Sáng sớm, Lâm Côn làm bữa sáng xong thì bận rộn trên khu vườn trồng rau. Trên mảnh đất trồng rau này đã đầy màu xanh rực rỡ, ô mai và cà chua đã nở hoa, mắt thấy sắp kết quả, trong vườn rau tỏa ra sức sống bừng bừng. Vườn rau này trồng bằng phân vô cơ, lại bắt sâu bằng tay, Lâm Côn dùng tay bắt con cào cào, cảm giác phân trong đất đã không đủ, Lâm Côn lại mang bao tải chứa lá cây mục nát và một ít đất mới tới bón thêm.
Trước đây khi ở nông thôn, đừng nói mảnh đất trồng rau nhỏ như thế, Lâm Côn cũng làm hơn mười mẫu đất, cho nên hiện tại quản lý khu vườn rau hơn mười mét vuông như thế, anh cảm thấy không có vấn đề gì.
Hải Đông Thanh nhỏ đã dậy từ sớm, lúc này đang nhảy tới nhảy lui trên vườn rau, nhóc con này không phải đang chơi đùa, mà là đang bắt sâu giúp Lâm Côn. Nhóc con này cũng rất kén chọn, mỗi lần mổ sâu đều vứt đi, nó chưa bao giờ ăn sâu, hình như ngại đám sâu màu xanh này không có vị thịt.
Ngày hôm nay Sở Tĩnh Dao thức dậy rất sớm, sau khi đêm qua nằm mộng rất đẹp, cô ngủ rất ngon, sáng sớm đã mặc váy ngủ màu xanh nhạt đứng trên ban công, mái tóc rối bù và đôi mắt mơ màng vì buồn ngủ rất xinh đẹp. Cô đi đôi dép lê đơn giản, bắp chân trắng nõn lộ ra trong không khí, ánh nắng sáng sớm chiếu vào người, dáng người cô càng đầy sức sống.
Lâm Côn ngẩng đầu nhìn lên ban công, nhếch miệng cười nói: “Vợ yêu à, em thật đẹp!”
Sở Tĩnh Dao liếc anh một cái, cố ý nói chuyện lạnh lùng: “Lâm Côn, hôm nay anh có thời gian không?”
Lâm Côn nhếch miệng cười nói: “Vợ yêu à, nếu là em hẹn thì anh nhất định có thời gian, cho dù không có thời gian cũng sẽ để dành thời gian.”
Sở Tĩnh Dao bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Được rồi, buổi tối không có việc gì khác, chúng ta cùng ăn bữa cơm.”
“Được đó, đi đâu ăn anh mời khách!” Lâm Côn cười nói, cho đến nay anh chưa từng hẹn đi một mình với Sở Tĩnh Dao.
“Không cần anh mời, có người trả tiền.” Nói xong, Sở Tĩnh Dao xoay người đi vào trong phòng, đưa lưng về cửa sổ và nói một câu: “Anh nhanh làm vườn xong đi, em đã đói bụng, sáng hôm nay muốn ăn trứng chiên.”
Lâm Côn hơi sửng sốt một chút, lúc này thì thào: “Có người trả tiền, chẳng lẽ còn có người thứ ba?” Nghe được Sở Tĩnh Dao nói câu kế tiếp, anh lập tức nói lại: “Được, biết rồi!” Bất chợt lại thở dài, nói: “Mình đã biến thành bảo mẫu toàn chức rồi sao, chỉ có điều làm bảo mẫu cho người đẹp và con trai, mình cũng nguyện ý.”
Sau khi làm vườn xong, Lâm Côn lại đi vào nhà bếp chiên trứng, chỉ ăn trứng chiên là không được, anh lại làm thêm bánh trứng gà, sau đó còn làm vài món nhẹ nhàng cho bữa sáng, còn có ba ly sữa nóng.
Sở Tĩnh Dao đánh răng rửa mặt xong, sau khi cô thoa một lớp mỹ phẩm dưỡng da, thì đứng ở cửa phòng bếp nhìn Lâm Côn bận việc. Chỉ thấy Lâm Côn mang tạp dề, hai tay nấu nướng thành thạo, hình tượng của anh giống như đầu bếp thật sự, nhưng hình tượng đàn ông làm bếp cũng rất đẹp. Đầu tiên phải nói tới dáng người, đàn ông cao lớn bình thường sẽ không biết nấu ăn, mặc dù có cũng rất hiếm, phần lớn đầu bếp đều có dáng vẻ to béo và lùn, bằng không cũng là đầu bếp già.
Thấy Sở Tĩnh Dao đứng ở cửa nhìn mình, Lâm Côn nhếch miệng cười và quay đầu lại: “Vợ yêu à, em tới thưởng thức tay nghề của anh sao?”
Sở Tĩnh Dao liếc anh một cái, cười nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, em chỉ tới giám sát chất lượng làm việc.”
Lâm Côn cười nói: “Vợ à, anh làm việc rất chất lượng, tay nghề tuyệt đối đã trải qua chứng nhận, cũng trải qua giám sát và kiểm nghiệm.”
Sở Tĩnh Dao mỉm cười, không nói gì, Lâm Côn lại nhìn cô, ánh mắt lướt qua một chỗ nhô cao trên ngực cô, nhếch miệng cười nói: “Vợ à, đừng trách anh không nhắc nhở em, em không mặc áo ngực, đứng ở đây sẽ lộ ra hết.”
Sở Tĩnh Dao lúc này mới kịp phản ứng, cô đâu chỉ không mặc áo ngực, cô còn không mặc cả quần lót, nghe Lâm Côn nói như vậy, gương mặt của cô đỏ bừng, âm thầm nghiến răng mắng một câu lưu manh, sau đó cô xoay người đi lên lầu.
Lâm Côn cười rộ lên, Sở Tĩnh Dao thật đáng yêu, mỗi ngày ở bên cảnh một người đẹp như vậy, tuy rằng hiện nay chỉ có thể nhìn không thể đụng vào, nhưng cảm giác này cũng rất tốt. Ai không nguyện mỗi ngày được thưởng thức cảnh xuân?
Hôm nay là một ngày yên bình không có gì đặc biệt, sáng sớm đưa Lâm Lâm đến trường học, Sở Tĩnh Dao hôm nay không lái xe, thuận tiện cũng chở Sở Tĩnh Dao đến dưới công ty, sau lại một mình chạy lên đường eo núi Nam Sơn luyện tập. Hiện tại đã gần cuối tháng, xe cộ trên đường Nam Sơn cũng nhiều hơn, nhiều không phải xe riêng bình thường, mà là đủ loại xe đua. Những người này vừa gặp nhau sẽ đỏ mắt, có người cao ngạo vì tài lái xe của mình, hơn nữa còn xem thường lẫn nhau. Không có gì giao lưu, nhưng mọi người lại hiểu rõ, đối phương là kẻ địch của mình trong cuộc đua lần này.
Lâm Côn lái chiếc Jetta nên hết sức giấu mình, chưa bao giờ vượt qua, xưa nay chưa từng khiêu khích, anh chưa từng đạp hết ga của chiếc Jetta, chỉ lảo qua đảo lại trên đường Nam Sơn. Hơn nữa xe của anh nhìn rất bình thường, anh càng giống người đi ngang qua con đường này mà thôi, bởi vì tình hình giao thông xa lạ không dám nhấn ga, cũng có thể bởi vì phong cảnh xung quanh nên không đi quá nhanh.
Nếu không phải vẻ ngoài của chiếc Jetta có phần sắc bén, cho dù là ai cũng không ngờ đây là chiếc xe sẽ tham gia cuộc đua xe vào cuối tháng này. Nói cách khác, trong mắt phần lớn các tay đua xe, Lâm Côn và chiếc Jetta không xứng nhìn thấy bóng lưng của bọn họ. Lúc này có một chiếc xe đua đi ngang qua bên cạnh Lâm Côn, chiếc xe kia vốn đang chạy cực nhanh, lúc đi ngang qua bên cạnh Lâm Côn lại giảm tốc đột ngột. Bên trong có một thanh niên hơn hai mươi tuổi đang ngồi, ở ghế bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, cô gái kia có mái tóc vàng kim, cửa sổ xe hạ xuống và dựng ngón tay giữa với Lâm Côn, tên thanh niên còn kêu gào với Lâm Côn: “Anh bạn, anh lái chiếc xe nát này tới làm xiếc hay sao, nên sớm về nhà ôm vợ con đi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ, từ xưa tới nay tôi chưa từng nhìn thấy ai lái xe dở tệ như anh đấy!”
Lâm Côn chỉ liếc nhìn người này một cái, không muốn phản ứng tới kẻ não tàn này, mấy ngày qua có không ít người khiêu khích anh, nhưng chưa từng có người nào biểu hiện trắng trợn như người này.
Thôi, chỉ huy Lâm chúng ta lòng dạ rộng rãi, cũng không thèm quan tâm tới đối phương, anh cứ tiếp tục lái xe về phía trước, mặc cho những kẻ không biết trời cao đất rộng này kêu loạn..
Nhưng tên thanh niên ngông cuồng này không nghĩ như vậy, đặc biệt tên thanh niên này thấy Lâm Côn xem thường mình thì cho rằng đây là sỉ nhục, anh ta không chịu nổi khi bị một kẻ nghèo mạt xem thường. Bây giờ không cho Lâm Côn biết mình lợi hại thì anh ta không bỏ qua, vì vậy la hét xông tới kêu gào với Lâm Côn: “Thằng kia, tao nói chuyện mày có nghe hay không, không phục thì chúng ta thi đấu một vòng, ai thua ai thì làm chó!”
Lâm Côn vẫn xem thường nhìn người trẻ tuổi, anh cười một cách khinh bỉ, bất chợt đạp chân ga một cái, chiếc Jetta phát ra tiếng nổ mạnh, thân xe vượt lên trước chiếc xe thể thao một đoạn, sau đó tay lái đẩy mạnh về bên trái, lại nghe tiếng vang bén nhọn sinh ra, săm lốp xe mài lên mặt đất bốc khói trắng, mông xe trực tiếp nằm ở trước mặt chiếc xe thể thao.
Tên trể tuổi kia lập tức hoảng hốt, anh ta dựa theo bản năng đánh tay lái sang trái, lại nghe tiếng động mạnh vang lên, bên trái xe thể thao chính là rào chắn núi, đầu xe trực tiếp đâm vào rào chắn, đồng thời có âm thanh rít dài sinh ra, đầu xe bên trái bị đụng nát, đèn thủy tinh rơi đầy đất.
“Mẹ kiếp!” Người trẻ tuổi này gào thét tức giận trong xe: “Đồ chó chết, có giỏi thì mày đứng lại!”
Két, Lâm Côn người ta không phải người gây chuyện xong lại chạy trốn, anh cho chiếc Jetta dừng lại.
Người trẻ tuổi này nhìn thấy chiếc Jetta dừng lại, lập tức bước ra khỏi xe, đôi mắt anh ta như bốc lửa, vẻ mặt của anh ta như muốn ăn thịt người, anh ta mang theo lửa giận xông về phía chiếc Jetta.
Cô gái tóc vàng ngồi trong xe cũng đi xuống, so với người trẻ tuổi có vẻ mặt như ăn thịt người kia, gương mặt cô gái này hiền lành hơn không ít, chỉ có điều trên mặt còn mang theo xảo quyệt, vẻ mặt này như đang nói: “Đồ nghèo mạt, dám trêu bạn trai tao, mày chết chắc rồi!”
“Khốn kiếp, là mày cố ý!” Người trẻ tuổi này lao về phía chiếc Jetta, anh ta vừa chạy tới vừa la hét.
Lâm Côn không nhanh không chậm mở cửa chiếc Jetta ra, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, lại nhìn người trẻ tuổi đang tức giận tới gần, Lâm Côn nở nụ cười không nghiêm túc, “Anh bạn, bình tĩnh chút.”
“Bình tĩnh cái đầu mày!” Thế giới nhỏ bé của tên thanh niên này đã sát biên giới bùng nổ, chính anh ta cũng không ý thức được rằng, cho dù anh ta bùng nổ thì càng cách ‘hố đen’ gần hơn một bước.
“Bình tĩnh cái mẹ gì!” Cô bạn gái tóc vàng từ phía sau chạy tới cũng la lớn, cô ta quan sát Lâm Côn từ trên xuống dưới, trên người mặc quần áo vỉa hè, hơn nữa miệng còn ngậm điếu thuốc kiểu lưu manh, vừa nhìn đã biết là kẻ không có nghề nghiệp gì. Đã gần ba mươi tuổi mà còn nghèo như thế, cô gái tóc vàng cho rằng Lâm Côn chả có tài năng gì, trong mắt của cô ta, đàn ông như vậy không phải là đàn ông, phải gọi là chó, cả ngày chờ xương ở góc nào đó của thành phố.
Ở trong mắt của cô ta, đàn ông chân chính chắc hẳn phải như bạn trai của cô ta, lái một chiếc xe một trăm tám mươi vạn, trong túi có tiền, cả người chỉ mặc hàng hiệu, quan trọng chính là chịu ra tay chi tiền cho cô ta... Đây mới gọi là đàn ông, cô ta chỉ việc nằm ngửa trên giường là có tiền để tiêu.
Cô bạn gái tóc vàng nói với Lâm Côn: “Anh đụng xe bạn trai tôi, nói đi, bồi thường thế nào?”
Tên thanh niên hài lòng nhìn cô bạn gái, nói thật ra cô ta là đồ chơi của mình, là một đứa con gái hám tiền bị câu ra từ trường đại học, dù sao anh ta cũng không xài hết tiền được tiêu vặt, tùy tiện ném mấy số lẻ cho cô ta, cô ta sẽ cam tâm tình nguyện nằm ngửa ra, nằm trên giường của mình.
Lâm Côn khoát tay, nói: “Tôi không có tiền, không có khả năng đền tiền, nếu không tính cách khác đi?”
“Cách khác?” Không cần người trẻ tuổi kia mở miệng, bạn gái đồ chơi của anh ta đã lên tiếng trước, hiển nhiên trở thành người đại diện thay anh ta nói chuyện. Cô ta vừa tức giận lại vừa kiêu ngạo, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Lâm Côn, nói: “Cách khác không được, phải đền tiền!”
“Ồ...” Lâm Côn cười nhạt, anh tựa vào cửa xe, lúc này Lâm Côn mới nói: “Đòi tiền không có, muốn mạng chỉ có một, thứ gái hám tiền chuyên đứng đường như cô dám muốn hay không?”
“Anh... Rốt cuộc anh là nói người nào!” Cô bạn gái tóc vàng nổi giận, cũng dám chửi cô ta là gái đứng đường, tuy rằng cô ta chẳng khác gì gái đứng đường là bao nhưng người ta luôn luôn tự nhận mình xinh đẹp hơn người, cho nên mới lấy được trái tim của mấy cậu chủ nhiều tiền, có thể nằm trên giường của cậu ấm con nhà giàu cũng là bản lĩnh.
Trên đường Nam Sơn có nhiều xe, có xe riêng cũng có người tới đua xe, thấy bên này có náo nhiệt để xem, những chiếc xe đang đi trên đường đều dừng lại, rất nhiều người tập trung tới đây xem náo nhiệt, khiến đường Nam Sơn lập tức kẹt cứng. Nghe Lâm Côn nói móc cô gái kia như thế, bảy mươi phần trăm người ở đây đều giơ ngón cái khen ngợi, hai mươi phần trăm khác bật cười, hiển nhiên đồng ý quan điểm của Lâm Côn, còn lại chính là những cô gái không khác gì cô gái tóc vàng kia, vẻ mặt của các cô ả rất khó coi…
--------------------