Sở Tướng Quốc ngồi trong văn phòng uống trà, hồng trà cao cấp Vũ Di Sơn là loại trà còn quý hơn kim cương thậm chí có là tỷ phủ như ông thì khi uống cũng phải dè dặt, có thể thấy rằng loại trà này rất đắt tiền.
Kết quả, khi Tần Tuyết gọi điện thoại đến thông báo toàn bộ phí sửa chữa, thiếu chút nữa ông đã phun toàn bộ “Kim cương” trong miệng ra, chỉ là sửa một cái xe Jetta thôi mà sao lại tốn nhiều tiền đến thế, đùa gì chứ!
Sở Tương Quốc phản ứng lớn như vậy hoàn toàn là do chuyện này, mấy trăm vạn đối với ông cũng chỉ như mấy đồng với người bình thường, quan trọng là ở trong nước với mấy trăm vạn thì đã đủ mua được một chiếc xe BMW rồi việc gì phải sửa chiếc xe Jetta cũ làm gì?
Ông ta thực sự là không hiểu nổi… Sở Tướng Quốc cũng không hỏi nguyên nhân, trả lời: “Tiểu Tần, cô trực tiếp ký tên là được.”
Cúp điện thoại, Sở Tướng Quốc vừa cười vừa lắc đầu: “Thằng nhóc này…” Trong giọng nói không hề có ý trách cứ.
Tần Tuyết ký xong hóa đơn liền cùng Lâm Côn đi từ xưởng sửa xe ra ngoài, Từ Quảng Nguyên tiễn bọn họ ra ngoài đến khi lên xe, hơn nữa còn đợi cho đến khi chiếc xe Cadillac màu đỏ biết mất khỏi tầm mắt mới xoay người đi vào.
Sau khi vào trong, Từ Quang Nguyên tìm người thợ sửa chính họ Dương rồi nói với cậu ta: “Tiểu Dương à, việc lần này cậu nghỉ đi để đích thân tôi làm!”
Chiếc xe Cadillac đỗ ở ngoài cổng biệt thự Hải Thần, Lâm Côn vừa định xuống xe thì đột nhiên Tần Tuyết gọi anh lại, Lâm Côn quay đầu lại thì nhìn thấy Tần Tuyết vừa cười vừa nói với anh: “Anh Lâm… Cho tôi thêm một điếu thuốc nữa đi.”
Lâm Côn ngây người ra một chút, sau đó rút một điếu thuốc ra và giúp cô châm lửa.
Tần Tuyết hít một hơi sâu, nét mặt ngây ngất đáp: “Cái mùi vị này thật thơm... Thuốc này tên là gì vậy?”
Lâm Côn cũng tự mình châm một điếu thuốc sau đó nhả ra một luồng khói đáp: “Đại Thanh Cáp, một loại thuốc cực nặng của Mạc Bắc, loại này chỉ có đàn ông hút.”
Tần Tuyết thích thú hỏi: “Vậy còn phụ nữ thì sao?”
Lâm Côn trả lời: “Ở đó không có phụ nữ.”
Tần Tuyết không tin, Lâm Côn liền đáp: “Thật đó, ở đó quá nghèo, phụ nữ đều gả ra ngoài hết, chỉ còn lại một đám người già ngày ngày chống chọi cùng những người lính chúng tôi, ở cái vùng khỉ ho còn gáy nhiều người giảo hoạt đó, thì lời này đều không phải là giả.”
Lâm Công móc nửa bao thuốc còn lại ra, đặt lên kệ trên xe: “Nửa gói còn lại tặng cho cô, hút ít một chút.”
Tần Tuyết mỉm cười: “Cảm ơn.”
Lâm Côn cười rồi đi từ trên xe xuống, Tần Tuyết lại đột nhiên nói: “Đợi xe anh sửa xong, đưa tôi đi hóng gió chứ?”
Lâm Côn cười: “Rất vinh hạnh.”
Lâm Côn thong dong đi vào khu biệt thự, Tần Tuyết cũng lái chiếc xe Cadillac rời đi, trên đường cô ta ngậm Đại Thanh Cáp, trên miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt giờ đây như vừa có một cơn gió xuân lướt qua.
Lâm Côn ngâm nga hát và đi về hướng biệt thự số 7, anh định đi về ăn một chút gì đó, sau đó đi chợ nông sản mua một ít hạt giống và dụng cụ trồng rau. Tranh thủ buổi chiều rảnh rỗi đem hạt đi trồng ở mấy miếng đất nhỏ bên cạnh ga ra.
Lúc đi qua cửa căn biệt thự số 6, bỗng nhiên anh dừng lại một chút, đồng thời chủ động lùi lại sau hai bước, trong sân xuất hiện một bóng dáng không được coi là quá quen thuộc nhưng cũng coi như là quen đang quét dọn vệ sinh. Đây chính là người tối hôm kia anh ra tay ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ Chương Tiểu Nhã, trên thềm của tòa biệt thự túi hành lý lớn nhỏ vứt đầy mặt đất.
Lâm Côn không nhịn được nhíu mày một cái nghĩ ‘cô gái này sao lại ở đây, lúc trước ở người ở biệt thự số 6 không phải là một gia đình bốn người hay sao, hơn nữa… Tiểu Sở Lâm nói buổi sáng có dì đến nhà tìm anh chắc cũng là cô ấy rồi, tại sao cô ấy lại biết anh ở đây?”
Cứ đứng nghi ngời cũng vô ích, muốn biết rõ thì tự mình đi hỏi thôi.
“Khụ khụ.”
Lâm Côn đi đến trước sân cố ý ho lên hai tiếng, Chương Tiểu Nhã đang cúi đầu quét sân nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Côn chân mày lập tức dãn ra, vui mừng nói: “Anh Lâm, sao anh lại tới đây?”
Lâm Côn nở cười đáp: "Sao cô lại chuyển đến nơi này?”
“Em….”
Chương Tiểu Nhã chần chừ một chút, đương nhiên là cô không dám nói thật, nếu không thì đã bị Lâm Côn coi là hoa si. Tuy rằng lần này Chương Tiểu Nhã thực sự muốn làm hoa si, nhưng cô cũng không thể để cho người khác biết. Mặt cô đỏ lên rồi nói: “Ở ký túc xá không thoải mái nên dọn ra ngoài, trùng hợp nhà này muốn bán, nên......”
Từ nhỏ đến lớn trừ những lúc cần che giấu thân thế của bản thân ra, Chương Tiểu Nhã gần như không nói dối, lần này chưa kịp nói hết câu mà mặt cô đã đỏ hết cả lên, trong đó cũng có mấy phần là căng thẳng do gặp Lâm Côn.
Lâm Côn hơi hơi híp mắt liền biết ngay là cô gái này nói dối, hỏi lại cô một câu: “Thật sao?”
“Thật, thật mà.” Chương Tiểu Nhã hơi gật đầu, tai cũng đỏ lên.
Cô gái này đã không muốn nói thật, Lâm Côn cũng không thể ép cô ấy nói, liền chuyển qua chuyện khác hỏi: “Buổi sáng cô đi tìm tôi có việc gì không?”
Chương Tiểu Nhã lắc đầu, đợi cho Lâm Côn xoay người định đi cô lại đột nhiên gọi: “Anh Lâm, đợi đã!”
Lâm Côn nhíu mày quay đầu lại: “Có chuyện gì?”
Chương Tiểu Nhã ngượng ngùng cười, mắt nhìn vào mấy cái túi hành lý trên thềm, giọng có chút ngập ngừng nói: “Anh Lâm, anh.... có thể giúp em mang mấy túi hành lý này lên trên lầu được không, nặng quá em không bê được.”
Lâm Côn: “...”
Trong hội sở cao cấp Phong Hoàng.
Phong Bưu ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc riêng của hắn, ngồi trước mặt hắn là bốn người đàn em của hắn: Hổ, Báo, Sói, Cẩu mỗi người một vẻ mặt khác nhau, A Báo và A Cẩu sắc mặt nhợt nhạt, cố gắng chống đỡ đau đớn, hai tên A Hổ và A Sói còn lại thì sắc mặt ảm đạm, tất cả bốn người đều nhìn vào sắc mặt xám xịt của Phong Bưu.
Phong Bưu hít một hơi thuốc lá, yếu ớt chửi một câu: “F*ck, không thể tin được lại bị thua một vố đau đớn trong tay của một thằng nhóc từ nơi khác đến!”
A Cẩu ho khan một tiếng, ho ra một chút máu, sắc mặt A Báo nhợt nhạt không nói một lời, A Sói nhướng mắt nhìn A Hổ, lúc này A Hổ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Anh Bưu, để em đi tìm thằng nhãi đó.”
Nói xong A Hổ liền đứng lên.
Phong Bưu lập tức ra lệnh: “Ngồi xuống!”
A Hổ không ngồi xuống, giọng điệu âm u cương quyết: “Em không tin cái thằng nhóc đó có bao nhiêu lợi hại! Chờ em đi cắt chân tay nó xách về đây, em sẽ mặc cho anh Bưu xử lý!”
A Báo cười lạnh một tiếng, không nhìn A Hổ nói nhưng lại như đang nói với A Hổ: “Đừng có cho là mình hay, ngày ngày uống rượu làm cho cơ thể suy yếu trầm trọng, còn ở đây thể hiện anh hùng hảo hán. Đừng để đến lúc chưa kịp đứng lên đã bị khiêng về rồi, đến lúc đó không chỉ đơn giản là mất mặt như vậy đâu.”
A Hổ lập tức nổi giận, xông tới chỗ A Báo quát to: “Mày đang nói ai hả? Bản thân mình bị đánh đến tàn phế thì cũng thôi đi, lại còn ở đây lớn giọng với ông đây, có tin ông đây đưa mày đi gặp Diêm Vương ngay hay không?”
A Báo nghiêng đầu liếc xéo A Hổ cười lạnh đáp: “Mày nghĩ là tao sợ mày chắc? Có bản lĩnh thì mày đến đây!”
“Mẹ kiếp, hôm nay tao sẽ đưa mày đi gặp Diêm Vương!” A Hổ tức giận hét lên, tay nắm thành hai nắm đấm vung lên lao về phía A Báo, A Sói ngồi giữa hai người vội vàng đứng lên ngăn lại.
“Anh Hổ, anh Báo đều là người mình cả, đừng làm mất hoà khí!” A Sói ôm lấy A Hổ và nói.
“Hừ!” A Hổ tức giận hừ một tiếng, buông nắm đấm xuống.
“Ha, hèn nhát.” A Báo cười lạnh hời hợt nói.
“Bà nội mày, hôm nay ông đây không phế mày thì tao theo họ mày!” A Hổ lập tức nổi điên, giãy thoát khỏi tay A Sói, một là sức của A Sói không bằng A Hổ, hai là dáng người cũng không cường tráng bằng A Hổ, mắt thấy một đám muốn đánh nhau, lúc này đột nhiên Phong Bưu quát lên một tiếng: “Đủ rồi! Câm mồm hết đi, tất cả ngồi xuống cho tao!”
Một khi Phong Bưu tức giận, cả bốn người Hổ, Báo, Sói, Cẩu đều rất sợ, A Hổ căm giận ngồi xuống, A Sói cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức cả bốn người đều ngoan ngoãn không ai dám lên tiếng lộn xộn.
Phong Bưu đập đập tàn thuốc, ngước mắt nhìn A Hổ nói: “A Hổ, trước hết mày đừng có phô trương nữa, năng lực của tên nhóc đó chắc chắn là vượt qua mày, A Báo và A Cẩu đều bị thương rồi, tao không muốn mày và A Sói lại xảy ra sơ xuất.”
Giọng A Hổ cung kính đáp: “Anh Bưu, vậy thì món nợ này cứ cho qua như vậy sao? Bang chúng ta lớn thế này, lại để cho một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch dằn mặt như vậy sao? Sau này truyền ra ngoài thì chúng ta làm sao mà giấu giếm được?”
Phong Bưu nói: “Nên giấu giếm thế nào thì giấu giếm thế ấy, thời gian còn dài, tao không tin là không xử lý được cái thằng nhóc đó!” Hắn nhìn về phía A Sói nói: “A Sói, bây giờ giao lại hết mọi việc đang làm, đi điều tra lai lịch của thằng nhóc con đó. A Hổ mày cũng đừng có uống rượu cả ngày nữa, nghỉ ngơi dưỡng sức đi, đến lúc cần phải xử lý Bách Phượng Môn rồi.”
Nghe được câu nói này, nét mặt của bốn người Hổ, Báo, Sói, Cẩu đều không giống nhau, nét mặt của A Cẩu tương đối bình tĩnh, mặc dù thế lực của hắn không bằng ba người kia, nhưng hắn lại là thuộc hạ tâm phúc của Phong Bưu, bất kỳ kế hoạch nào của Phong Bưu hắn cũng là người đầu tiên được biết. Sắc mặt của A Báo âm u không hề hé răng, A Sói lại nói: “Anh Bưu, A Cẩu và anh Báo đều bị thương rồi, chúng ta lại ra tay với Bách Phượng Môn không phải là…”
A Hổ chửi A Sói không có tiền đồ: “Chỉ là một Bách Phượng Môn nhỏ nhoi có gì mà phải lo lắng, tao đưa mười mấy đàn em là có thể chấp hết!” Ngược lại mắt sáng lên hướng qua chỗ Phong Bưu nói: “Anh Bưu, đợi lấy được Bách Phượng Môn, anh đừng có quên lời hứa trước đây của chúng ta, cho em người đàn bà Tưởng Diệp Lệ đó đấy, ha ha.”
Phong Bưu cười nói: “Được, không quên được.” Rồi lại quay ra nói với A Sói mặt đang lo âu: “Anh Hổ của mày nói không sai, cái Bách Phượng Môn đó không có cái gì đáng để chúng ta lo lắng, tao cứ chần chừ không ra tay ngược lại càng làm tao lo lắng.”
Cả bốn người đều không hiểu cùng nhướng mắt nhìn Phong Bưu.
Phong Bưu hít một hơi thuốc, nhẹ nhàng nhả ra một hơi nói: “Hôm nay có một con rồng nguy hiểm chạy tới Trung Cảng này, có khi ngày mai lại đến hai con, ba con, tóm lại là tình hình luôn luôn thay đổi. Chúng ta muốn phát triển thực lực của mình, nhất định không được mềm lòng. Với lại con quả phụ Tưởng Diệp Lệ kia không hề đơn giản như lúc đầu chúng ta nghĩ. Lúc trước người của chúng ta năm lần bảy lượt gây sự trên địa bàn của cô ta, cô ta đều nhắm một mắt mở một mắt, cô ta là đang nhẫn nhịn, cô ta nhịn đồng nghĩa là cô ta đang chờ cơ hội, chúng ta tuyệt đối không thể để cơ hội này cho cô ta!”
Bốn người tâm phục khẩu phục gật đầu.
Phong Bưu tiếp tục nói: “Nhưng phải nhớ kỹ, chúng ta nuốt cái chỗ này cũng không nên khó coi quá, Bách Phượng Môn - miếng thịt mỡ này không chỉ mỗi chúng ta muốn, mấy thế lực bên Nam Thành cũng đang dòm ngó, chúng ta phải…”
Giọng nói của Phong Bưu đột nhiên nhỏ lại, bốn người Hổ, Sói, Báo, Cẩu nghe xong thì gật đầu liên tục, ánh mắt nóng rực…
--------------------