Những nơi như Bách Phượng Môn này, ban ngày sẽ không kinh doanh, cửa lớn đóng kín trước cửa vắng vẻ, Lâm Côn trực tiếp lái xe đi vòng qua phía sau, từ cửa nhỏ phía sau đi vào tòa nhà lớn. Cửa sau có hai em trai đang ngồi ở đó nói chuyện, khi nhìn thấy Lâm Côn đến, bọn họ đều rất cung kính đứng lên, chào một tiếng: “Anh Côn.”
Lâm Côn căn bản không nhận ra hai em trai này, nói ra thì anh cũng không đến Bách Phượng Môn được mấy lần, vì vậy anh cười ha hả hỏi: “Tại sao các cậu lại biết tôi?”
Một em trai cung kính mỉm cười và nói: “Anh Côn, khoảng thời gian trước khi diễn ra trận quyền anh ngầm, hai tụi em đều có mặt, biểu hiện của anh lúc đó làm tụi em phải khiếp sợ tới mức ngây người, mọi người đều rất sùng bái anh!”
Một em trai khác cũng lập tức nói: “Đúng, đúng, đúng, anh Côn, có cơ hội anh dạy cho tụi em chút bản lĩnh võ thuật của anh đi!”
Trên gương mặt của hai em trai này đầy sự hăng hái, không giống như nịnh nọt suông, Lâm Côn mỉm cười nói: “Được, không thành vấn đề, tuy nhiên nếu theo tôi học võ thuật thì phải chuẩn bị tâm lý chịu khổ, các cậu có làm được không?”
Hai người lập tức kiên định nói: “Được!”
Lâm Côn mỉm cười vỗ nhẹ vào vai của hai người, anh móc bao thuốc lá từ trong túi ra chia cho bọn họ hai điếu rồi mới xoay người đi vào tòa nhà lớn của Bách Phượng Môn.
Nhìn bóng lưng của Lâm Côn biến mất, hai em trai này dùng hai tay cầm điếu thuốc Lâm Côn cho bọn họ giống như đang cầm bảo vật quý giá vậy, hai người liếc nhìn nhau, đồng thời thì thào nói: “Anh Côn thật lịch sự!”
Lâm Côn đi xuyên qua hành lang, theo thang máy tới tầng ba, tầng một và tầng hai của Bách Phượng Môn đều là nơi kinh doanh, tầng ba là khu làm việc, Tưởng Diệp Lệ cũng xem nơi đây thành nhà của mình, giữ một căn phòng ở nơi này làm phòng ở.
Lâm Côn đi tới ngoài cửa phòng, đối diện chỗ này chính là phòng làm việc của Tưởng Diệp Lệ, căn phòng này có vẻ ấm áp hơn phòng làm việc, tuy rằng diện tích không quá lớn cũng không có cửa sổ lớn sát đất, tất cả lắp đặt thiết bị đều theo phong cách đơn giản, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng không quá đẹp.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Côn tới căn phòng này, sau khi ngồi xuống quan sát người bên cạnh một chút. Tưởng Diệp Lệ mặc đồ vest trông đặc biệt chững chạc, mái tóc đen nhánh được cô buộc ở sau gáy lại có vẻ vô cùng tri thức.
Tưởng Diệp Lệ rót ly nước đưa qua cho Lâm Côn, cái ly này là cốc pha lê đắt tiền, cho dù không hiểu nhiều về các loại đồ ngọc bích, pha lê, nhưng Lâm Côn liếc nhìn cũng nhận ra cái cốc này rất đắt tiền.
“Tôi rất vinh hạnh được dùng cái ly cao cấp như vậy.” Lâm Côn nhận lấy cốc nước mỉm cười nói, anh uống một ngụm nước, sau đó ngẩng đầu nhìn Tưởng Diệp Lệ: “Nước này cũng rất ngọt, giống như nước suối trong núi lớn.”
Tưởng Diệp Lệ cười khẽ, đây là vẻ mặt hiếm có của cô, bình thường cô đều lộ ra gương mặt lạnh như băng, một cô gái lăn lộn hắc đạo không dễ dàng gì, muốn bảo vệ mình đầu tiên lại phải ngụy trang chính mình.
Cô ngồi xuống đối diện Lâm Côn, mỉm cười và nói: “Cậu đừng ở chỗ này nói linh tinh nữa, gần đây cậu làm gì?”
Lâm Côn để cốc xuống, nói: “Trường học của con trai tôi tổ chức ra ngoài du lịch, tôi đi cùng thằng bé đi ra ngoài chơi một tuần.”
“Ồ?” Tưởng Diệp Lệ nói: “Tôi không nhìn ra, cậu còn là một người cha yêu con như vậy.”
Lâm Côn cười ha ha nói: “Chị Tưởng, đó gọi là chân nhân bất lộ tướng, thế nào, chị được mở mang kiến thức chưa?”
Tưởng Diệp Lệ mỉm cười gật đầu, Lâm Côn vừa cười vừa hỏi: “Chị gấp gáp gọi tôi tới như vậy là có chuyện gì sao?”
Tưởng Diệp Lệ lấy từ trong ngăn kéo ra một lá thư đẩy tới trước mặt Lâm Côn, Lâm Côn nhìn lá thư lại nghi ngờ hỏi Tưởng Diệp Lệ: “Chị Tưởng, đây là ý gì?”
Tưởng Diệp Lệ mỉm cười nói: “Đây là tiền lương của cậu, Bách Phượng Môn chúng ta cứ nửa tháng trả lương một lần, từ khi cậu gia nhập Bách Phượng Môn cho tới hôm nay vừa tròn nửa tháng, trong này tổng cộng có tám nghìn tệ, cậu đừng chê ít.”
Lâm Côn có phần sững sờ, anh chưa từng nghĩ tới mình làm phó Boss của Bách Phượng Môn còn có tiền lương, trong miệng anh lẩm bẩm nói: “Nửa tháng là tám nghìn tệ, một tháng chính là tám nghìn tệ nhân với hai, chính là... Một vạn sáu nghìn tệ sao?”
Lâm Côn nhếch miệng cười, nhìn Tưởng Diệp Lệ nói: “Chị, tiền lương tôi cũng không dám nhận.” Anh nói xong lại đẩy phong bì tiền về cho Tưởng Diệp Lệ.
Tưởng Diệp Lệ thấy bối rối, mỉm cười hỏi: “Thế nào, chê tôi cho cậu tiền lương quá ít sao?”
Lâm Côn lập tức nói: “Chị, chị đừng suy nghĩ nhiều, tôi căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện tiền lương này, tôi gia nhập Bách Phượng Môn hoàn toàn là xuất phát từ lòng kính phục chị, cảm động trước sự ngông nghênh bất khuất của một người phụ nữ như chị chứ không phải là vì để kiếm tiền. Hơn nữa tôi cả ngày vắng mặt, cũng không làm chuyện gì, tự nhiên cầm tiền lương nhiều như vậy, trong lòng tôi cũng thấy không yên!”
Tưởng Diệp Lệ cười nói: “Nhưng đây là quy định trước giờ của Bách Phượng Môn chúng ta, mỗi người đều có tiền lương, hơn nữa cậu bây giờ là phó Boss của Bách Phượng Môn, cậu cũng không phải không làm gì, trong trận đấu quyền anh ngầm lần trước, nếu không phải nhờ cậu đánh bại đàn em A Hổ của Phong Bưu, sợ rằng Bách Phượng Môn bây giờ đã sớm bị phân chia rồi.”
“Lần trước không tính, khi đó tôi còn chưa gia nhập Bách Phượng Môn!” Lâm Côn cười nói.
“Không được, đây là quy định của Bách Phượng Môn, cậu phải cầm số tiền này!” Tưởng Diệp Lệ kiên định nói, còn đẩy phong bì cho Lâm Côn.
“...” Lâm Côn nhanh chóng suy nghĩ rồi mỉm cười nói với Tưởng Diệp Lệ: “Chị, Bách Phượng Môn mình quy định là mỗi người đều phải có tiền lương, đúng không?”
Tưởng Diệp Lệ gật đầu, “Đúng vậy!”
Lâm Côn mỉm cười lại nói: “Nhưng không quy định tiền lương bao nhiêu đúng không?”
Tưởng Diệp Lệ gật đầu “Đúng!”
Lâm Côn cười cười, nói: “Vậy thì được, chị, trong túi của chị có đồng xu không?”
Tưởng Diệp Lệ không hiểu nhìn anh, nói: “Cậu muốn làm gì?”
Lâm Côn mỉm cười và nói: “Chị cứ lấy ra đi, tôi tất có chỗ dùng.”
Thấy Lâm Côn thần thần bí bí như vậy, Tưởng Diệp Lệ cũng không hỏi nhiều nữa, đúng lúc trong túi cô có một đồng xu, cô móc ra đưa cho Lâm Côn. Lâm Côn nhận lấy đồng xu, rất tùy tính ném lên cao một cái, sau đó bắt ở trong tay mỉm cười nói với Tưởng Diệp Lệ: “Được rồi, sau này tiền lương một tháng của tôi là hai tệ, đây là tiền nửa tháng.”
Tưởng Diệp Lệ rõ ràng ngẩn người, thấy hành động này của Lâm Côn cô cũng dở khóc dở cười, nói: “Vậy thì tôi cũng quá lời rồi, một tháng hai tệ, tôi có thể ký hợp đồng cả đời với cậu hay không?”
Khóe miệng Lâm Côn cong lên cười trêu ghẹo, nói: “Người đẹp, tôi đúng là bán nghệ không bán thân, không thể ký được khế ước chung thân đâu.”
“Ha ha...” Tưởng Diệp Lệ bị đùa trực tiếp cười ha ha, đã lâu rồi không nhìn thấy nụ cười như thế ở trên mặt của cô. Sau khi cười xong cô lại nói với Lâm Côn: “Được rồi, chuyện tiền lương này có thể tùy cậu, nhưng có chuyện cậu không thể từ chối.”
Lâm Côn cảnh giác hỏi: “Là chuyện gì?”
Tưởng Diệp Lệ mỉm cười nói: “Tôi đã chuyển hai mươi phần trăm cổ phần Bách Phượng Môn sang tên cậu, cuối năm có thể được chia hoa hồng, tiền lương có thể không đưa cho cậu, nhưng cậu phải nhận hoa hồng.”
Tưởng Diệp Lệ nói xong, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định nhìn Lâm Côn, rõ ràng không cho phép Lâm Côn được từ chối, dưới uy áp mạnh mẽ này, Lâm Côn không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, nói: “Vậy... Được rồi.”
Tưởng Diệp Lệ mỉm cười hài lòng, nói: “Vậy là được rồi, như vậy mới là xem Bách Phượng Môn trở thành nhà của mình chứ?”
Lâm Côn cười nói: “Chị, vừa rồi chị nói như vậy là chỉ trước đây tôi chưa từng xem Bách Phượng Môn là nhà mình sao?”
“Có sao?” Tưởng Diệp Lệ lập tức đặt câu hỏi. Lâm Côn bị hỏi gương mặt lập tức đỏ lên... Hình như quả thật không có.
“Chị, chị đột nhiên gọi tôi qua, hẳn không phải là đưa tiền lương cho tôi, nhất định còn có chuyện khác đúng không?”
“Ừ.”
Trên mặt Tưởng Diệp Lệ đột nhiên buồn bã, nói: “Quả thật lại gặp phải vấn đề hóc búa, rất vướng tay vướng chân, cho nên tôi tìm cậu tới bàn bạc một chút.”
Lâm Côn vừa nghe khí thế lập tức dâng cao nói: “Chị nói đi, lúc này cần đánh ai!” Anh cố ý giả vờ thành bộ dạng ngốc nghếch như vậy, bởi vì anh cảm thấy vừa rồi Tưởng Diệp Lệ thoải mái cười to trông rất đẹp, anh muốn lại nhìn thấy cô cười to, kết quả Tưởng Diệp Lệ không giống như ý của anh, chẳng qua chỉ mỉm cười trừng mắt nhìn anh nói: “Đồ ngốc, cậu nghĩ rằng tôi gọi cậu tới chỉ là đi đánh nhau à, vũ lực không thể giải quyết được tất cả vấn đề.”
“Vậy là gì?” Lâm Côn tiếp tục giả vờ ngốc nghếch cười nói: “Tôi ngoại trừ đánh người hình như cũng không biết gì cả.”
Tưởng Diệp Lệ nói: “Được rồi, cậu đừng giả vờ với tôi nữa, cho dù chúng ta tiếp xúc không lâu nhưng tôi biết cậu là một người có chủ ý, cậu không giống với bất kỳ người đàn ông nào tôi đã từng gặp.”
“Ha ha, chị cho rằng tôi là người như vậy sao?” Lâm Côn cười nói.
“Nói chuyện chính đi.” Tưởng Diệp Lệ nghiêm túc, nói: “Về cổ phần của Bách Phượng Môn, trong tay tôi chỉ nắm giữ có sáu mươi phần trăm, bốn mươi phần trăm còn lại là ở trong tay của mấy vị cổ đông, tôi vừa nhận được tin tức, mấy cổ đông này âm thầm liên hệ với Phong Bưu, muốn đồng loạt rút vốn đầu tư.”
Lâm Côn nói: “Rút vốn sao? Nếu rút vốn đầu tư thì chúng ta cho bọn họ tiền không phải xong rồi sao? Như vậy chúng ta còn có thể nắm chặt tất cả quyền sở hữu.”
Tưởng Diệp Lệ lắc đầu, nói: “Mục đích của bọn họ căn bản không phải là rút vốn đầu tư, Bách Phượng Môn ở khu vực này hoàn toàn là một nơi tấc đất tấc vàng, không tính tới việc buôn bán của Bách Phượng Môn, chỉ riêng tòa nhà lớn này cũng đáng giá hơn hai trăm triệu, nếu như tính cả việc buôn bán khác, bọn họ muốn rút vốn đầu tư của cả bốn mươi phần trăm cổ phần, chúng ta căn bản không có khả năng gánh vác được.”
Lâm Côn lập tức cảnh giác hỏi: “Bọn họ là muốn thông qua rút vốn đầu tư để uy hiếp, giành lấy lợi ích lớn hơn nữa sao?”
Tưởng Diệp Lệ gật đầu, hài lòng mỉm cười nói: “Tôi đã nói tôi sẽ không nhìn nhầm người, cậu là một người đàn ông có chủ ý.”
Lâm Côn mỉm cười, nói: “Bọn họ muốn lợi ích gì?”
Tưởng Diệp Lệ nói: “Lúc đầu, khi vũ trường Bách Phượng Môn được xây dựng lên, do thiếu vốn nên đã huy động vốn từ ba doanh nhân ở địa phương, trước đây ký hợp đồng là chia hoa hồng cho bọn họ nhưng bọn họ không có quyền tham dự vào việc quản lý vũ trường Bách Phượng Môn, bây giờ bọn họ muốn thông qua rút vốn đầu tư để áp chế, lấy được quyền quản lý.”
“Cho dù bọn họ giành được quyền quản lý thì sao? Chúng ta có sáu mươi phần trăm cổ phần công ty nên quyền phát biểu nhất định lớn hơn ba người bọn họ, không quan tâm bọn họ đưa ra quyết định thế nào, chúng ta bác bỏ không phải sẽ xong chuyện sao? Trừ khi...” Lâm Côn cười xấu xa nói: “Chị không tin tôi, sợ tôi đứng cùng một chiến tuyến với bọn họ?”
“Cậu nói bậy bạ gì đó!” Tưởng Diệp Lệ trừng mắt nhìn Lâm Côn, biết anh đang nói đùa, cô tiếp tục nói: “Đạt được quyền quản lý chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo bọn họ sẽ đưa ra ý định muốn đầu tư vào trong Bách Phượng Môn, sau đó thu được tỉ lệ cổ phần lớn hơn nữa, đến lúc đó cổ phần trong tay chúng ta sẽ bị giảm bớt, cuối cùng bọn họ sẽ chiếm phần lớn.”
Trước đây Lâm Côn thật sự chưa từng tiếp xúc qua chuyện liên quan tới cổ phần như vậy. Thứ anh học được ở trong quân đội đều là trinh sát hình sự, gián điệp, giết người chứ không phải là học quản lý thương nghiệp, cho nên anh hoàn toàn không biết gì về nó. Nghe Tưởng Diệp Lệ nói như vậy, anh hình như cảm giác được mùi vị của một âm mưu đang tới gần...
--------------------