Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa – Lâm Côn – Truyện full tác giả: Hài chút thôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn xe lửa màu xanh lá đường dài chậm rãi chạy đến điểm cuối cùng ga Trung Cảng, trên người Lâm Côn mặc một bồ đồ rẻ tiền, lưng vác cái bao bố sờn rách, nghênh ngang xuống xe lửa, vừa mới bước ra liền bị một đám người bu quanh.

 

“Cậu trai trẻ, thuê phòng không?”

 

“Đến chỗ chúng tôi đi, giá cả phải chăng, còn được phục vụ đặc biệt nữa đó!”

 

“Cậu bạn này, theo chị đi, chị đảm bảo cậu hài lòng!”

 

……

 

Lâm Côn quay đầu nhìn, lập tức rùng mình, cái bà chị mà lớn tiếng đảm bảo anh hài lòng ít nhất cũng đã hơn năm mươi mấy tuổi rồi, da thì đen, tướng người vừa già vừa xấu, đến con tinh tinh trong sở thú còn thướt tha hơn bà chị này nhiều!

 

Lâm Côn nhanh chóng luồn lách ra khỏi đám người kia, đi đến bãi xe taxi, chui nhanh vào một chiếc taxi.

 

“Cậu trai trẻ, đi đâu đây?” Bác tài xế nhiệt tình cười hỏi, đồng thời trong mắt thoáng qua một tia gian xảo.

 

Ông tài xế này lăn lộn ở nhà ga nhiều năm, liếc mắt một cái liền nhìn ra Lâm Côn là người từ nơi khác tới, trong đầu lập tức suy nghĩ phải cố ý chạy mấy vòng quanh thành phố làm thịt cậu thanh niên này mới được, Lâm Côn liền đưa một tờ giấy.

 

“Tới chỗ này.”

 

Ông tài xế nhận lấy tờ giấy, sắc mặt lập tức tái đi, tươi cười nơi khóe miệng cũng khẽ run lên, chỉ thấy trên tờ giấy viết: Cao ốc quốc tế Thiên Sở, đi đường Tây Nam, qua cầu vượt, toàn bộ chuyến đi là 13,2km…..

 

Chết tiệt, còn ghi rõ bao nhiêu km nữa chứ, làm sao có thể chém giá cao được đây?

 

Cùng lúc đó, trong lòng tài xế cũng âm thầm kinh ngạc, cái tên nhóc nhà quê này đi đến cao ốc quốc tế Thiên Sở làm gì nhỉ, nơi đó chính là trụ sở tập đoàn Thiên Sở - công ty số một ở thành phố Trung Cảng này! Trên đường vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cậu trai trẻ à, cậu đi thẳng đến cao ốc Thiên Sở hay chỉ đến chỗ gần đó?”

 

“Ngay chỗ đó.”

 

“A… thế cậu đến đó làm gì vậy?”

 

“Làm việc.”

 

“Làm việc gì vậy?”

 

Lâm Côn không trả lời ngay, quay đầu liếc mắt nhìn tài xế, trong lòng thầm nhủ ông anh hiếu kì nhiều quá rồi đó, dù gì bản thân cũng là đường đường chính chính đến kiếm sống, cũng không có gì phải sợ người khác cả, nhưng vấn đề quan trọng chính là làm việc gì, chính anh cũng không biết. Lúc chuẩn bị đi anh có hỏi lão Hồ, lão Hồ chỉ nói đến chỗ thì biết.

 

Tài xế cười cười nói: “Cậu trai trẻ, cậu đừng hiểu lầm, tôi có người cháu bà con xa cũng làm việc ở đó, nên hỏi thăm một chút thôi, Tập đoàn Thiên Sở đúng là một công ty lớn, đãi ngộ cũng không thấp đâu!”

 

“Ừm, đãi ngộ đúng là không tệ.” Lâm Côn cười nói: “Lãnh đạo của tôi nói với tôi rằng, bao ăn bao ở, một tháng ít nhất cũng một vạn tệ, mà thời gian làm việc cũng tự do, nhưng vẫn không biết đến đó làm gì nữa.”

 

“Một tháng ít nhất được một vạn tệ, mà thời gian làm việc tự do…” Tài xế không ngừng lẩm bẩm trong miệng, quay đầu liếc mắt đáng giá Lâm Côn: “Cậu trai trẻ, chắc cậu xuất thân là quân nhân phải không?”

 

“Hở, sao chú biết được?”

 

“Ha ha, vậy thì đúng rồi. Người cháu bà con xa của tôi cũng là quân nhân xuất ngũ, tiền lương mà thằng nhóc kia kiếm được cũng không khác biệt lắm so với số cậu nói, thời gian làm việc cũng cực kỳ tự do nữa.” Tài xế cười nói.

 

“Thế anh ta làm việc gì?” Tinh thần của Lâm Côn bỗng chốc tỉnh táo, suốt đường đi anh luôn suy nghĩ về công việc một vạn tệ này rốt cuộc là làm việc gì, rốt cuộc bây giờ cũng biết được rồi.

 

“Bảo vệ!” Giọng bác tài xế nâng cao hơn khi nói hai chữ này, vẻ mặt cực kì hâm mộ, vốn tưởng rằng cậu thanh niên này sau khi nghe xong sẽ cực kỳ vui mừng kích động, không nghĩ tới Lâm Côn lại lập tức ỉu xìu.

 

Trong lòng Lâm Côn đang gào thét: “Sh*t, có lộn không vậy, ông đây lặn lội từ xa đến chỉ để làm bảo vệ? Ông đây đường đường là chỉ huy trưởng binh đoàn quân khu Lang Nha Mạc Bắc, chỉ huy trưởng mà đi làm bảo vệ, còn không bị cười đến rụng răng mới lạ! Lão Hồ… Lão Hồ, ông đây bị ông làm tức đến bể phổi luôn rồi!”

 

Thấy Lâm Côn ỉu xìu, bác tài xế cũng không nói gì nữa, trong lòng lại rất tò mò, chẳng lẽ cậu thanh niên này không hài lòng với công việc bảo vệ sao? Nên biết rằng, bảo vệ của tập đoàn Thiên Sở không phải ai cũng có thể làm đâu, tiền lương của bảo vệ bình thường một tháng tối đa chỉ có hai ba ngàn tệ, mà tiền lương bảo vệ của tập đoàn Thiên Sở ít nhất là một vạn tệ, cứ ba tháng sẽ có sát hạch tăng lương, lại có những phúc lợi đãi ngộ khác nữa, khác xa với nhân viên làm công ăn lương của các xí nghiệp.

Hơn nữa, có thể làm bảo vệ cho tập đoàn Thiên Sở đều không phải là người bình thường, binh lính xuất ngũ bình thường cũng đừng mong vào được, thấp nhất cũng phải là cán bộ liên cấp, nhưng phải trải qua kiểm tra chọn lọc khắt khe.

Taxi dừng trước cửa cao ốc quốc tế Thiên Sở, Lâm Côn bước xuống xe, trước mắt là tòa cao ốc ngập tràn khí thế, cầu thang thủy tinh dưới ánh mặt trời vàng rực càng thêm sáng bóng, đây tuyệt đối là biểu tượng của tiêu chí tài phú thị trường kinh tế Trung Cảng. Thế nhưng ở trong mắt Lâm Côn lại rất bình thường, trong lòng anh vẫn đang suy nghĩ lần nữa, chắc chắn bản thân là bị Lão Hồ đùa giỡn rồi, tám năm trong quân đội, ba năm bộ binh, năm năm đặc chủng, nhiều lần thập tử nhất sinh lập ra vô số chiến công hiển hách, lúc xuất ngũ được thưởng ba ngàn tệ quân phí, khắp Trung Hoa cũng không có ai được giá này nữa là, giới thiệu công việc này cho anh, hóa ra là làm bảo vệ.

“Sh*t!”

Lâm Côn mắng một tiếng, đồng thời trong lòng thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà lão Hồ một lần, nếu không phải nể mặt tiền lương bảo vệ ở đây cũng không tồi, anh đã sớm trở về Mạc Bắc, sau đó dùng một kí thuốc nổ C4 cho nổ tung luôn căn nhà cấp hai ngói đỏ của lão già kia! Cho lão ta biết lợi hại, dám lừa ông đây làm bảo vệ!

 

“Thưa ngài, xin hỏi ngài có cần giúp gì không?”

 

Bảo vệ đứng ở cửa cao ốc chủ động đi tới, mỉm cười hỏi Lâm Côn, không thể không nói tố chất bảo vệ ở đây rất cao, mặc dù toàn thân Lâm Côn ăn mặc chẳng khác gì dân lao động chân tay, trong mắt bảo vệ cũng không có bất kỳ sự khinh thường nào.

 

“A… Tôi đến tìm người.”

 

“Xin hỏi ngài tìm ai?”

 

“Đợi một chút...”

 

Lâm Côn đưa tay ra túi quần phía sau, lần này lại lấy ra tấm danh thiếp nhăn nhúm, lẩm bẩm cái tên trên đó: “Sở Tướng Quốc.”

 

“Sở… Chủ tịch Sở!?”

 

Biểu cảm trên mặt bảo vệ liền thay đổi rất không tự nhiên, ánh mắt nhìn về Lâm Côn cũng bỗng chốc thay đổi, đường đường là Chủ tịch Sở Tướng Quốc của tập đoàn Thiên Sở, một tên quê mùa nói gặp là có thể gặp sao? Dù cho trong lòng khinh thường, thế nhưng với tố chất cao của bản thân, anh ta làm sao có thể biểu hiện ra ngoài được, nói sao đi chăng nữa cũng từng là tiểu đoàn trưởng trong bộ đội, đương nhiên càng hiểu được câu ‘Người không phân tướng mạo’ so với người bình thường.

 

Lâm Côn nhìn lại danh thiếp, nói: “Đúng, chính là ông ta, trên đây viết là ‘Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc tập đoàn Thiên Sở’, ông ta ở đâu, anh mau dẫn tôi đi gặp ông ta, gặp mặt rồi tôi liền bắt đầu làm việc.”

 

Bảo vệ lập tức toát mồ hôi, đường đường là Chủ tịch tập đoàn Thiên Sở, người đàn ông ở thành phố Trung Cảng này thậm chí ba tỉnh Đông Bắc, chỉ dậm chân một cái liền khiến trời đất rung chuyển, vậy mà từ trong miệng tên 'Quê mùa' này nói ra lại bình thường như vậy, hoàn toàn không có kính xưng, cũng không biết gặp Chủ tịch Sở là phải hẹn trước sao?

 

Thấy bảo vệ không đáp lời cứ sững sờ ở kia, Lâm Côn nhíu nhíu mày, hỏi: “Sao, gặp ông ta khó khăn?”

 

Bảo vệ lập tức lấy lại tinh thần, cười nói: “Thưa ngài, là như vậy, gặp Chủ tịch Sở là cần hẹn trước.”

 

Lâm Côn cáu kỉnh vẫy vẫy tay, nói: “Tôi không hẹn trước, anh cứ nói cho ông ta là lão Hồ bảo tôi tới tìm ông ta, ông ta tự nhiên sẽ ra đây gặp tôi. Ông ta nếu không chịu gặp, tôi lại càng bớt việc, ông đây lập tức rời đi!” Vốn trong lòng cũng đang khó chịu, nói chuyện đương nhiên có chút lên giọng.

 

Mặt bảo vệ lộ vẻ khó xử, nói: “Thưa ngài, ngài như vậy khiến tôi rất khó xử, tập đoàn chúng tôi có quy định, tôi không có quyền trực tiếp đưa ngài đi gặp Chủ tịch Sở, càng không có quyền trực tiếp đi gặp Chủ tịch Sở, nếu không như vậy đi, ngài ở chờ một chút, tôi đi gọi điện thoại cho lãnh đạo của tôi xin chỉ thị, sau đó lãnh đạo của tôi lại xin chỉ thị lãnh đạo của ông ấy, sau đó lãnh đạo của lãnh đạo xin chỉ thị thư ký của Chủ tịch Sở...”

 

Lâm Côn ngắt lời nói: “Mẹ kiếp, phiền toái như vậy!”

 

Bảo vệ nói: “Không có cách nào khác, đây là quy định.”

 

Lâm Côn nhìn bảo vệ, nói: “Này anh bạn, cậu cũng là người từng đi lính, quân nhân chúng ta người nào mà không khí huyết dâng trào mạnh mẽ kiên cường, công việc như vậy cậu cũng chịu làm sao? Thôi, tôi không cần gặp Sở Tướng Quốc nữa, công việc này tôi làm không được, ông đây đi trước!”

 

Nói đi là đi, Lâm Côn xoay người vẫy một chiếc taxi rồi lên xe, để lại bảo vệ một mình sững sờ tại chỗ... Tình huống gì đây, hỏi nửa ngày, người này là tới làm bảo vệ? Không đúng, làm bảo vệ trước tiên phải tìm đội trưởng phòng bảo vệ phỏng vấn, thông qua lại đi tìm bộ phận nhân sự phỏng vấn, người này tại sao trực tiếp tìm chủ tịch Sở?

 

Nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, Lý Đinh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, coi như là đụng phải một kẻ điên đi.

--------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang