Lục Đình không có khoác lác, cô thật sự rất chuyên nghiệp, lần này cô tới thành phố Trung Cảng ngoại trừ bảo vệ Chương Tiểu Nhã ra, còn mang theo một vài thiết bị chuyên nghiệp. Ở trước mắt một đống máy vi tính cùng với các loại máy móc không thể mô tả rõ ràng bằng lời được, cô chỉ tốn có hơn mười phút đã khôi phục lại được tất cả dữ liệu trong chiếc điện thoại di động.
Cũng may trước đó Tống Khánh Tông sử dụng loại điện thoại di động lưu trữ thông tin trên bộ nhớ máy, không phải loại hỗ trợ thẻ nhớ SD cắm bên ngoài, cho nên việc khôi phục thông tin trước đó hoàn toàn không có vấn đề sai sót nào.
Lục Đình cầm điện thoại di động đưa cho Lâm Côn, Lâm Côn kéo một cái ghế tới ngồi xem, trong đó nhiều nhất chính là tin nhắn cho Sở Tĩnh Dao. Từ khi hai người còn là bạn đến khi anh ta bị từ chối. Trong điện thoại di động còn có một phần mềm viết nhật ký cần mật mã. Lâm Côn hỏi Lục Đình nói: “Cô có thể bẻ khóa được cái này không?”
Lục Đình cười nói: “Không có vấn đề.”
Mật mã của phần nhật ký nhanh chóng bị phá được. Lâm Côn mở nhật ký ra xem từ đầu tới cuối. Qua những dòng chữ đó có thể thấy được, từ ngày mới quen biết Sở Tĩnh Dao, Tống Khánh Tông đã thích cô, trong những dòng nhật ký phía sau gần như đều nói về tình yêu của anh ta đối với cô.
“Thật là một người đàn ông ngốc.” Lâm Côn không nhịn được thở dài, Lục Đình ngồi ở bên cạnh cũng nhìn thấy được nội dung nhật ký, mỉm cười nói: “Không nghĩ tới trên thế giới này, còn có người đàn ông chung tình như thế.”
Lâm Côn nói đùa: “Người đẹp Lục Đình, nghe cô nói kìa, lẽ nào cô không phát hiện ngồi bên cạnh cô là một người đàn ông như vậy sao?” Lâm Côn nói xong, còn cố ý tạo dáng làm ra một vẻ rất nghiêm trang.
Lục Đình không nhịn được cười khúc khích, “Anh Lâm, anh cũng đừng quên tôi làm công việc gì, phòng tư liệu của đội hành động đặc biệt chúng tôi đều có tư liệu tỉ mỉ về các quân nhân xuất sắc trong nước. Theo tôi được biết mỗi lần anh có cơ hội vào trong thành phố đều sẽ đi tìm tình một đêm.”
“Chuyện này...” Lâm Côn lúng túng cười, nhưng lại nhanh chóng trở nên tự nhiên, mỉm cười và nói: “Chuyện này... Không ảnh hưởng tới việc tôi là người chung tình, hơn nữa, điều này… Điều này chẳng phải là chuyện thường tình của con người sao?”
Lục Đình cười: “Đàn ông các anh thì bao giờ cũng sẽ tìm cho mình lý do, vì sao phụ nữ chúng tôi có thể chung tình mà đàn ông các anh lại không thể chứ? Đàn ông các anh chẳng những không chung tình lại còn yêu cầu phụ nữ phải chung tình.”
“NO NO NO!”
Lâm Côn lắc ngón tay của mình, nói: “Người đẹp Lục Đình, cô xem quá nhiều tạp chí rồi. Tôi không phủ nhận đàn ông đa tình, nhưng đàn ông cũng có người chung tình, phụ nữ cũng có người đa tình, nếu như phụ nữ trên khắp cả thiên hạ đều chung tình, vậy trong quán bar và vũ trường làm gì còn có phụ nữ để cho đàn ông chúng tôi gặp gỡ tình một đêm chứ?”
Lục Đình vừa nghe Lâm Côn nói như vậy, thật sự không thể nói được gì, cô vẫn là một cô gái còn chưa từng yêu đương, đối với tình yêu cô cũng biết được qua lời đồn đại hoặc một ít tình cảm được gửi gắm ở trong mấy chuyên mục trên tạp chí tình yêu. Những câu chuyện trên chuyên mục tình yêu phần lớn đều trách người đàn ông đa tình, ca tụng những người phụ nữ chung tình, cho nên trong lòng Lục Đình cũng tự nhiên hình thành một quan điểm như vậy, đàn ông không một người nào tốt cả.
“Có manh mối rồi!” Lâm Côn đột nhiên kêu lên một tiếng, trong điện thoại di động hiện ra một con số xa lạ, con số này thuộc về một khu vực chưa rõ, hơn nữa rõ ràng không phải là số trong nước, căn cứ theo ấn tượng của Lâm Côn, con số này chắc hẳn ở một thành phố ở gần biên giới Trung Quốc.
“Cô giúp tôi điều tra xem, chủ yếu là điều tra ở khu vực Myanmar xem có phải là dãy số ở khu núi Ba-san hay không.” Lâm Côn cầm điện thoại di động đưa cho Lục Đình, Lục Đình trở lại trước máy vi tính nhanh chóng kiểm tra, nhanh chóng cho ra đáp án.
“Hoàn toàn không sai, là một trấn nhỏ ở khu Ba-san của Myanmar, gọi là...” Lục Đình liếc mắt nhìn màn ảnh máy vi tính, tên trấn nhỏ này rất khó đọc: “Gọi là Tangke Bu Gard, ở phía bắc của Ba-san.”
Lâm Côn xoa cằm, nhíu mày suy nghĩ, “ Tangke Bu Gard, phía bắc của Ba-san... Nơi đó chính là địa bàn của Nhện Đen, người của Nhện Đen không cần thiết phải đi xa để tìm một người...”
“Nhện Đen?” Lục Đình hỏi: “Là nhóm buôn lậu ma túy ở trên biên giới Trung Quốc – Myanmar kia sao? Nghe nói đó là do một nhóm lính đánh thuê xuất ngũ tạo thành, quanh năm chuyển rất nhiều Heroin vào trong Trung Quốc chúng ta.”
Lâm Côn gật đầu, Lục Đình thở dài, nói: “Trước đó chúng tôi có một phân đội nhận được nhiệm vụ đi tiêu diệt Nhện Đen, kết quả toàn đội đều đột nhiên mất liên lạc, dường như thoáng cái đã biến mất như chưa từng tồn vậy. Sau đó đội hành động đặc biệt lại phái người đi tìm hiểu Nhện Đen, kết quả cũng mất liên lạc.”
Sắc mặt Lâm Côn nghiêm trọng, gật đầu nói: “Nếu quả thật có liên quan đến Nhện Đen, vậy thì phiền phức to rồi. Tôi ở Mạc Bắc tám năm đã nghe được không ít chuyện về Nhện Đen, vào năm cuối cùng trước khi tôi xuất ngũ cũng đã từng tiếp xúc với Nhện Đen. Lúc đó cũng tôi nhận lệnh đi tiêu diệt một tổ chức của bọn chúng, tôi bắt được một tên trùm trong bọn chúng, kết quả những anh em tôi dẫn theo đều rơi vào trong tay của bọn chúng, nói ra thì chuyện này cũng rất mất mặt.”
“Vậy sau đó thì sao?” Lục Đình tò mò hỏi, đồng thời trong ánh mắt còn chứa sự sùng bái, có thể bắt một tên trùm của Nhện Đen, tạm thời không quan tâm tên trùm này lớn hay nhỏ, nhưng người bình thường tuyệt đối không thể làm được.
Lâm Côn lúng túng cười, nói: “Sau đó bọn họ và tôi thông qua ngôn ngữ cơ thể nói chuyện, tôi dùng tên trùm của bọn chúng để đổi tất cả anh em trong đội của tôi về, sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ biến mất khỏi tầm mắt của tôi.”
Lục Đình nói: “Nếu quả thật có liên quan đến người của Nhện Đen, vậy anh muốn tìm người này, sợ rằng không dễ dàng tìm trở về được rồi. Thậm chí nói một cách khách quan, sợ rằng không có khả năng tìm về được nữa.”
Lâm Côn gật đầu đồng ý. “Nhện Đen lớn mạnh ở chỗ nó quá bí ẩn, những người tự xưng là lính đánh thuê xuất ngũ, cũng không biết trước đây bọn họ phục vụ trong quân đội nào. Tính tổ chức nghiêm mật hay năng lực chấp hành nhiệm vụ của một người đều không kém hơn cục An ninh quốc gia hoặc là bất kỳ một quân khu bộ đội đặc chủng nào.”
Lục Đình gật đầu, nói: “Có lẽ anh cũng không nên quá bi quan, chuyện này còn chưa xác định được, không chắc điện thoại gọi từ Ba-san tới lại có liên quan đến Nhện Đen, cũng có thể tiếp tục điều tra thêm.”
“Ừ.” Lâm Côn gật đầu, lúc này anh liền nghĩ tới Tống Gia Thành, có thể ông ấy còn có chuyện gì chưa nói với anh. Lâm Côn đứng lên, nói với Lục Đình: “Lục Đình, cám ơn cô, tôi đi trước đây.”
“Được.” Lục Đình cười nói: “Có gì cần giúp đỡ cứ tới tìm tôi, anh nhớ phải chú ý an toàn.”
“Được!” Lâm Côn mỉm cười nói, không nghĩ tới người đẹp Lục Đình này lại quan tâm anh như vậy. Thật ra trong lòng anh cũng biết, sở dĩ cô quan tâm anh cũng chỉ xuất phát từ tình nghĩa đồng nghiệp, nói thế nào hiện tại anh cũng là đặc vụ 007 của đội hành động đặc biệt trong cục An Ninh Quốc gia, giữa các đồng nghiệp quan tâm lẫn nhau cũng chỉ là chuyện bình thường.
Lâm Côn lái xe lại tới bệnh viện trung tâm thành phố, đi thẳng đến phòng làm việc của phó viện trưởng ở tầng cao nhất, gõ cửa đi vào. Tống Gia Thành nhìn rất mệt mỏi đang nằm trên ghế sofa. Dù sao ông cũng đã lớn tuổi, làm phẫu thuật cho Trương Thủ Nghĩa khiến ông kiệt sức, nghỉ ngơi một ngày vẫn chưa hồi phục được.
Thấy Lâm Côn đi tới, Tống Gia Thành mệt mỏi mở mắt ra, “Cậu tới rồi à, có phát hiện được manh mối gì không?” Giọng ông hỏi rất hời hợt, rõ ràng không có quá nhiều hi vọng, thậm chí nghe có vẻ tuyệt vọng.
Lâm Côn ngồi đối diện Tống Gia Thành, đẩy chiếc điện thoại di động Tống Khánh Tông dùng trước đó lên trên bàn, trên màn hình vừa lúc hiện ra số điện thoại xa lạ từ Ba-san gọi đến kia. Tống Gia Thành liếc mắt nhìn cái điện thoại di động, ánh mắt nghi ngờ hỏi Lâm Côn: “Cậu làm vậy là có ý gì? Nó có liên quan tới việc con trai tôi mất tích sao?”
“Ông nói thử xem?” Trong lòng Lâm Côn rất chắc chắn, nếu như chuyện Tống Khánh Tông mất tích thật sự có liên quan đến Nhện Đen, Tống Gia Thành không có khả năng hoàn toàn không biết tin tức, hiện tại Tống Gia Thành tỏ ra không biết chuyện, có khả năng là đang giả vờ.
“Tôi không biết.” Mắt Tống Gia Thành nheo lại, yếu ớt nói: “Nếu như chỉ là chuyện này thì cậu có thể đi được rồi, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi.”
Lâm Côn không đứng đậy rời đi, mà cười nói: “Ông cụ Tống, tôi tin tưởng ông khẳng định biết manh mối gì đó, nếu như con trai ông mất tích thật sự có liên quan đến Nhện Đen...”
Nói đến đây, Lâm Côn cố ý quan sát phản ứng trên gương mặt của Tống Gia Thành, mặt Tống Gia Thành đang bình tĩnh đột nhiên run rẩy, nhưng lập tức đã khôi phục lại bình thường, nhưng đủ để Lâm Côn nhìn thấy được.
Sắc mặt Lâm Côn lập thay đổi, lớn tiếng nói: “Ông già kia, ông đừng giả vờ nữa, tôi biết ông khẳng định biết chuyện này liên quan tới Nhện Đen. Tống Khánh Tông mất tích căn bản không có liên quan đến Tĩnh Dao, nhưng ông vẫn trách Tĩnh Dao làm cho cô ấy một người khổ sở suốt nhiều năm như vậy, ông quá ích kỷ! Nói cho cùng, nguyên nhân thực sự trong chuyện Tống Khánh Tông mất tích có liên quan đến ông!”
Tống Gia Thành đột nhiên mở mắt, giọng nói trở nên kích động: “Tôi còn có cách nào nữa, tôi hi vọng con trai của tôi bị bắt đi sao? Bọn họ muốn tôi giúp bọn họ nghiên cứu chất gây nghiện mới, tôi không đồng ý, kết quả bọn họ lại nhằm vào con trai của tôi. Con trai của tôi cũng là một sinh viên tài tải, bọn họ nhìn trúng học thức của nó, muốn nó nghiên cứu ra chất gây nghiện có thể thông qua thận kích thích cơ thể con người! Con trai của tôi cũng không muốn bị bọn họ bắt đi, nhưng nó đã từng nói với tôi, nếu như con bé Tĩnh Dao kia không thể đồng ý cùng nó bên nhau, thì trái tim nó giống như đã chết, có đi đâu cũng không sao cả!”
Sắc mặt Lâm Côn càng trở nên lạnh lùng nhìn Tống Gia Thành nói: “Ông là nói Tống Khánh Tông tự nguyện đi theo Nhện Đen sao?”
“Làm sao có thể tự nguyện được, tôi còn ở đây, nó là một đứa con hiếu thuận làm sao có thể bỏ tôi lại chứ!” Giọng nói của Tống Gia Thành càng thêm kích động, “Chính là đám người khốn kiếp kia bắt nó đi!”
“Vậy ông báo cảnh sát để cho cảnh sát cả thành phố giúp ông tìm con trai làm gì? Ông biết rất rõ ràng làm vậy căn bản cũng không tìm về được mà!” Lâm Côn hỏi tiếp.
“Tôi...” Tống Gia Thành đột nhiên rơi nước mắt, từng giọt nước mắt đau buồn chảy dài trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông. “Tôi còn có cách nào đâu, tôi biết không thể tìm nó về được, nhưng tôi vẫn hi vọng nó chẳng qua bị lạc đường, hi vọng có một ngày nó sẽ trở về, tôi còn muốn truyền hết kiến thức cả đời mình cho nó nữa... Tôi đã gần tám mươi tuổi rồi, chỉ có một đứa con trai như vậy, nó là tất cả cuộc đời của tôi, cậu có thể hiểu không? Có thể hiểu sao?”
Trong lòng Lâm Côn cũng đau xót, anh chưa từng nghĩ tới ông cụ này sẽ bi thương như thế. Anh liền thử đặt mình vào hoàn cảnh của ông ta suy nghĩ, nếu như ngày nào đó Lâm Lâm đột nhiên mất tích, anh sẽ có cảm giác như thế nào? Nhất định sẽ thương tâm giống như ông cụ trước mắt này, cho dù Lâm Lâm không phải là con ruột của anh, nhưng tình cảm lại không phải là giả, cảm giác mất đi đứa con, không biết con mình sống chết thế nào, sẽ biến thành một dây xích tuyệt vọng cực lớn ép lên trái tim mình...
--------------------