Lần này là đi du lịch tập thể. Vì là du lịch tập thể nên phía trường mẫu giáo ra quy định rõ ràng phụ huynh không được phép tự lái xe, những người cho con tới học ở nhà trẻ trung tâm thành phố này không giàu cũng sang, nếu không quy định như vậy có lẽ sẽ thành chuyến du lịch tự do mất.
Phía nhà trường đã thuê hẳn bảy chiếc xe du lịch cao cấp, các thiên sứ nhỏ cùng gia đình ngồi lên bảy chiếc xe này để đi tới địa điểm định sẵn, hành trình của chuyến du lịch lần này sẽ diễn ra trong một tuần, chủ yếu là đi thăm thú một vòng các điểm du lịch của các tỉnh thành xung quanh.
Đúng bảy giờ, phụ huynh và các em nhỏ cùng lên xe, trước khi lên xe, Sở Tĩnh Dao dặn dò hai cha con một lúc lâu, dặn Lâm Côn thì chẳng cần phải nói nhiều, nói tới nói lui cũng chỉ có một câu: “Chăm sóc tốt cho con em!”
Dặn dò Lâm Lâm bảo: “Lâm Lâm, chơi ở ngoài không được chạy lung tung, nhất định phải nghe lời của cha, nghe rõ chưa?”
“Nghe rồi ạ!” Mặc dù lòng Lâm Lâm cảm thấy hụt hẫng khi mẹ không thể cùng đi chơi với mình, nhưng dù gì cũng là trẻ con, vừa nói tới đi chơi là lập tức vui vẻ vô cùng, cậu nhóc ngoan ngoãn đồng ý ngay: “Mẹ yên tâm đi, con cũng sẽ chăm sóc cho cha, không để cho cha tán gái!”
Giọng nói của cậu nhóc cực kỳ phấn khích, lập tức thu hút ánh mắt của mấy vị phụ huynh đứng xung quanh đó, những phụ huynh này không giấu nổi nụ cười, nhìn cậu nhóc rồi lại nhìn Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao, mặt Lâm Côn đen lại, Sở Tĩnh Dao cũng hơi có vẻ ngượng ngùng, Lâm Côn vội vàng ôm cậu nhóc lên, nhanh chóng chào tạm biệt Sở Tĩnh Dao rồi chui tọt lên xe.
“Sư phụ!”
Lâm Côn vừa quay người lên xe, thì một giọng nói từ sau lưng vang lên, anh quay đầu nhìn lại đã thấy Lý Xuân Sinh kéo theo một vali hành lý bước xuống khỏi taxi, tay dắt Tô Hữu Bằng chạy về phía anh. Hai cậu cháu nhà này cũng mặc đồ đôi cha con, khi đi qua Sở Tĩnh Dao, thằng nhóc này rất lễ phép chào một tiếng sư mẫu, Tô Hữu Bằng cũng ngoan ngoãn gọi Sở Tĩnh Dao một tiếng dì, nhưng không nói thêm gì nhiều. Hiệu trưởng của trường mẫu giáo Phó Quốc Bân đã bắt đầu giục mọi người lên xe.
Sở Tĩnh Dao hơi nhíu mày, đó chẳng phải là người cậu không đáng tin cậy của Tô Hữu Bằng sao? Tại sao mình lại biến thành sư mẫu của anh ta rồi? Nhưng khi cô nghĩ lại thì lập tức hiểu ra, chắc chắn là Lâm Côn nhận anh ta làm đồ đệ.
Đúng bảy giờ lên xe, bảy giờ năm phút xe bắt đầu lăn bánh, Sở Tĩnh Dao đứng ở bên đường vẫy tay tạm biệt hai cha con ở trên xe du lịch, khuôn mặt cô tươi cười nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút chua xót.
Xe du lịch này là xe cao cấp, bên trong xe tương đối xa hoa, khoảng cách giữa các chỗ ngồi rất rộng, nếu ngồi mệt rồi thì có thể hạ ghế xuống để nằm, trên đầu mỗi ghế ngồi đều có một cái tivi nhỏ, có thể xem những chương trình khác nhau theo sở thích của mỗi người, bên cạnh chỗ ngồi cũng đã chuẩn bị đầy đủ tai nghe nhạc, cũng có thể nằm nghe loại nhạc mình thích.
Trong chiếc xe buýt mà Lâm Côn đang ngồi đều là phụ huynh và các bạn học cùng lớp với Lâm Lâm, hôm nay cô giáo chủ nhiệm Phùng Giai Tuệ mặc một váy liền màu xanh trắng đan xen, làm cho cô càng thêm tự nhiên thoải mái.
Phùng Giai Tuệ và hướng dẫn viên du lịch phụ trách xe của lớp họ ngồi ở hàng ghế trước, hướng dẫn viên du lịch đó là một cô gái xinh xắn hơn hai mươi tuổi, cũng không thể nói là người con gái đẹp nhất nước, nhưng khuôn mặt cô nhỏ nhắn trắng trẻo lại hết sức ưa nhìn, cô mặc quần đùi bò màu xanh nhạt, một áo phông màu trắng, đi đôi giày du lịch đầy vẻ tươi trẻ của thanh xuân.
Lâm Côn và Lý Xuân Sinh cùng với con rể của Viện trưởng Phó Quốc Bân là Tôn Chí ngồi ở vị trí giữa xe, Lâm Lâm, Tô Hữu Bằng và cháu ngoại của Viện trưởng là Tôn Dương ngồi ở hàng ghế ngay trước mặt, ba đứa trẻ con ngồi chung với nhau vui vẻ ríu rít quên cả trời đất. Mỗi đứa lấy hết các món đồ chơi mang theo, bày ra khắp nơi, mấy bạn nhỏ xung quanh đấy cũng tập trung lại, rất nhanh đã có bảy tám đứa trẻ tụ tập thành một nhóm, coi chiếc xe du lịch này trở thành sân chơi của mình.
Bên này, mấy đứa trẻ tụ tập lại chơi với nhau, tụm năm tụm ba, ngay lập tức, cả chiếc xe buýt đâu đâu cũng có tiếng cười nói của những đứa trẻ, ầm ĩ tới mức làm người ta thấy nhức đầu, có điều chẳng có vị phụ huynh nào tỏ ra khó chịu bực bội, dù gì những đứa trẻ chơi vui vẻ thì những phụ huynh như bọn họ cũng cảm thấy vui vẻ.
Lâm Côn ngồi ở giữa, Lý Xuân Sinh ngồi gần cửa sổ, thằng nhóc này nói bị say xe, ngồi gần cửa sổ mới đỡ hơn một chút, Tôn Chí ngồi bên cạnh Lâm Côn, Lâm Côn và Lý Xuân Sinh thì không cần nói, quan hệ thầy trò nên đương nhiên rất thân quen. Nhưng đây là lần đầu tiên Tôn Chí tiếp xúc với Lâm Côn và Lý Xuân Sinh, tuy rằng không thân quen lắm, có điều do ba đứa trẻ của ba nhà đều là bạn bè tốt, nên ngồi cạnh nhau cũng không thấy quá xa lạ.
Ba người bọn họ nói chuyện một lúc, Lý Xuân Sinh liền móc di động ra bắt đầu nghịch điện thoại, Lâm Côn lơ đãng nhìn qua, thấy tên nhóc này đang nhắn tin với một cô gái, giọng điệu rất là mờ ám.
Tôn Chí năm nay ba mươi hai tuổi, Lâm Côn gọi anh ta là anh Tôn. Đó là một người đàn ông trung niên chín chắn thận trọng, làm việc ở một chi nhánh ngân hàng phía Bắc thành phố, anh ta làm bảy tám năm rồi cũng chỉ lên được chức Trưởng phòng quản lý công tác hậu cần.
Qua cuộc nói chuyện với Tôn Chí, Lâm Côn có thể nghe ra được sự tiếc nuối, phiền muộn của một người trung niên không thành công, sự tiếc nuối phiền muộn này hòa lẫn vào trong giọng nói đã trưởng thành của Tôn Chí nghe càng thêm bi ai hơn, Tôn Chí cố ý che giấu giọng điệu đó, nhưng Lâm Côn vẫn nghe ra được anh ta không cam lòng. Nếu là người bình thường có thể sẽ không nghe ra được, nhưng chỉ huy Lâm của chúng ta không phải là người bình thường, trước đây anh từng trải qua khóa huấn luyện đặc công cao nhất của quốc gia, trong đó có một chương trình học cơ bản chính là ‘tâm lý học’ đọc hiểu suy nghĩ qua hành động của một người.
Trong thực tế, tâm lý học không khoa trương như những gì viết trong các tiểu thuyết trên mạng, nhìn một cái là có thể nhìn thấu tâm lý của một người, mà thông qua lời nói hành động của một người suy đoán cơ bản những suy nghĩ trong lòng người đó.
Chẳng qua, sự phiền muộn, bất đắc dĩ của Tôn Chí đều là tới từ xã hội hiện thực, anh ta vốn dĩ là một người có năng lực, tốt nghiệp thạc sĩ một trường đại học danh tiếng với chuyên ngành quản lý ngân hàng, ban đầu anh ta cho rằng có thể phát triển được trong lĩnh vực ngân hàng, kết quả lăn lộn bảy tám năm rồi nhưng chẳng qua cũng chỉ là một trưởng phòng hậu cần nho nhỏ.
Xã hội này là một xã hội dựa vào ô dù, dựa vào con ông cháu cha, là một thời đại cạnh tranh nhau bằng quan hệ, nhất là trong ngành ngân hàng. Tôn Chí xuất thân nông thôn, trong nhà ba đời trước đều là những người nông dân thật thà chất phác. Cả nhà chỉ có mình anh ta là một sinh viên đại học, tuy Phó Quốc Bân là một viên chức nhà nước có cấp bậc trưởng phòng không thấp, nhưng ông ta cũng chỉ là một hiệu trưởng của trường mẫu giáo, không có sức ảnh hưởng gì lớn đối với bên ngoài, cho nên cũng chẳng giúp gì được cho Tôn Chí.
Lâm Côn chưa từng làm việc ở những lĩnh vực này, nhưng anh cũng có nghe sơ qua về mấy lĩnh vực đó, đây tuyệt đối là một nơi có thể chôn vùi người tài, bởi thế anh cũng rất đồng cảm với những gì Tôn Chí gặp phải.
Mặc dù không cam lòng, có tiếc nuối, nhưng Tôn Chí vẫn rất lạc quan, lần này, anh ta cùng con trai đi ra ngoài chơi chủ yếu là vì muốn vui vẻ, nếu để những chuyện trong cuộc sống ảnh hưởng tới tâm trạng của cả chuyến đi thì không nên.
Tôn Chí càng thể hiện như thế, Lâm Côn lại càng xem trọng anh ta, nếu đổi lại là người khác khi đề cập tới những phiền muộn không cam tâm trong lòng mình, chắc chắn sẽ lẩm bẩm nói mãi không thôi, những người biết chừng mực đều là những người có phóng khoáng độ lượng.
Lâm Côn đột nhiên nhớ ra điều gì, cười nói với Tôn Chí: “Anh Tôn, giám đốc ngân hàng của các anh tên là Hoàng Quyền phải không?”
“À, Lâm Côn sao cậu lại biết được?” Tôn Chí nghi ngờ hỏi.
“Tôi đã từng nghe nói qua.” Lâm Côn cười nói.
“À…” Tôn Chí cho rằng Lâm Côn từng tiếp xúc với Hoàng Quyền trong công việc, nên có ý tốt nhắc nhở Lâm Côn nói: “Làm việc với Hoàng Quyền thì cậu cần phải lưu ý một chút mới được, danh tiếng của người này ở trong ngành không được tốt lắm.”
“Ồh?”
“Nói thế này đi, trước đây có hai người làm buôn bán tới từ Ôn Châu, đến ngân hàng chúng tôi để vay tiền, tổng cộng vay năm mươi vạn tệ, kết quả Hoàng Quyền ăn mất mười vạn tệ, trong giới chúng tôi Hoàng Quyền có thể nói là nổi tiếng xấu xa, lại còn thích bày mưu tính kế hãm hại người khác.”
“Vậy thì anh ta quả thật không tốt rồi.” Lâm Côn cười rồi lại hỏi thêm một câu: “Một người như anh ta làm sao có thể làm giám đốc ngân hàng được?”
“Dựa vào quan hệ cả thôi.” Trong giọng nói của Tôn Chí mơ hồ có thể cảm thấy được sự không phục. “Nếu không với năng lực của anh ta, có đến mùa quýt cũng không thể lên được giám đốc ngân hàng, cả đời làm một nhân viên văn phòng nhỏ đã là không tệ rồi. Haizzz, xã hội bây giờ…”
“Ừ, người này hồi còn nhỏ đã có phẩm chất đã không tốt rồi, không có năng lực gì cả, có điều lại giỏi lấy lòng người khác.” Lâm Côn cười nói, anh nói như vậy cũng không định giấu Tôn Chí điều gì cả, không cần thiết phải làm vậy.
“Hả?” Tôn Chí như thể bừng tỉnh, khuôn mặt căng thẳng, “Lâm Côn, cậu… Cậu với Hoàng Quyền là?” Dù gì Hoàng Quyền cũng là lãnh đạo lớn trực tiếp của anh ta, nếu như những lời anh ta vừa nói truyền đến tai Hoàng Quyền, vậy thì cái chức trưởng phòng hậu cần nho nhỏ này của anh ta cũng đừng mong tiếp tục làm nữa.
“Bọn tôi là bạn học cùng lớp, cũng có thể tính là bạn từ nhỏ…” Lâm Côn cười nói, không đợi anh nói xong, sắc mặt Tôn Chí đã hoàn toàn khẩn trương, nói: “Lâm Côn, vậy… Lời tôi vừa nói…”
Lâm Côn cười bảo: “Anh Tôn, anh yên tâm, tôi và Hoàng Quyền tuy là bạn từ nhỏ, nhưng trước giờ chỉ là quan hệ bình thường, cho dù quan hệ giữa tôi và anh ta không bình thường đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không nói những chuyện vừa rồi với anh ta.”
Tôn Chí lúng túng cười, khuôn mặt vẫn có chút lo lắng.
Lâm Côn mỉm cười, chuyển hướng câu chuyện, sau đó bắt đầu nói về vấn đề liên quan tới những đứa trẻ.
Sau khi xe lên quốc lộ thì cứ thế chạy thẳng về hướng bắc, trong xe dần dần trở nên yên tĩnh, bọn trẻ chơi mệt rồi đều nằm lên ghế ngủ, chỉ còn lại vài đứa bé trai vẫn còn tinh thần chơi tiếp, ba đứa nhỏ Lâm Lâm, Tô Hữu Bằng, Tôn Dương cũng có trong số đó.
Khi đi qua một trạm phục vụ, bảy chiếc xe du lịch đều dừng lại, đã chạy hơn ba tiếng đồng hồ, dù là người lớn hay trẻ nhỏ trên xe đều cần xuống hít thở không khí trong lành, cần vào nhà vệ sinh để xả.
Lâm Côn, Tôn Chí, Lý Xuân Sinh dắt theo ba đứa trẻ xuống xe, ba cậu nhóc đều muốn vào nhà vệ sinh đi tiểu, ba người lớn chỉ còn cách đi theo, sau khi xếp hàng đi vệ sinh xong, ba đứa trẻ ra bên ngoài chơi, còn ba người Lâm Côn lại đốt điếu thuốc đứng nói chuyện, hít thở không khí trong lành mát mẻ.
Lâm Côn đột nhiên nhìn thấy một vài người quen, con trai của Lưu Cương, Lưu Tiểu Cương người trước kia từng bị anh đánh cho một trận. Đó là lần đầu tiên khi anh đưa Lâm Lâm đi học, Lưu Tiểu Cương nói Lâm Lâm không có cha, Lâm Lâm và thằng bé kia đã đánh nhau, Lưu Cương to miệng hống hách thích thể hiện, kết quả bị Lâm Côn đánh cho vào viện luôn.
Lưu Tiểu Cương và Lâm Lâm là bạn học cùng lớp, vừa rồi khi ở trên xe, Lâm Côn không để ý, không ngờ người đi cùng Lưu Tiểu Cương không phải là Lưu Cương mà là một người phụ nữ khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, dáng người nõn nà tươi mát đầy sức hấp dẫn.
Lâm Côn không biết người phụ nữ đó, nhưng rõ ràng người phụ nữ này biết anh, khi nhìn thấy anh thì gương mặt người phụ nữ này lập tức lạnh như băng, dắt theo Lưu Tiểu Cương nhanh chóng bỏ đi. Sau khi Lưu Tiểu Cương nhìn thấy Lâm Côn cũng tỏ vẻ hoảng sợ, đôi chân nhỏ đi như chạy theo sát bên người mẹ mình.
Lý Xuân Sinh không biết chuyện xảy ra trước đó, khi nhìn thấy người phụ nữ dắt con trốn tránh Lâm Côn thì cười ha hả nói đùa: “Sư phụ, có phải sư phụ đã làm gì người ta hay không? Xem hai mẹ con người ta sợ tới mức bỏ chạy rồi kìa.”
“Thằng nhóc này, muốn ăn đánh phải không?” Lâm Côn cười mắng, giả vờ giơ tay lên, Lý Xuân Sinh vội vàng né sang một bên.
Tôn Chí cười không nói gì, việc lần trước đánh nhau ở cổng trường mẫu giáo anh ta có nghe nói qua, có điều khi nhìn Lâm Côn đang đứng bên cạnh với dáng vẻ lịch sự thế này, thật không giống loại người có thể làm ra chuyện đó, trong lòng anh ta thầm nghĩ như vậy nên không tránh khỏi lại than thở: “Thật đúng là nhìn người thì không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài được.”
--------------------