ bé cho một trăm ông già cũng không kiếm được, còn ở đó sủa bậy.
Trong lòng Lâm Côn cảm thấy chán ghét Thang Lệ tuyệt đối nói không nên lời, nếu như anh biết phép thuật, anh nhất định sẽ để cô ta là người đầu tiên biến mất, mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt mình, nhìn thấy cô ta là ngứa mắt rồi.
“Cô nói ai thế?” Chương Tiểu Nhã không hét to giống như những cô gái bình thường, trong giọng nói không có giận dữ, mà tràn ngập sực tủi thân, người ta chỉ là nói sai thôi, có cần nói người ta như vậy không?
“Em gái, chị là nói em đấy, ban ngày ban mặt lại muốn xem phim tình yêu hành động với đàn ông, em nói xem em có phải là…”
Không đợi Thang Lệ nói xong, Lâm Côn đột nhiên lớn tiếng la lên. “Đủ rồi, Thang Lệ chị đừng quá đáng!”
“Quá đáng?” Thang Lệ cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi quá đáng hay là cậu quá đáng, em họ của tôi ở đây khóc lóc om sòm vì cậu, cậu ngay cả một câu an ủi cũng không có, còn cùng kẻ đê tiện này ở đây liếc mắt đưa tình, loại đàn ông như cậu ở thời xưa chính là Trần Thế Mỹ, phải xử tử lăng trì mới đáng.”
Trong lòng Lâm Côn cảm thấy rất cạn lời với người này, Lục Đình và Chương Tiểu Nhã không rõ tình hình, nhưng bảo vệ đứng ở gần đây và giám đốc quản lý an ninh trẻ tuổi kia lại biết đại khái chân tướng của sự việc. Nhưng thân là giám đốc quản lý an ninh ở đây, cho dù bọn họ nhìn người phụ nữ điêu ngoa không nói lý lẽ này không thuận mắt, thậm chí có thể nói là người đàn bà chanh chua, bọn họ cũng không tiện mở miệng, tránh cho đến lúc đó lại mang phiền phức không cần thiết cho mình.
Xã hội này chính là như vậy, thật sự làm việc nghĩa rất ít, phần lớn ai cũng nghĩ người không vì mình trời tru đất diệt.
Chương Tiểu Nhã bị Thang Lệ nói như vậy, trong lòng rất buồn buồn bã, mím môi muốn khóc, từ nhỏ đến lớn còn chưa có người nào nói cô như vậy. Trong lòng cô phần nhiều là cảm thấy tủi thân, nhưng sau khi nhìn dáng vẻ điêu ngoa của Thang Lệ nhằm vào Lâm Côn, trong lòng cô lại tức giận nói không nên lời, cô ta dựa vào cái gì nói anh Lâm Côn của cô chứ.
Chương Tiểu Nhã cũng là một cô gái có suy nghĩ tinh tế, trong lòng tức giận thì tức giận, tủi thân thì tủi thân, nhưng sự việc chưa làm rõ chân tướng, với tính cách dịu dàng của cô sẽ không dễ dàng nổi giận. Gương mặt cô đầy tủi thân đi tới bên cạnh Lâm Côn, nhìn Thang Lệ, lại nhìn về phía Chu Hiểu Nhã đang rơi nước mắt đứng bên cạnh Thang Lệ. Không thể không nói hai người này đều là người đẹp, chẳng qua chỉ là một người là trời sinh đã đẹp, một người có vẻ đẹp quá tầm thường.
“Anh Côn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với người ta hay không?” Chương Tiểu Nhã tủi thân hỏi.
“Ặc, cái này thì thật sự không có…” Lâm Côn nhếch miệng cười, nói: “Tiểu Nhã, em đừng buồn, anh Côn hiểu ý của em là được rồi, người khác nói thế nào thì kệ họ.”
“Dạ.” Chương Tiểu Nhã hơi mỉm cười, gật đầu.
Lúc này Thang Lệ đứng ở đối diện lại bắt đầu trở nên độc ác, nhìn về phía Lâm Côn lại chửi tiếp: “Lâm Côn, cậu thật đúng là không biết xấu hổ, mới vừa rồi còn nói mình đã có vợ có con trai, bây giờ lại cùng với con nhỏ ti tiện này anh anh em em, cậu không cảm thấy mình rất buồn nôn sao, buồn nôn giống như một đống phân vậy!”
Đối với Thang Lệ, bất kể cô ta nói những lời khó nghe gì, anh cũng sẽ không cảm thấy tức giận, chỉ sẽ cảm thấy buồn nôn. Anh vốn không có phản ứng gì, giám đốc quản lý an ninh đứng trước mặt kia đã nhìn không nổi, anh ta cũng không quan tâm cái gì người không vì mình, trời tru đất diệt nữa, lúc này anh ta lập tức hóa thân thành người đại diện chính nghĩa, hét lên với Thang Lệ, nói ra chân tướng mà anh ta nghe được cho những người khác nghe, đồng thời cũng hỏi ngược lại Thang Lệ: “Cô không cảm thấy cô thật sự khiến người ta buồn nôn sao?”
Thang Lệ bị quát hỏi hơi sửng sốt, trước khi cô ta làm vợ bé, luôn cảm thấy mình sống rất tự ti, ở trước mặt bất kỳ người nào cũng đều không ngẩng đầu lên được, không dám nói lớn tiếng, bởi vì trong lòng cô không tự tin. Sau khi làm vợ bé cho ông già kia thì lại khác, tự tin trong lòng cô đã đủ lớn rồi, giọng điệu nói chuyện cũng theo đó cao hơn, ánh mắt nhìn người cũng bắt đầu nhìn xuống rồi, luôn luôn là dáng vẻ ta đây hơn người.
Nguyên tắc trong lòng Thang Lệ là, tôi có thể nằm ở trên giường để cho ông già kia cưỡi lên người, nhưng phải đứng thật cao trước mặt người khác. Trong cuộc sống thường ngày xem như cô ta đã làm được, người dân bình thường trong mắt cô ta đều là những kẻ nghèo khổ đáng thương, cô ta có thể dựa vào tâm trạng của mình để giẫm đạp tôn nghiêm của bọn họ, có thể cao giọng lý luận với bọn họ, thậm chí lúc không vui có thể bỏ tiền ra mướn người đi đánh bọn họ.
Nhưng hôm nay, chính vào lúc này, cuối cùng cô ta lại bị giám đốc quản lý cao ốc, một nhân vật thấp kém ở trong mắt cô ta quát hỏi, hơn nữa còn liên tiếp quát hỏi nhiều như vậy, cuối cùng hỏi lại nói một câu ‘buồn nôn’.
Sau khi Thang Lệ ngẩn người xong, lửa giận trong lòng thoáng cái lại bắt đầu thiêu đốt, nếu nói cô ta hết cách với Lâm Côn, nhưng muốn đối phó với một giám đốc quản lý an ninh nhỏ nhoi thì không thành vấn đề. Lửa giận trong lòng bà đây đang không có chỗ nào phát tiết, nếu giám đốc quản lý an ninh nho nhỏ này đã chủ động đưa tới cửa vậy thì bà đây cố gắng chà đạp mày.
Thang Lệ nói với giám đốc quản lý an ninh đã lớn tiếng với mình. “Má nó, anh nói ai chứ? Có tin tôi tát chết anh không? Chỉ một kẻ quản lý an ninh quèn mà cũng dám nói chuyện ở trước mặt tôi như vậy, có phải anh chán sống rồi không?”
Giám đốc quản lý an ninh rất bình tĩnh nói: “Tôi là giám đốc quản lý an ninh khu biệt thự Hải Thần, tôi phải có trách nhiệm với chủ hộ của tôi, lúc nãy cô nói xấu chủ hộ của tôi, tôi có quyền giúp chủ hộ bảo vệ quyền lợi.”
Anh ta vừa nói xong, Thang Lệ hoàn toàn tắt lửa, người ta nói như vậy chính là có lý có tình rồi, ngược lại là cô ta già mồm át lẽ phải, bóp méo sự thực. nhưng bản tính trời sinh của cô ta bày ra đó, cô ta chính là người không nói lý lẽ, càng không phải là người có thể nhẫn nhịn chuyện một giám đốc quản lý an ninh lại dám nói với cô ta như vậy.
“Được lắm!” Ánh mắt của Thang Lệ đầy thâm độc nhìn giám đốc quản lý an ninh, lạnh lùng nói: “Anh nói như vậy, bây giờ tôi mua một biệt thụ trong khu nhà rách nát này, đến lúc đó tôi cũng là chủ hộ của anh, anh chống đối tôi như vậy, tôi sẽ đi tố cáo anh với cấp trên của các anh, anh cứ chờ bị đuổi việc về nhà đi.”
Giám đốc quản lý an ninh lạnh lùng cười nói: “Cô thật sự không mua nổi biệt thự ở của khu nhà chúng tôi đâu.”
--------------------