Buổi đấu thầu về tập đoàn Phong Hoàng được tổ chức rất long trọng, địa điểm tổ chức ở sảnh chính lầu hai Bắc Quốc Viên khách sạn năm sao lớn nhất thành phố Trung Cảng, đơn vị tổ chức chính là cục thương mại của thành phố, nhận mời tới tham dự cũng là kẻ có tiền thành phố Trung Cảng, ngoài ra cũng không đặc biệt có yêu cầu hạn chế nào, hoàn toàn là phong cách mở.
Khương Phong làm phó thị trưởng, người lãnh đạo trực tiếp của cục thương mại, trước khi buổi đấu thầu lớn bắt đầu, thư ký Trương Ngạn cùng với lãnh đạo liên quan của Cục thương mại đều vây quanh anh ta.
Trước khi đại hội đấu thầu bắt đầu, lãnh đạo thành phố sẽ dành thời gian giải đáp câu hỏi của phóng viên, có Khương Phong ở đây, tất cả phóng viên đều tập trung tất cả vấn đề hỏi phó thị trưởng. Khương Phong làm quan nhiều năm qua chưa bao giờ làm ra việc lớn quá sức mà bản thân không nắm chắc. Ngày hôm nay cũng giống như vậy, nếu là những vấn đề có thể trả lời thì anh ta chắc chắn không đùn đẩy, thẳng thắn trả lời phóng viên, cho nên nhận được vỗ tay nhiệt liệt.
Lâm Côn mặc quần áo gọn gàng, lại ngồi trong hiện trường với Tưởng Diệp Lệ, ở bên cạnh còn có Long Đại Tương, ở trước mặt của người ngoài, Long Đại Tương sắm vai bảo vệ của Lâm Côn. Anh ta ngồi sau lưng Lâm Côn, thân thể của anh ta cao lớn, trên người cũng tỏa ra khí thế mạnh mẽ, vẻ mặt lạnh lẽo như núi băng, thật sự đã làm không ít người sợ hãi.
Ngoại trừ Lâm Côn và Tưởng Diệp Lệ ra, một ít bang phái ngầm trong thành phố Trung Cảng cũng tới đây tham gia, thậm chí có một ít ông chủ làm ăn buôn bán tới từ bên ngoài cũng tham gia. Ngành du lịch của thành phố Trung Cảng chính là một khối thịt béo, ai cũng muốn lấy được khối thịt béo tập đoàn Phong Hoàng này, mặc dù lợi ích trước mắt không tốt, nhưng với việc cắm rễ nhiều năm tại khu phía nam sẽ có lợi ích thật lớn.
Tưởng Diệp Lệ hôm nay mặc một bộ cái áo kết trân châu màu trắng, eo mang thắt lưng bó sát, cổ áo chỗ ngực cố ý cởi ra hai nút, cũng lộ ra một ít phong cảnh bên trong, nửa người dưới mặc váy đen dài hẹp, cũng bao trọn bờ mông đầy đặn của cô, tóc nửa buộc ở sau ót, lưu lại hai hàng tóc mai phía trước, cô còn cố ý trang điểm thật tinh xảo, cho nên trên người cô càng toát ra khí chất quyến rũ động lòng người.
Nơi này có không ít người đẹp, có những cô gái lễ tân được bên phía tổ chức cố ý mời tới, mỗi một người đều là người đẹp dáng người cao ráo, cũng có một ít cô gái nhà giàu tham gia náo nhiệt, dù sao cơ hội có thể nhìn trực tiếp phó thị trưởng cùng với lãnh đạo cục thương mại không nhiều, còn có một ít bạn gái của các ông chủ đi theo cùng, nơi này là nơi người đẹp tập hợp, gương mặt của Tưởng Diệp Lệ không nói xinh đẹp nhất nhưng tuyệt đối là có cảm xúc nhất.
Lúc mới rời khỏi quân khu Mạc Bắc, Lâm Côn chẳng khác gì con sói hung ác, đôi mắt nhìn thấy người đẹp sẽ sáng lên, không phải nói người ta có bao nhiêu xinh đẹp, mà do Mạc Bắc là nơi cằng cỏi, chim không bay qua, thỏ chẳng buồn ị, thì làm gì có cơ hội gặp người đẹp, đừng nói là người đẹp, cho dù là tinh tinh cái cũng không nhìn thấy bao nhiêu.
Nhưng bây giờ lại khác, sau khi lăn lộn tại thành phố Trung Cảng mấy tháng, mỗi ngày ở cạnh người đẹp cực phẩm như Sở Tĩnh Dao không nói, bên cạnh còn có không ít người đẹp xuất hiện, lâu ngày chỉ huy Lâm của chúng ta đã có sức đề kháng với người đẹp cực tốt. Ânh mắt của rất nhiều đàn ông trong nơi này đều nhìn vào các người đẹp, chỉ huy Lâm của chúng ta lại nhìn thẳng vào phóng viên đang phỏng vấn Khương Phong.
Nữ phóng viên mang gọng kính đen nâng microphone lên hỏi Khương Phong: “Thị trưởng Khương, xin hỏi ngài có thể bảo đảm đại hội đấu thầu lần này là công bằng tuyệt đối hay không? Chính quyền có ngầm thao túng phía sau hay không?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của những người quan tâm tới vấn đề này sáng lên, tập trung tinh thần nhìn về phía Khương Phong, đấu thầu kiêng kị nhất chính là có người âm thầm giở trò, những người đến từ bên ngoài chạy tới đây vì cục thịt béo tập đoàn Phong Hoàng, nữ phóng viên vừa hỏi như vậy, hoàn toàn nói ra tiếng lòng của mọi người.
Khương Phong mỉm cười, nhìn nữ phóng viên nói: “Vị ký giả này hỏi thật hay, đấu thầu kiêng kị nhất chính là có người giở trò đút lót đi cửa sau, đó là hành vi không công bằng với những người tham gia khác, chỉ có điều tôi có thể lấy thân phận Phó thị trưởng của mình ra bảo đảm, cũng dùng nhân phẩm của Khương Phong tôi tới bảo đảm, đấu thầu lần này tuyệt đối công bằng, bản thân Khương Phong tôi xuất thân từ cục thương mại của thành phố Trung Cảng, chính quyền thành phố Trung Cảng cũng không cho phép những việc không đúng luật như thế xảy ra!”
Anh ta nói chuyện hùng hồn mạnh mẽ, thái độ cứng rắn cũng làm mọi người tin tưởng không nghi ngờ, phía dưới xuất hiện tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lâm Côn ngồi ở phía sau lại không nhịn được cười: “Da mặt của Phó thị trưởng Khương cũng thật dày, nói dối mặt không đỏ hơi thở không gấp, ha ha!”
Hiện tại đã đến giờ đấu thầu, Trương Ngạn đi lên bục, cầm lấy microphone trang trọng tuyên bố: “Các vị lãnh đạo, các vị khách quý, cùng mọi người có mặt vào buổi sáng hôm nay, tôi chính là thư ký Trương Ngạn, hiện tại tôi tuyên bố... Buổi đấu thầu tập đoàn Phong Hoàng bắt đầu!”
Dưới bục phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Khương Phong có uy tín rất cao trong mắt dân chúng thành phố Trung Cảng, Trương Ngạn làm thư ký, uy tín tự nhiên cũng không thấp, từ khi Trương Ngạn lên tiếng tuyên bố, đại hội đấu thầu xem như chính thức bắt đầu. Gương mặt mỗi người đều thay đổi, nhiều hơn một ít mong đợi cùng kích động, cục thịt béo tập đoàn Phong Hoàng này có sức dụ hoặc khó nói thành lời.
Lần này đấu giá không công khai ghi giá, mà là từng người cạnh tranh sẽ viết một cái giá của mình khi muốn đấu thầu tập đoàn Phong Hoàng và nhét vào trong hộp kín. Lựa chọn sử dụng loại phương thức cạnh tranh trực tiếp này là tốt nhất, tránh cho buổi đấu thầu biến thành buổi đấu giá, tuy rằng kết quả cuối cùng của cả hai loại này đều là người trả giá cao nhất thì có được. Nhưng hội nghị bán đấu giá cuối cùng có yếu tố lừa đảo quá nặng, giá cả sẽ cao hơn bình thường rất nhiều. Cho nên cục thương mại đưa ra hình thức này, làm cho tất cả người có mặt tham dự đều đồng ý. Dù sao ai cũng không muốn lãng phí quá nhiều tiền, bởi vậy chỉ cần viết ra cái giá lớn nhất nằm trong phạm vi khả năng của mình, đến lúc đó cục thịt béo tập đoàn Phong Hoàng này rơi vào trong tay ai, như vậy phải xem khả năng của mời đó.
Chỉ có điều loại phương thức này cũng có hại, đó chính là chính quyền có thể giở trò trong hộp kín, ra tay trong bảng giá cạnh tranh, cũng biến bảng giá của người mình muốn thành giá cao nhất, cuối cùng thành công thu được thắng lợi cuối cùng.
Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng Khương Phong vẫn hùng hồn giải đáp vấn đề của phóng viên, cũng cho mọi người một liều thuốc an thần, tính cách làm việc của phó thị trưởng Khương có uy tính rất cao trong lòng mọi người, anh ta nói bảo đảm không có người giở trò trong bóng tối, như vậy nhất định là không có...
Không ngờ, lần này lại khác.
Nhìn người tới tham gia lần đấu giá này, tuy rằng đều là một ít kẻ có tiền, nhưng cũng chỉ có thể tính là nhà giàu hạng hai hạng ba, giàu có như Sở Tương Quốc không có quan tâm tới mấy buổi đấu giá nhỏ như vậy. Lâm Côn ngược lại nhìn thấy không ít khuôn mặt quen thuộc, mấy tên đại ca của ba bang phái lớn tại khu phía nam, Mã Cẩm Khôi, Lý Phú, Trương Lỗi, so với những người khác, ba người này càng bức thiết có được tập đoàn Phong Hoàng, không quan tâm tập đoàn Phong Hoàng rơi vào tay bất cứ người nào trong ba người, thực lực của bọn họ sẽ vượt qua bang phái khác.
Khu phía nam thành phố Trung Cảng là khối thịt béo, ngọn đèn trong đêm không phải là đèn nê-ong, mà là ánh sáng của vàng lóe sáng, nếu có thể trở thành bang phái lớn nhất khu phía nam, đồng thời có thực lực vượt xa những bang phái khác. Động tác tiếp theo có thể đi chiếm đoạt bang phái khác, một khi thống nhất tất cả thế lực ngầm tại khu phía nam, toàn bộ cục thịt béo khu phía nam sẽ nằm trong miệng, lập tức biến thành nhân vật giậm chân một cái sẽ làm mặt đất thành phố Trung Cảng phải rung chuyển theo.
Tập đoàn Phong Hoàng tồn tại trong thời gian đã dài, Mã Bang, Phủ Đầu Bang, Quang Đầu Đảng, tập đoàn Phong Hoàng chính là bốn bang phái lớn nhất khu phía nam, hiện tại tập đoàn Phong Hoàng đã bị đánh tan, ba thế lực Mã Bang, Phủ Đầu Bang, Quang Đầu Đảng tiến vào thế vạc ba chân, mãi cho đến tận bây giờ, ba bang phái này chỉ xem Lâm Côn là uy hiếp, cũng không cho rằng Bách Phượng Môn là đối thủ có địa vị ngang hàng.
Phương thức đấu giá rất đơn giản, tất cả mọi người đều viết cái giá mình muốn lên tấm giấy và bỏ vào hộp kín, tiếp theo đó là chờ đợi, những lãnh đạo cục thương mại và Khương Phong, Trương Ngạn sẽ đi ra phía sau kiểm phiếu, điều này được giải thích tránh có người gây rối, bọn họ sẽ ra phía sau thống kê con số đấu giá.
Trong sảnh lớn bắt đầu ầm ĩ, các phóng viên đều tập trung phỏng vấn những nhân vật giàu có, một ít đại ca thế giới ngầm gặp nhau sẽ cười nói hi ha, biểu hiện ra bọn họ rất hòa thuận vui vẻ, trong nụ cười lại ẩn giấu không biết bao nhiêu cây đao.
Lâm Côn vững vàng ngồi sang phía sau, Tưởng Diệp Lệ ngồi ở bên cạnh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, Long Đại Tương rất xứng chức, anh ta dùng tư thế người bảo vệ đứng sau lưng, ánh mắt phía sau kính mát lại sắc bén nhìn vào bắp đùi trắng như tuyết của cô gái nào đó, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt nghiêm trang khó nói thành lời. Tất cả những việc này chỉ là giả vờ, dáng vẻ háo sắc như thế làm người ta kính nể, lại làm người ta e sợ.
Tưởng Diệp Lệ lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lâm Côn, nhìn suốt nửa phút, cô không nhịn được hỏi Lâm Côn: “Cậu... Cậu vừa rồi...” Cô nói nhỏ, “Tại sao cậu lại không biết cái gì?”
Tưởng Diệp Lệ vốn không có lòng tin có thể nhận thầu tập đoàn Phong Hoàng, chỉ cần Bách Phượng Môn hiện tại không bị bang phái khác chiếm đoạt cô đã thấy tốt rồi, làm sao có tâm tư nhớ thương tới khối thịt béo như tập đoàn Phong Hoàng chứ, nếu không phải lúc trước Lâm Côn nói có quan hệ với phó thị trưởng Khương Phong, cô tuyệt đối sẽ không tới tham gia đại hội đấu thầu lần này.
Vừa rồi, lúc tất cả mọi người bắt đầu im lawjgn viết cái giá của mình ra, Lâm Côn cũng cầm bút lên viết tượng trưng hai cái nhưng không có chữ nào, sau đó nhét tờ giấy vào trong hộp kín, Tưởng Diệp Lệ rất khó hiểu với việc này. Mặc dù cô biết Lâm Côn quen với phó thị trưởng Khương Phong, cũng không thể không viết gì lên bảng giá, bởi vì người đứng ra tổ chức đấu giá lần này là cục thương mại, Khương Phong là lãnh đạo trực tiếp của cục thương mại không sai, nhưng...
Tưởng Diệp Lệ thật sự không biết nên nói cái gì, trong đôi mắt quyến rũ động lòng người lại tràn ngập nghi ngờ và không thể giải thích.
Khóe miệng của Lâm Côn cười cười, vẻ mặt khó nói thành lời, quay đầu nói bên tai Tưởng Diệp Lệ, nhỏ giọng nói: “Chị, chị cứ yên tâm đi, ngày hôm nay tập đoàn Phong Hoàng nhất định là của chúng ta!”
--------------------