Từ trong đi Uyên Ương Hí Thủy đi ra, Sở Tĩnh Dao thở một hơi thật sâu, cô thật sự không thích những nơi như thế này, bên trong khắp nơi tràn ngập mùi nước hoa, thật giống với mùi son phấn dày đặc trong lầu xanh thời cổ đại, tuy nhiên cũng may là cô đã chấn áp được Trương Nghệ Uy nên cũng an tâm sau này anh ta luôn ghi nhớ đừng có ý đồ với mình.
Sau khi ngồi vào một chiếc xe taxi ở cửa của hội sở, Sở Tĩnh Dao báo tên khách sạn rồi ngồi dựa vào hàng ghế sau, hơi mệt mỏi nên nhắm mắt muốn ngủ. Mấy ngày này cô thật sự mệt mỏi mỗi ngày ở nơi xa lạ, ăn thức ăn không hợp khẩu vị, còn phải vội vàng chuẩn bị hồ sơ để bàn bạc với khách hàng. Những công việc này bình thường phải có hai hoặc ba người mới có thể làm được, kết quả tất cả đều rơi lên vai một mình cô.
Mơ mơ màng màng cuối cùng cô cũng ngủ mất, xe taxi đột nhiên xóc mạnh khiến Sở Tĩnh Dao mở mắt ra, vẻ mặt của cô lập tức trở nên căng thẳng, trong lòng lo lắng, ngoài cửa xe không phải là cảnh phố phường sáng ánh đèn mà là một nơi tối đen như mực không phân rõ phương hướng, giống như là đang ở ngoại ô.
“Đây là đâu?” Sở Tĩnh Dao khẩn trương hỏi người tài xế taxi, ánh mắt của tài xế taxi lạnh lùng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô cười lạnh nói: “Đừng hoảng hốt, đến nơi rồi cô sẽ biết thôi.”
“Anh muốn làm gì?” Sở Tĩnh Dao nghiêm khắc hỏi.
“Ha hả, muốn làm gì?” Người tài xế taxi lạnh lùng nói: “Tôi cũng không biết muốn làm gì, con đàn bà thối tha nhà cô tốt nhất im miệng cho tôi, nếu không ở nơi núi rừng hoang vắng này tôi sẽ làm thịt cô.”
Sở Tĩnh Dao hít sâu một hơi, giọng nói bình tĩnh mạnh mẽ nói: “Nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi lập tức chuyển vào trong tài khoản của anh.”
Người tài xế taxi cười hì hì, nói: “Chuyện ngày hôm nay thật sự không phải là có tiền thì có thể giải quyết được đâu, cô em nên chết tâm, ngoan ngoãn ngồi đó đi, chờ đến nơi, sống hay chết thì chỉ có thể nghe theo ý trời thôi.”
Sở Tĩnh Dao âm thầm nghiến răng, cô biết hôm nay sợ rằng là lành ít dữ nhiều, bình thường những phần tử phạm tội đều là vì tiền, không có hứng thú với tiền thì không phải đơn giản như vậy. Tim của cô đập nhanh dữ dội, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi lạnh, còn hơn cả hốt hoảng, khiếp sợ, cô không tự loạn trận tuyến, lặng lẽ móc điện thoại di động từ trong túi ra, gửi cho Lâm Côn một tin nhắn, nội dung tin nhắn rất đơn giản, ba chữ cái... SOS.
Tài xế xe taxi cũng là đủ nhạy bén, khi cảm thấy chỗ ngồi phía sau không có tiếng nói thì anh ta liếc nhìn lại mới phát giác Sở Tĩnh Dao đang loay hoay bấm vào điện thoại di động, anh ta lập tức hét lớn một tiếng: “Con đàn bà thối tha, mày muốn chết đúng không, mau đưa điện thoại cho tao.”
Tin nhắn đã gửi xong, nhưng Sở Tĩnh Dao vẫn giả vờ khẩn trương hoảng loạn, tài xế xe taxi này lập tức dừng xe lại, tiện tay cầm dao găm, xoay người về phía cô ép tới, “Mau lấy ra, cẩn thận không tao giết chết mày đấy!”
Sở Tĩnh Dao cầm điện thoại di động đưa tới, tài xế taxi đoạt điện thoại di động, mở ra nhìn hai cái, ngẩng đầu chế giễu nói: “Mày gửi tin nhắn SOS cho tên khốn kiếp à, đã là khốn kiếp thì nó có thể đến cứu mày sao, đàn bà chúng mày suy nghĩ nhiều quá.”
Trong điện thoại di của động Sở Tĩnh Dao lưu số điện thoại của Lâm Côn là ‘tên khốn kiếp’.
Xe taxi tiếp tục chạy về phía trước, trước mặt hoàn toàn là một đường nhỏ đưa tay không thấy ngón, mới vừa đi không bao xa, bỗng nhiên phía sau một ánh sáng chói mắt đâm mắt tới, chỉ nhìn thấy một chiếc xe con màu đen đang nhanh chóng đuổi theo.
Tài xế taxi liếc mắt nhìn về phía sau, trên gương mặt đột nhiên khẩn trương, vội vàng đạp chân ga điên cuồng chạy về phía trước, chẳng qua là đường này nhỏ khó đi, có lòng muốn chạy nhanh nhưng cũng không chạy được, ngược lại là chiếc xe màu đen phía sau kia càng lúc càng ép sát.
Tài xế taxi vội vàng cầm điện thoại lên, bấm số xong vừa muốn nhấn nút gọi, đã nghe một tiếng ầm vang lên, sau đuôi taxi bị chiếc xe đen mạnh mẽ đâm vào, điện thoại di động trong tay tài xế taxi cũng rơi vào trong xe. Không đợi tài xế taxi lấy lại điện thoại di động, lập tức lại ầm một tiếng, lần này sức đụng còn lớn hơn, chiếc taxi lập tức lảo đảo đâm vào rừng cây bên cạnh.
Tài xế taxi vội vàng đạp phanh xe, từng tiếng ken két vang lên, chiếc xe taxi dừng lại, cốp xe trước bị đụng bung lên, khói trắng bên trong bốc lên, giống như sắp nổ tung.
Hai người áo đen từ chiếc xe con màu đen bước xuống, mạnh mẽ kéo cửa xe taxi ra, hai người mặc áo màu đen, một đang người kéo cửa xe bên phía tài xế, một người kéo cửa xe băng ghế sau. Sau khi kéo cửa xe bên phía tài xế ra, người mặc áo đen lôi tài xế xe taxi xuống xe, quăng mạnh xuống đất, tài xế taxi trực tiếp ngã xuống như chó gặm bùn, tài xế taxi vừa muốn đứng lên lập tức bị đạp ngay lưng, lại nghe người mặc áo đen lạnh lùng hỏi: “Nói, ai bảo mày làm vậy?”
Người tài xế xe taxi không lên tiếng, người áo đen xốc anh ta lên, ‘chát, chát’ tát hai cái vào mặt anh ta, trực tiếp đánh cho người tài xế taxi này tối tăm mặt mũi, trợn trắng mắt giống như sắp chết.
Cửa xe phía sau bị kéo mạnh ra, người áo đen cẩn thận đỡ Sở Tĩnh Dao xuống xe rồi cung kính nói: “Cô Sở, đã để cho người bị sợ hãi, đây đều là sơ suất của anh em chúng tôi, mong rằng người có thể tha thứ...”
Không đợi người áo đen này nói hết, đột nhiên một chiếc xe con lao vọt ra, lại nghe một tiếng ầm vang lên, chiếc xe kiểu gia đình này vừa khít đụng trúng người áo đen, trực tiếp hất bay người áo đen ra ngoài.
Trong không trung đen tối vang lên tiếng kêu thảm thiết, người áo đen trực tiếp bay ra xa hơn mười thước, đập ngay cây đại thụ trước mắt mới dừng lại, một ngụm máu tươi phun ra trong không khí, toàn thân co quắp trực tiếp chết tại chỗ.
“A!!!”
Cho dù là tố chất tâm lý của Sở Tĩnh Dao vẫn luôn tốt nhưng không nhịn được hét lên một tiếng, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô thấy được người chết tại chỗ, hơn nữa còn chết thê thảm như vậy, trong không khí có mùi máu tươi nồng nặc.
Người áo đen đang nắm lấy tài xế taxi vội vàng ném anh ta sang một bên, rút từ bên hông ra một con dao găm lao tới chiếc xe kia, bên trong chiếc xe cũng có hai bóng người bước xuống, hai bóng người này nhanh chóng lao vào đánh nhau với người mặc áo đen.
Dao găm trong tay người áo đen phát sáng lập lòe trong đêm, vũ khí của người áo đen và của hai bóng người trong chiếc xe va chạm leng keng. Đánh một hơi hơn mười mấy hiệp, người áo đen vẫn đang thắng thế, dao găm trong tay bỗng đâm về phía một trong hai bóng người đi trên chiếc xe kiểu gia đình, lập tức một tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu rơi lả tả, người này ngã ngay tại chỗ, sau khi hai tay ôm cổ cố vùng vẫy thêm hai cái liền trực tiếp chết đi.
Sở Tĩnh Dao che miệng mình, để cho mình không kinh sợ kêu lên thành tiếng nữa, cả người cô bị dọa tới ngây ra đó.
Một bóng người khác còn lại từ trong chiếc xe lao ra, lớn giọng gào lên một tiếng, vung hung khí trong tay điên cuồng chém về phía người đàn ông áo đen, lập tức lại nghe có những tiếng kim loại va chạm leng keng, thỉnh thoảng có tia lửa liên tiếp bắn ra. Người áo đen vẫn mạnh hơn, dao găm trong tay anh ta xoay một vòng, giống như con quay xoay tròn trong không trung, lưỡi dao sáng loáng sắc bén đâm vào cánh tay của người đàn ông kia...
Người này hét thảm một tiếng, hung khí đang nắm trong tay lại rơi xuống đất, dao găm trong tay người áo đen sát lập tức trở lại, đâm vào cổ anh ta một cái.
‘Phập’ một tiếng, máu tươi theo vết đâm bắn tung tóe ra ngoài, người đàn ông kia kêu gào thảm thiết giống như xé tim xé phổi, cả người xoay vòng ba trăm sáu mươi độ rồi bịch một cái ngã xuống đất, ôm cổ trực tiếp nằm thẳng, trước khi chết hai con mắt anh ta trợn trừng, vừa đúng lúc nhìn về phía Sở Tĩnh Dao.
Sở Tĩnh Dao che miệng, cô cũng không nhịn được sợ hãi kêu lên một tiếng, nước mắt lại chảy ra.
“Cô Sở, tôi là do chủ tịch Sở phái đến bảo vệ cô.” Người áo đen đi về phía Sở Tĩnh Dao, nâng Sở Tĩnh đang co quắp dậy, lúc này hai chân của Sở Tĩnh Dao hoàn toàn giống như không có cảm giác, cứng đờ tại chỗ. Có thể thấy được cảnh tượng máu chảy đầm đìa lúc đó đã khiến cho cô sợ hãi đến mức nào, trước đây cô chỉ thấy giết người trong ti vi, ngày hôm nay lại xảy ra trước mắt mình, dòng máu đỏ tươi kia phun tung tóe trên người mình, mùi máu tanh nồng nặc này khiến cho mỗi một dây thần kinh của cô bỗng nhiên căng cứng...
“Cô Sở, cô tạm thời ngồi ở đây chờ, tôi đi xem bạn của tôi thế nào đã.” Mặc dù biết nhất định là đã chết không thể nghi ngờ, nhưng người áo đen vẫn muốn đi qua xem tình hình bạn của mình. Sau khi đỡ Sở Tĩnh Dao đến bên cạnh một gốc cây nhỏ, người áo đen đi về phía bạn của mình. Bạn của anh ta nằm co quắp trên mặt đất, trong miệng và lỗ mũi có máu tươi còn đang chảy đầy ra ngoài, hoàn toàn không còn hơi thở. Người áo đen lắc đầu, trên mặt tràn đầy đau thương, lẩm bẩm nói: “Tiểu Hùng, anh yên tâm đi thôi, tôi sẽ giúp anh chăm sóc cho người nhà của anh.”
Người áo đen đứng lên, bây giờ anh ta không có thời gian chôn cất bạn của mình, nhiệm vụ quan trọng của anh ta là mau chóng đưa Sở Tĩnh Dao an toàn rời đi. Đột nhiên anh ta dừng bước sững sờ tại chỗ, cơ trên mặt giật giật hai cái, chân mày nhíu lại thật sâu, nhìn về phía chiếc xe kiểu gia đình, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.
Sở Tĩnh Dao sợ hãi, lúc này cô đã muốn vội vàng rời khỏi đây, ánh mắt của cô đầy mong chờ nhìn người áo đen, muốn anh ta có thể nhanh chóng dẫn mình rời đi, nhưng cũng không biết vì sao người áo đen đột nhiên dừng lại.
Trước kia người áo đen này xuất thân là bộ đội đặc chủng, luôn nhạy bén với cảm giác nguy hiểm, anh ta đứng ở nơi đây là bởi vì anh ta đột nhiên cảm thấy một sát khí mạnh mẽ từ trong chiếc xe kia truyền ra. Căn cứ vào kinh nghiệm phán đoán của anh ta, trong xe tuyệt đối còn có một cao thủ ẩn nấp, hơn nữa mình khó có thể đối phó được với người này.
Một giây...
Hai giây...
Người áo đen đột nhiên xông về phía Sở Tĩnh Dao hô to một tiếng: “Cô Sở, chạy mau!” Đồng thời, toàn thân anh ta nhanh chóng vọt về phía chiếc xe, trong tay nắm chặt con dao găm vừa giết hai người lúc nãy, ánh dao lóe ra ánh sáng sắc lạnh, dính theo một tia máu tươi, cả người anh ta giống như một cơn gió mạnh xông tới.
Sở Tĩnh Dao phục hồi tinh thần vội xoay người lại chạy về con đường nhỏ phía sau, gần như cùng lúc đó trong chiếc xe đột nhiên có một bóng người bay ra, người này nhìn có vẻ không quá cao nhưng lại nhào về phía cô.
Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, mắt thấy bóng người này đã muốn nhào tới trên người Sở Tĩnh Dao, người áo đen cũng đã vọt tới, con dao găm trong tay chợt đâm nghiêng về bóng người kia, ép bóng người kia phải tránh qua một bên.
Sở Tĩnh Dao liều mạng chạy, dưới chân lảo đảo khiến cô bị ngã xuống, nhưng lúc này cô cũng không kịp để ý tới đau đớn trên đùi, đứng lên tiếp tục chạy, phía sau cô, người áo đen và bóng người kia đang lẳng lặng giằng co với nhau.
“Thằng nhóc, mày không phải là đối thủ của tao đâu.” Bóng người kia trầm giọng nói, trong giọng điệu của anh ta đầy sự khinh thường và tự tin, giọng nói của anh ta hơi lanh lảnh giống như thái giám thời cổ đại.
“Tao biết, nhưng muốn đụng tới cô Sở thì mày hãy bước qua xác của tao trước đã.” Người áo đen kiên quyết nói.
“Ha ha, bây giờ mày tránh ra thì tao tha cho mày một mạng, vì người khác mà liên lụy đến tính mạng của mình có đáng hay không, mày nói thử xem.”
“Đây là trách nhiệm của tao.” Người áo đen kiên quyết nói: “Đừng nói nhảm, mau ra tay đi!”
“Hừ, một kẻ khốn kiếp ngoan cố không chịu thay đổi, nếu mày đã muốn chết vậy thì ông đây sẽ thành toàn cho mày!”
--------------------