Đổng Hải Đào bị đánh, Tiểu An gọi thoại tới báo, Từ Mai nghe tin kinh ngạc đến muốn ngã khỏi ghế. Sau khi cúp điện thoại bà ta kéo Tiểu Sử chuẩn bị đi thẳng tới bệnh viện, nhưng ai ngờ vừa mới tới cửa đã bị chặn lại bởi một đám người. Dẫn đầu là Khương Phong cùng Lâm Côn đang ôm Lâm Lâm.
Từ Mai không nén được sự kinh hoảng, vội vàng lên tiếng chào hỏi Khương Phong: “Phó thị trưởng Khương…” Nói xong liền định đi vòng qua, nhưng lại bị hai vị cảnh sát chặn lại. Từ Mai cảm thấy thật sự tức giận mà hét lên với hai vị cảnh sát kia: “Các người chặn đường tôi làm gì, mau tránh ra, phó cục Đổng của các người bị đánh, tôi cần phải đến bệnh viện xem thế nào.”
Mặc dù thế nhưng hai vị cảnh sát vẫn đứng im không động, Từ Mai đành phải một lần nữa nhìn Khương Phong. Bà ta nhận ra Khương Phong, không chỉ biết, trước đây tại buổi họp thường niên ở Phủ Thị Chính còn từng ngồi ăn chung trên một cái bàn.
Từ Mai nhìn Khương Phong rồi lại nhìn Lâm Côn, ánh mắt lập tức tỏa ra khí lạnh, chính cậu ta đã đánh Đổng Hải Đào nhà bà ta. Đổng Hải Đào đã đi bệnh viện cậu ta vậy mà lại không có chuyện gì!
Sắc mặt Từ Mai tức khắc không thể đẹp được, giọng điệu không tốt nói với Khương Phong: “Phó thị Trưởng Khương, ngài đây là có ý gì?”
Khương Phong lạnh lùng cười nói: “Điều tra án.”
“Điều tra án đến chỗ tôi làm gì? Tôi là gì phạm pháp sao? Ngược lại là ông, phó thị Trưởng Khương, mang người đánh phó cục trưởng cục cảnh sát theo bên người, ông đây là lấy việc công trả thù riêng, tôi muốn tố cáo ông lên Ban Thanh tra Kỷ luật!”
“Ha ha.” Khương Phong lạnh lùng mỉm cười, ra hiệu cho hai vị cảnh sát bên cạnh: “Đưa họ quay trở lại cửa hàng.”
“Khương Phong, ông!!” Từ Mai tức giận hô cả tên họ ông, bà ta bị hai người cảnh sát đưa quay trở lại vào trong cửa hàng, em họ Tiểu Sử ngoan ngoãn đi theo phía sau, ánh mắt nhìn Lâm Côn chứa đầy sự tức giận, nhưng trong lòng cô ta càng sợ hãi hơn.
Cả một đoàn người hùng hổ đi vào, lập tức lại thu hút sự chú ý của người xung quanh. Rất nhiều người từng thấy qua Khương Phong, vừa nghe tin Phó thị trưởng xuất hiện tại trung tâm thương mại, càng khiến nhiều người tò mò vây lại xem. Cùng lúc đó, cô gái xinh đẹp toàn thân mặc đồ công sở đi giày cao gót len qua đám đông bước vào cửa hàng rồi thốt lên đầy lo lắng: “Lâm Lâm!!”
Nghe được giọng của mẹ, Lâm Lâm vui mừng hô một tiếng: “Mẹ!” Từ trên người Lâm Côn tụt xuống chạy tới chỗ Sở Tĩnh Dao. Trên trán cô có một tầng hôi mỏng, khi nghe con mình xảy ra chuyện cô đã lập tức chạy tới đây.
Sở Tĩnh Dao ôm lấy Tiểu Sở Lâm rồi lạnh lùng đi tới trước mặt Lâm Côn hỏi: “Lâm Côn, cho tôi một lời giải thích!”
Sự xuất hiện của Sở Tĩnh Dao, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt kinh diễm của đám đàn ông ở đây, thậm chí một số phụ nữ cũng nhìn cô với ánh mắt đầy hâm mộ ghen ghét phức tạp, Khương Phong đứng ở một bên cũng âm thầm kinh diễm trong lòng.
“Vợ à…” Dáng vẻ Lâm Côn thật sự như người đã biết lỗi nhận sai.
“Đừng gọi tôi là vợ!” Sở Tĩnh Dao gằn giọng nói.
“Ặc…” Lập tức Lâm Côn có chút ỉu xìu. Nhìn qua ai cũng biết là người sợ vợ.
“Chuyện là như thế này, anh đưa con trai đi mua quà sinh nhật cho em. Nhưng người phụ nữ kia cố ý làm rớt kẹp tóc, đổ oan cho con trai của chúng ta, muốn lừa tiền bạc, anh đương nhiên không thể mặc kệ, cho nên mới…” Nói xong, Lâm Côn dùng ánh mắt nhìn về phía Từ Mai.
“Vu oan cho Lâm Lâm?” Đôi mắt sắc bén của Sở Tĩnh Dao chuyển về phía Từ Mai. Cho dù là bạn bè quen biết lâu năm của cô cũng chưa từng thấy qua ánh mắt của cô lúc này, cô lạnh lùng hỏi Từ Mai: “Là bà vu oan con trai tôi?”
Từ Mai đương nhiên không thừa nhận, lên giọng quát mắng: “Cô là loại phụ nữ gì vậy? Có chứng cớ gì mà dám nói tôi đổ oan cho con trai cô? Rõ ràng là chính nó làm hỏng đồ trong cửa hàng, phải đền tiền lại không chịu đền, giờ lại ở đây hùng hồn như vậy, thật không biết xấu hổ!”
Sở Tĩnh Dao cắn răng quay lại hỏi Lâm Côn: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nếu thật sự là Lâm Lâm là hỏng thì đền tiền thôi, nhà chúng ta cũng đâu có thiếu tiền.”
“Khụ khụ…”
Lâm Côn ho hai tiếng nói: “Vợ à, em đừng kích động như thế, phó thị trưởng Khương ở đây chính là vì việc này, đợi chúng ta kiểm tra camera giám sát trong cửa hàng là có thể biết rõ ai đúng ai sai mà.”
Lúc này Sở Tĩnh Dao mới ngỡ ngàng lấy lại tinh thần, xoay người nhìn về phía Khương Phong, có chút áy náy nói: “Phó thị trưởng, thật ngại quá…”
“Tiểu Sở à, không sao đâu, chúng ta vẫn nên kiểm tra camera giám sát trước rồi lại nói.” Khương Phong cười nói.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Từ Mai, sắc mặt đầy ngạo mạn của bà ta giờ đây đã thay thế bằng sự lúng túng khi nghe mọi người nói rằng sẽ xem camera giám sát.
Trên đỉnh đầu là một cái màn hình tổng hợp lại các góc quay của camera, tổng có 5 cái camera trong cửa hàng, đều là hàng cao cấp bà ta cố tình mua khi mở cửa hàng. Ưu điểm lớn nhất của loại camera này là hoàn toàn không có góc chết, dù rơi một cọng tóc cũng dễ dàng nhìn thấy.
Ngàn tính vạn tính, Từ Mai thật không nghĩ tới lần này lại tự lấy tảng đá đập vào chân mình, cũng trách bà ta quá sơ ý. Vốn tưởng rằng chồng của bà ta có thể giải quyết tốt chuyện này, cho nên không nghĩ đến chuyện đi xóa camera giám sát. Bây giờ vui rồi, ác giả ác báo, báo ứng đến rồi.
Có Khương Phong ở đây, xung quanh lại nhiều ánh mắt đang nhìn như vậy, Từ Mai vốn muốn giở trò khóc lóc om sòm không chịu lấy đoạn ghi hình ra, nhưng trong lòng bà ta lập tức lại đánh mất suy nghĩ này, bởi vì chuyện này căn bản không có khả năng.
Kết thúc đoạn video giám sát, đúng sai thật giả đều đã được sáng tỏ, Từ Mai đứng bất động một chỗ, hoàn toàn không còn chút kiêu ngạo nào. Không đợi Khương Phong lên tiếng, Sở Tĩnh Dao đã tiến lên vung tay, cho bà ta một cái bạt tai thật mạnh vào mặt. Âm thanh vang vọng giòn tan, Từ Mai lập tức bụm mặt thét lên một tiếng.
“Cô…”
Từ Mai chỉ tay vào Tĩnh Dao đầy oán hận nói, nhưng chưa kịp để bà ta nói hết câu thì lại một cái tát nữa yên vị trên bên má còn lại của bà ta. Lại hét thêm một tiếng chói tai, Từ Mai lúc này hoàn toàn không nói nên lời, hai tay ôm lấy hai má của mình. Vẻ mặt bà ta ngơ ngẩn nhìn cô gái xinh đẹp đầy hung dữ trước mặt mình.
“Cái tát thứ nhất là do bà dám đổ oan con trai tôi, còn cái tát thứ hai là tôi giúp bà nhớ lâu một chút, từ nay trở đi đừng giở trò xấu mà đi làm hại người khác, nhất là trẻ con.” Lạnh lùng nói xong, cô liền ôm Lâm Lâm đi thẳng, một màn này lại càng làm bầu không khí xung quanh trở nên nhốn nháo. Lý do đầu tiên chính là một cô gái xinh đẹp tao nhã thế này lại còn có một mặt ngang ngược như thế, nói đánh là đánh, còn rất vang dội nữa. Lý do thứ hai là họ không ngờ cô này nhìn qua chỉ tầm hai mươi hai hai mươi ba tuổi mà lại có một đứa con lớn như thế.
“Phó thị trưởng Khương, mọi chuyện đã rõ ràng, chỗ này cũng không có việc gì liên quan đến tôi nữa chứ?” Lâm Côn cười nói với Khương Phong.
“Ừ. Tạm thời thì cậu không có chuyện gì, về sau nếu lại có gì thay đổi tôi sẽ liên lạc với cậu sau.” Khương Phong mỉm cười nói.
“Được, vậy tôi xin phép đi trước.” Lâm Côn cười nói một tiếng rồi xoay người chạy theo bóng lưng theo Sở Tĩnh Dao hô: “Vợ ơi, con trai đợi anh với!!” Nói xong mặt kệ những người xung quanh vội chạy theo Sở Tĩnh Dao.
Ánh mắt mọi người xung quanh lần nữa lại rơi trên người Lâm Côn. Những người ở quá xa không nhìn thấy rõ, nhưng những người đứng gần nhìn thấy anh đều thầm nghĩ ‘người này ngoại trừ khuôn mặt có chút đẹp trai ra, còn lại thì thật giống tên nghèo khổ, lêu lổng không có việc làm’. Mọi người đều cảm thấy cực kỳ không công bằng, người bây giờ rốt cuộc làm sao vậy, tên lông bông có thể lấy được nữ thần còn chưa tính, con cũng đặc biệt lớn như thế rồi.
Lâm Côn thực sự rất hưởng thụ cái cảm giác người ta nhìn mình với ánh mắt vừa ganh tị, ghen ghét lại đầy hâm mộ này. Thật sự thì nó còn thoải mái hơn so với việc được đắm mình trong ánh nắng ấm áp của tháng 3. Đây có lẽ là phúc lợi tốt nhất khi làm chồng của Sở Tĩnh Dao và làm cha của Lâm Lâm.
Sau khi Lâm Côn đi, Khương Phong cũng không ở lại nơi này quá lâu, nhìn về phía Từ Mai nói: “Chuyện này tôi sẽ để bên công thương xử lí, hy vọng bà có thể phối hợp.” Nói xong ông liền cùng một đoàn người rời đi.
Mắt Từ Mai hoàn toàn choáng váng, đám đông đang vây quanh xem náo nhiệt cũng chưa tan, mọi người ồn ào sôi sục mỉa mai, chửi bới, chỉ trích bà ta: “Thật là xấu hổ mà, ai đời lại đi đổ oan cho một đứa bé chứ. May là cha mẹ nó phát hiện ra…”
“Rõ ràng là lòng dạ độc ác thâm hiểm mà, tuyệt đối không nên đến đây mua hàng nữa.”
“Đồ đàn bà lòng dạ rắn rết!”
“Đừng bao giờ đến đây mùa đồ, không chắc lúc đấy người bị hại lại là chúng ta đấy.”
“Tôi thật sự “nể” bà luôn đấy!”
…
Đứng ngẩn người một hồi lâu, Từ Mai rốt cục cũng lấy lại được tinh thần. Dáng vẻ Tiểu Sử ở bên cạnh cực kỳ hoảng sợ, chỉ sợ Từ Mai đột nhiên nổi giận, nhưng bà ta không nổi giận, chỉ yếu ớt không chút sức lực quay qua nói: “Tiểu Sở, đi tới bệnh viện với chị.”
Mặc dù bề ngoài chuyện lần này đã xử lí xong nhưng thực tế vẫn còn tiếp tục phía sau. Khương Phong ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong đầu vẫn luôn suy nghĩ nên giải quyết chuyện này sao cho ổn thỏa. Lần này bí thư đảng ủy kiêm thị trưởng Trần Định e là sẽ không dễ dàng bỏ qua. Lần trước là Hoàng Quang Minh, bây giờ là Đổng Hải Đào, sợ là muốn đến hỏi tội ông rồi.
Ở một chỗ khác, Sở Tướng Quốc đang ở trong văn phòng làm việc, cũng đang đứng ngồi không yên về chuyện này. Ông ấn số nội bộ gọi Tần Tuyết vào: “Tiểu Tần à, chuyện Tiểu Lâm với Lâm Lâm bên kia sao rồi?”
“Đã giải quyết ổn thỏa thưa chủ tịch Sở.” Tần Tuyết chậm rãi báo cáo lại.
“Ừm...” Sở Tướng Quốc trầm ngâm gật đầu rồi nói: “Chuyện này không thể dễ dàng cho qua như vậy được, chúng ta hãy cho bọn nó nếm thử chút mùi vị đi.”
“Chủ tịch Sở, ý của ngài là…?”
“Tần Tuyết, cô đi sắp xếp một chút, làm cho cửa hàng của Từ Mai kia phải đóng cửa biến mất khỏi Tân Thiên Địa, ngoài ra kiếm vài người bên cánh nhà báo tung mấy cái thủ đoạn gian thương của bà ta ra đi. Về sau buôn bán hay làm gì ở bên ngoài tỉnh Liêu Cương tôi sẽ mặc kệ, nhưng chỉ cần bước vào ranh giới Liêu Cương phải lập tức dẹp bỏ.” Sở Tướng Quốc đầy tức giận nói.
“Vâng, tôi đã biết. Tôi lập tức đi sắp xếp.”
Tần Tuyết rời khỏi văn phòng, trong phòng lớn chỉ còn lại một mình Sở Tướng Quốc. Ông đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, giọng lạnh lùng lẩm bẩm trong màn khói trắng lượn lờ: “Dám động đến cháu trai yêu quý của tôi, tôi cho các người làm không thể sống yên ở Liêu Cương này.”
Khi Lâm Côn đuổi kịp Sở Tĩnh Dao, cô lại giận dỗi không để ý đến anh mà đi thẳng. Thực tế mà nói anh không có lỗi gì trong chuyện này, nhưng trong lòng cô cảm thấy thật không thoải mái, nên đành xả hết lên người Lâm Côn. Cứ cho là cô đang làm nũng đi.
Sở Tĩnh Dao cùng Lâm Lâm lên xe, không để cho Lâm Côn theo kịp đã khởi động xe chạy đi. Cho dù Tiểu Sở Lâm nói đỡ cho anh cũng không có hiệu quả. Sở Tĩnh Dao khởi động xe, mang theo Lâm Lâm rời đi, bỏ lại Lâm Côn lẻ loi đứng nhìn theo bóng hai mẹ con.
Lâm Côn lắc đầu cười khổ, ở trong lòng than thở nói: “Tính khí của cô gái này thật lớn mà, rõ ràng trong chuyện này không hề trách mình được mà, haizzz… Làm cha người ta cũng thật không dễ dàng!” Anh đành lủi thủi một mình xuống tầng hầm lấy xe, lái chiếc QQ về nhà.
Sau một ngày dài xảy ra biết bao chuyện, trời cũng dần chuyển sắc tối. Lâm Côn thảnh thơi ngồi trên chiếc QQ từ từ chạy về nhà. Vừa đến cổng lớn của biệt thự Hải Thần, Lâm Côn cảm thấy có người đang dùng ống nhòm theo dõi anh, lông mày anh nhíu lại giả vờ không để ý lái xe vào khu biệt thự.
Khi anh dừng xe trước cổng biệt thự số 7 chờ cổng mở ra, người kia vẫn luôn thheo dõi khiến anh nảy sinh cảm giác bất an, như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra, anh cảm thấy người này là một cao thủ….
--------------------