Trong những người ở đây, chỉ có Lâm Côn bình tĩnh nhất, nhân vật chính là anh, mà anh lại như người đứng xem, thờ ờ, không liên quan.
Qua ánh mắt của Từ Mai, ngoại trừ đau lòng cho cái kẹp tóc giá trị xa xỉ kia, cũng có thêm một ý nữa chính là muốn bồi thường, con trai của mình ném vụn cái kẹp tóc người ta trước mặt bao nhiêu người, nên bồi thường tất nhiên phải bồi thường rồi.
Tại Mạc Bắc có một câu chuyện được đồn như thế này, thị lực của Lâm Côn chỉ huy trưởng binh đoàn Lang Nha, có thể sánh bằng với tốc độ đạn, mà mặc kệ cái tin đồn này là thật hay giả, hành động mờ ám vừa rồi của Từ Mai, Lâm Côn thấy rất rõ ràng.
Lâm Côn không hiểu người phụ nữ Từ Mai này tại sao lại làm như vậy, anh cũng tạm thời không vạch trần bà ta làm gì, mà nếu anh vạch trần, đối phương cũng sẽ không thừa nhận. Anh quay đầu nhìn về phía Lâm Lâm, đôi mắt nhỏ trong suốt của cậu bé nhìn rất vô tội, hốc mắt đã đầy nước, thấp giọng nói: “Cha ơi, con sai rồi...”
“Không sao cả, con trai à, con cũng không phải cố ý, không cần tự trách, chúng ta đã ném vụn đồ của người ta rồi, thì bồi thường là được.” Lâm Côn cười an ủi, yêu thương xoa mặt cậu bé.
“Cha ơi, đều do con không cẩn thận.” Lâm Lâm cúi đầu nói, vừa nói vừa định lấy thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra.
Lâm Côn cười, nhẹ nhàng vỗ tay cậu bé: “Con trai, chuyện này để cha giải quyết.”
Cậu bé khó hiểu ngẩng đầu, tuy tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện trong thế giới của người lớn, cậu bé không hiểu được, nhưng cậu bé biết rõ cái kẹp tóc này rất đắt, hơn nữa cậu bé cũng biết cha mình hình như cũng không phải có rất nhiều tiền. Mặc dù trong lòng cậu bé tràn đầy khó hiểu, nhưng Lâm Lâm vẫn gật đầu nghe theo lời cha, bởi vì cậu bé tin tưởng cha mình.
Lâm Côn ngẩng đầu nhìn Từ Mai, nụ cười giả dối của Từ Mai làm anh ghê tởm, anh nhếch miệng cười, đùa giỡn pha chút vô lại nhìn Từ Mai nói: “Quản lý Từ, thế này đi, cô gọi điện thoại báo cảnh sát đi, để cho cảnh sát bắt chúng tôi lại.”
“Hả?”
Nụ cười trên mặt Từ Mai có chút cứng lại, nhíu mày hỏi: “Anh đây là có ý gì?”
“Còn có thể có ý gì?” Lâm Côn không nghiêm chỉnh cười nói: “Cái kẹp tóc của cô quý giá quá, tôi bồi thường không nổi, cô vẫn nên gọi cảnh sát tới bắt cha con tôi đi, cảnh sát nên xử phạt thế nào chúng ta đều biết mà.”
“A…” Từ Mai cười lạnh một tiếng, cảm xúc thân thiện trên mặt lập tức biến mất, châm chọc nói: “Không có tiền mà lại tới cửa hàng xa xỉ đi dạo, bây giờ làm bể đồ thì nói không đền tiền nổi, là muốn quỵt nợ sao? Tôi nói cho anh biết, trong cục cảnh sát tôi có người quen, món nợ này không phải anh muốn là có thể bỏ được!”
Lâm Côn cười dang hai tay, nhún nhún vai: “Cứ tự nhiên.”
Đây là thái độ gì?!
Thiếu chút nữa Từ Mai xỉu vì tức, bà ta cũng diễn quá sâu rồi, rõ ràng là chính bà ta cố tình làm kẹp tóc bị bể vụn, nhưng lại làm như con trai người ta làm bể, bà ta muốn đòi lại công bằng.
Từ Mai không có nói láo, bà ta đúng là có người quen ở cục cảnh sát, hơn mười phút sau đã có xe cảnh sát đậu ở cửa trung tâm thương mại, một nhóm cảnh sát năm sáu người nhanh chân đi vào trung tâm thương mại, đi tới trước cửa hàng xa xỉ đó.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt có chút đen sạm, mặt xệ, da nhăn nheo, vừa thấy đã biết không phải là thứ gì tốt, sau khi ông ta dẫn người đi vào bên trong cửa hàng, có chút tức giận liếc nhìn Từ Mai một cái, đi qua giả bộ không quen hỏi: “Là ai báo cảnh sát?”
“Là tôi báo cảnh sát.” Từ Mai đúng là diễn xuất rất tốt, muốn làm như hai người vốn không quen biết nhau, cái này chỉ có thể giấu được mấy người bên ngoài xem náo nhiệt, nhưng tuyệt đối chạy không khỏi đôi mắt sắc bén tinh tường của Lâm Côn.
“Chính là hai cha con bọn họ, ném hư đồ của cửa hàng nhưng không chịu bồi thường!” Từ Mai chỉ vào Lâm Côn nói.
“Các người ném hư đồ?” Người đàn ông trung niên kia hỏi Lâm Côn.
“Là con làm vỡ, cha con không liên quan!” Lâm Lâm giành nói.
Người đàn kia ông nhíu mày, Lâm Côn cười nói: “Tôi là cha của thằng bé, việc này tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Đã chịu trách nhiệm thì đưa tiền bồi thường cho người ta, chuyện này cũng cần tới cảnh sát giải quyết sao?” Người đàn ông trung niên kia đen mặt nói.
“Không phải cũng bởi vì không có tiền mới báo cảnh sát sao?” Lâm Côn cười nói: “Đồng chí cảnh sát, ông mang hai cha con chúng tôi đi đi.”
Người đàn ông dẫn đầu kia đen mặt lại trừng mắt nhìn Lâm Côn hai giây, sau đó liếc cấp dưới vung tay lên, ra lệnh nói: “Mang đi!”
Lâm Côn ôm Tiểu Sở Lâm, cùng hai cảnh sát ra khỏi cửa hàng xa xỉ này, người đàn ông mặt sạm kia vẫn chưa đi, Từ Mai chủ động đi đến bên cạnh ông ta, ông ta nhỏ giọng trách mắng một câu: “Người đàn bà này, sao lại không hiểu chuyện như vậy, hiện tại đang trong thời gian đặc biệt, cô lại đem phiền phức tới cho tôi!”
Từ Mai thấp giọng nói: “Ai bảo cậu ta dám đánh Tiểu Sử, anh phải trừng trị mạnh tay vào để cậu ta chừa thói đó đi, nếu không sẽ không biết trời cao đất rộng là gì.”
Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua Tiểu Sử bị đánh kia, Tiểu Sử cũng nhìn về phía ông ta, ánh mắt của hai người nhìn nhau. Trong nháy mắt, trong đầu ông ta lập tức hiện ra cảnh tượng thân thể trắng trẻo của cô ta cưỡi trên thân mình.
“Khụ khụ, tôi đi tới cục xử lý một chút, nếu bọn họ thực sự không có tiền, món trang sức này coi như mất trắng rồi.”
“Mất trắng thì mất trắng thôi, dù sao cũng không bao nhiêu tiền.” Từ Mai gian xảo cười nói: “Nhưng anh cũng không thể dễ dàng tha cho bọn họ, hơn nữa cái cái tên kia, ít nhất tống giam cậu ta vài tháng, để cho cậu ta ở trong đó chịu khổ.”
“Được, tôi biết rồi.” Đổng Hải Đào chỉnh lại mũ kê-pi, đi từ cửa lớn ra ngoài, lúc đi ngang qua người Tiểu Sử, ánh mắt hơi chút ái muội nhìn cô ta một cái, bộ ngực căng tròn no đủ kia…
Gò má của Tiểu Sử hơi đỏ bừng, xấu hổ mà lại như phóng đãng nhìn Đổng Hải Đào mỉm cười, trong ánh mắt đều là ái muội.
Đổng Hải Đào và Từ Mai là vợ chồng, Tiểu Sử là em họ của Từ Mai, mới từ nơi khác đến thành phố này không lâu, hiện tại ở trong nhà Từ Mai, Đổng Hải Đào đã vụng trộm ngủ cùng cô ta mấy lần.
Sử Ngọc Thúy đi đến bên cạnh Từ Mai, nhỏ giọng hỏi: “Chị họ, sẽ không gây thêm phiền phức gì cho anh rể chứ?”
Từ Mai cười nói: “Yên tâm đi, chồng của chị họ sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Bên trong cục cảnh sát trung tâm thành phố.
Lâm Côn ôm Lâm Lâm từ trên xe bước xuống, sau khi xuống xe cậu bé liền thở dài: “Ai da, buổi tối không thể mang cơm tối cho mẹ rồi.”
Lâm Côn cười nói: “Đợi lát nữa gọi điện thoại cho mẹ con, để mẹ con tự mua đồ ăn ngon.”
Lâm Lâm gật đầu, cậu bé như người lớn có phiền muộn nói: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Đây đã là lần thứ hai Lâm Côn đến cục cảnh sát của trung tâm thành phố, cũng không cần những cảnh sát khác dẫn đường, anh cực kỳ quen đường đi về phía trước, hai anh cảnh sát đi theo sau hơi kinh ngạc, trong đó một anh cảnh sát nhẹ nhành lấy tay chọc chọc người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Này, sao tôi thấy người kia nhìn rất quen mắt…”
“Giống kẻ trộm hai ngày trước cậu bắt được?” Cảnh sát thứ hai nói đùa.
“Nghiêm chỉnh mà nói thì...” Cảnh sát thứ nhất nhỏ giọng nói: “Cậu thấy anh ta có giống người mà hai ngày trước Chu Phương Cường đắc tội kia không, ở trong phòng thẩm vấn đánh ngã bảy tám người của chúng ta, sau đó còn nghênh ngang từ chỗ chúng ta đi ra ngoài.”
“… Cậu chờ một chút.” Cảnh sát thứ hai kia cẩn thận nhìn một chút: “Cậu nói tôi mới để ý, thật là giống người kia, ngày đó chân trước anh vừa ra khỏi cục, sau đó thị trưởng Khương đã tới rồi, buổi chiều hôm đó Hoàng Quang Minh đã bị Thanh tra Ban Kỷ Luật đưa đi.”
“Trong cục có tin đồn nói, thân phận người này không đơn giản, Hoàng Quang Minh thất thế có liên quan đến anh ta!” Cảnh sát thứ nhất nhỏ giọng nói.
“Vậy…” Cảnh sát thứ hai nhìn xung quanh một chút, thấy không ai chú ý tới hai người bọn họ, mới nhỏ giọng nói: “Lần này Đổng Hải Đào chẳng phải là gặp xui xẻo sao?”
“Hừ, mặc kệ đi, xui xẻo mới tốt, cậu cho là họ Đổng đó làm ít chuyện xấu lắm sao, gặp báo ứng cũng là chuyện sớm muộn thôi.” Cảnh sát thứ nhất nhỏ giọng vui sướng khi có người chuẩn bị gặp nạn.
Vẫn là lần cái phòng thẩm vấn lần trước, Lâm Côn cùng Lâm Lâm ngồi ở bên trong, có hai cảnh sát canh giữ ở cửa, Đổng Hải Đào cố ý căn dặn qua, hai người một lớn một nhỏ này, phải đợi ông ta tự mình qua thẩm vấn, qua khoảng 10 phút, Đổng Hải Đào mới đẩy cửa đi vào, theo sau là một nữ cảnh sát xinh đẹp.
Hai cảnh sát canh cửa đã đi ra ngoài, mặt Đổng Hải Đào sa sầm kéo ghế ngồi xuống, nữ cảnh sát kia cũng ngồi xuống.
Đổng Hải Đào hắng giọng một cái, nhìn Lâm Côn nói: “Cũng không có gì phải thẩm tra nữa, chứng cứ đã vô cùng xác thực, tôi cũng không vòng vo nữa, con trai của anh ném bể đồ quý giá trong cửa hàng người ta, anh định làm như thế nào?”
Lâm Côn nhìn qua bản tên trên ngực của Đổng Hải Đào cười nói: “Phó Cục Trưởng Đổng, nếu tôi không có tiền bồi thường, phải làm sao đây?”
Chân mày Đổng Hải Đào hơi hơi nhíu lại một chút: “Anh chắc chắn?”
Lâm Côn nhàn nhạt cười nói: “Chắn chắn.”
Đổng Hải Đào cười lạnh một tiếng: “Vậy thì phải căn cứ vào giá trị đồ vật bị làm hư truy cứu trách nhiệm hình sự rồi.” Quay đầu lại nói với nữ cảnh sát bên cạnh: “Tiểu Lô, cô dựa vào con số 37 vạn tính một chút xem cụ thể là trách nhiệm hình sự gì.”
Nữ cảnh sát tên Tiểu Lô gật đầu, bắt đầu tính, Đổng Hải Đào nhân cơ hội rút điếu thuốc ra ngậm ở trong miệng, vừa muốn đốt, Lâm Côn đột nhiên cười nhìn ông ta nói: “Phó cục Đổng, trong phòng thẩm vấn được hút thuốc sao?”
Chân mày Đổng Hải Đào lập tức nhíu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Côn, gằn từng tiếng hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Ý của tôi là ông không thể hút thuốc ở đây.” Mặt Lâm Côn lạnh nhạt, không nóng không lạnh cười nói.
“À!” Đổng Hải Đào cười lạnh một tiếng, khinh thường nói một câu: “Tôi muốn hút cứ hút, anh có thể làm gì được tôi?”
“Phó cục Đổng, tôi sợ là ông hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi là sợ ông hút thuốc làm con tôi bị sặc, nó còn nhỏ, không chịu nổi mùi khói, bình thường ở nhà tôi cũng không dám hút thuốc ở trước mặt con.”
“Im đi, thằng nhóc này bị sặc hay không liên quan gì đến ông đây, nó cũng đâu phải con tôi!” Giọng Đổng Hải Đào lạnh lùng chế giễu nói.
Sắc mặt Lâm Côn đột nhiên chuyển sang màu đen, hơi nhíu mắt, ánh mắt sắc bén bắn về phía Đổng Hải Đào: “Phó cục Đổng, ông đang nói gần nói xa mắng chửi người đúng không? ...” Anh còn chưa nói xong đã bị Đổng Hải Đào ngắt lời.
Đổng Hải Đào trực tiếp hung hãn nói: “Ông đây thích chửi đó, thế nào? Đã ở chỗ này còn dám gây chuyện?”
Câu nói như lời tuyên bố, khóe miệng của Lâm Côn cười lạnh, cũng không trả lời, trực tiếp đứng lên, vươn người ra phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa anh và Đổng Hải Đào, sau đó quyết đoán cho ông ta một bạt tai, bốp một tiếng đánh vào mặt của Đổng Hải Đào.
“A!” nữ cạnh sát bên cạnh bị một màn này làm cho kinh hãi kêu một tiếng.
Cổ của Đổng Hải Đào bị xoay hẳn qua một bên, khóe miệng có vết máu, ông ta chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lạnh đến thấu xương trừng mắt nhìn Lâm Côn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn, mày muốn chết đúng không?”
Ông ta mới nói dứt câu, Lâm Côn trở tay tát thêm một cái, một tát này còn mạnh hơn lúc nãy, nửa bên mặt của Đổng Hải Đào tạm thời bị tê liệt không có cảm giác, vết máu nơi khóe miệng kia ngày càng đậm.
“A!!!” Cảnh sát nữ lại nhịn không được kinh sợ kêu một tiếng.
Lần này Đổng Hải Đào thật sự nổi giận, vươn tay ra bên hông nơi cài súng lục, hai cái tay cầm súng chĩa vào mặt Lâm Côn mắng: “Mẹ kiếp, thằng chết tiệt, tin ông đây cho mày ăn đạn không?”
Nổ súng thì chuyện càng nghiêm trọng, trong lòng của nữ cảnh sát càng kinh hoảng, nhưng lần này cô ta không kêu ra tiếng, giơ tay lên bụm miệng.
Nhìn họng súng tối om chỉ vào trước mặt mình, nhưng Lâm Côn một chút hoảng sợ cũng không có, anh cười nhạt, híp mắt nhìn Đổng Hải Đào nói: “Lần trước người lấy súng chỉ vào người của tôi đã đi gặp diêm vương. Bây giờ nếu ông không muốn đi gặp Diêm vương, thì nhanh chóng thu khẩu súng lại, nếu không kẻ hối hận chính là ông!”
--------------------