Tống Gia Thành là ông già ngoan cố, Lâm Côn xem như mở mang kiến thức, nói ông già này ngoan cố, thật ra trong ngoan cố còn có chút hài hước, giống như chuyện mắng Lâm Côn ngu ngốc lại làm cho Lâm Côn không nhịn được muốn cười.
“Được, ông cụ, tôi đã nhìn ra ông rất có ý kiến với tôi, tôi không nói lời nào còn không được sao?” Lâm Côn cười nói, trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, chỉ cần ông già này đồng ý trị liệu cho chú Trương, mặc cho nói anh như thế nào thì nói, dù sao bị nói thêm hai câu cũng không làm anh ít đi miếng thịt nào.
Tống Gia Thành hừ lạnh một tiếng, đúng là ông không muốn nhìn thấy Lâm Côn này, không chỉ không định gặp Lâm Côn, cũng không muốn gặp Sở Tĩnh Dao đang ngồi đối diện này. Nếu không bởi vì cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp như thiên thần trước mặt, con trai của ông cũng sẽ không đột nhiên mất tích, đã hơn ba năm trôi qua, đến bây giờ sống hay chết còn không biết.
Sở dĩ Tống Gia Thành đồng ý gặp Sở Tĩnh Dao, chính là muốn thấy cô cầu xin mình, ba năm nay, ông luôn hận cô. Ông vốn là một người rất rộng lượng, nhưng con trai là tất cả của ông, từ khi con trai mất tích không biết sống chết, tính cách của ông trở nên cổ quái. Lúc ông còn trẻ tài giỏi nổi bật, người người ngưỡng mộ, nhưng luôn không có con. Đứa con trai này đến năm mươi tuổi ông mới có được, có thể nói đây là tất cả cuộc sống của ông, bởi vì Sở Tĩnh Dao mà con trai của ông không biết tung tích, cho nên ông rất hận cô.
Sở Tĩnh Dao vẫn luôn áy náy với Tống Gia Thành, ba năm nay cô cũng vẫn thường đến thăm ông cụ đáng thương này. Con trai của Tống Gia Thành là Tống Khánh Tông, thật ra đó là một người rất tài giỏi, anh được di truyền sự thông minh của Tống Gia Thành, đồng thời cũng di truyền nét đẹp của vợ Tống Gia Thành, cho nên có thể nói là người hoàn mỹ vừa đẹp trai lại tài giỏi.
Nhưng tình cảm không phải chỉ cần đẹp trai tài giỏi là được, nếu như ánh mắt hai người không có tia lửa, tâm hồn không có sự thông hiểu lẫn nhau, mặc dù cả hai rất xứng đôi cũng không thể nào đến với nhau.
Sở Tĩnh Dao thật sự không thích Tống Khánh Tông, bọn họ vốn là bạn rất thân thiết. Nhưng từ khi Tống Khánh Tông bày tỏ và bị cô từ chối, quan hệ giữa hai người lại trở nên ngượng ngùng khó nói.
Tống Khánh Tông từng làm rất nhiều chuyện vì cô, nhưng Sở Tĩnh Dao không những không thấy cảm động, ngược lại trong lòng càng bài xích anh ta hơn. Nhớ một lần cuối cùng nhìn thấy Tống Khánh Tông, khi đó anh ta cầm chín trăm chín mươi chín bông hoa hồng quỳ gối trước mặt cô, nói anh ta nguyện ý yêu cô cả đời, nguyện ý cả đời đối xử tốt với cô và con trai cô.
Trong lòng Sở Tĩnh Dao lúc đó thật sự chán ghét tới cực điểm, từ trước tới nay cô chưa từng nói lời dứt khoát với Tống Khánh Tông, nhưng ngày đó cô đã nói. Cô nói những lời này là muốn dứt khoát từ chối anh đồng thời hy vọng Tống Khánh Tông chết tâm, cô nói: “Tống Khánh Tông, anh hãy nghe cho kỹ, tôi thật sự không thích anh, cho dù là kiếp sau hay là kiếp sau nữa tôi cũng không thích!”
Cô xoay người đi, Tống Khánh Tông cũng biến mất vào ngày đó, đó là buổi tối vào lễ tình nhân ba năm trước.
Bầu không khí rơi vào sự xấu hổ ngắn ngủi, Sở Tĩnh Dao mở miệng nói: “Chú Tống...”
Tống Gia Thành lập tức ngắt lời: “Đừng gọi tôi là chú, chúng ta rất thân quen sao?”
Vẻ mặt của Lâm Côn ngẩn ra, ông già này không chỉ không cho anh mặt mũi, có ý kiến với anh cũng bỏ đi, thái độ đối với Sở Tĩnh Dao cũng đáng để suy nghĩ, chẳng lẽ ông già này ăn nhầm thuốc súng? Hay trời sinh có tính tình thối tha rất đáng ghét như vậy?
Lâm Côn càng cảm thấy chán ghét, trong lòng anh bắt đầu suy tính, trong thành phố Trung Cảng chắc chắn có bác sĩ tốt, cần gì tốn thời gian với người già cổ hủ ngoan cố này, chẳng khác gì dùng mặt nóng úp vào mông lạnh.
“Chú Tống, cháu biết trong lòng chú...” Sở Tĩnh Dao áy náy nói, không đợi cô nói xong, Tống Gia Thành đã cắt lời của cô, giọng nói lạnh như băng, “Tiểu Sở, cháu không nên nói lung tung, trong lòng ta thật sự thế nào cháu biết được sao?”
Vẻ mặt Sở Tĩnh Dao càng thêm áy náy, bình thường cô có vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhưng ở trước mắt ông già này, lại có vẻ thấp kém như vậy. Trong lòng cô cho rằng mình có lỗi với ông, nếu như lúc trước cô không nói lời quyết tuyệt với Tống Khánh Tông như vậy, chắc cũng không đến mức như ngày hôm nay.
Lâm Côn nhìn ra được giữa Sở Tĩnh Dao và Tống Gia Thành có chuyện gì đó, nhưng cụ thể chuyện gì thì anh đoán không ra, lòng người cách cái bụng, Sở Tĩnh Dao từ trước tới nay không nói với anh anh cũng sẽ không hỏi. Nhưng trong lòng anh đã phản cảm trước thái độ của Tống Gia Thành, không phải nhờ ông chữa bệnh cứu người thôi sao, tại sao lại chảnh như thế?
“Hai người đi đi!” Tống Gia Thành lạnh lùng nói, trong giọng nói không cho phép người khác được nghi ngờ và từ chối, vẻ mặt cũng âm u và lạnh lẽo.
“Chú Tống...”
“Tĩnh Dao, chúng ta đi!”
Đột nhiên Lâm Côn đứng lên, anh cắt lời của Sở Tĩnh Dao, cũng kéo tay Sở Tĩnh Dao đi ra ngoài. Sở Tĩnh Dao bị Lâm Côn kéo trở tay không kịp, hơn nữa sức lực Lâm Côn cũng thật lớn, vào lúc đi tới cửa, Lâm Côn quay đầu lại nhìn Tống Gia Thành, cười lạnh một tiếng nói: “Ông già chết tiệt, ông chảnh cái gì mà chảnh, tôi cũng không tin toàn bộ thành phố Trung Cảng này chỉ có ông là bác sĩ chữa trị được bệnh thận, sau này chúng ta không hẹn gặp lại!”
Rầm một tiếng, Lâm Côn hiên ngang đóng cửa lại, lúc này Sở Tĩnh Dao mới lấy lại tinh thần, cũng thoát khỏi tay của anh, hai hàng chân mày nhíu chặt vào nhau, lại nói với Lâm Côn: “Anh làm gì thế?”
“Anh không quen nhìn vẻ mặt thối tha của ông ta, ông ta nói với anh cái gì cũng được, không thể nói với em như thế!”
“Anh...”
“Anh cái gì mà anh?” Lâm Côn bĩu môi cười: “Cũng may ông ta đã già, bằng không anh đã sớm đánh ông ta rồi, đạp vào cái mặt đáng ghét ấy, đánh một trận cho ông ta biết mình không tên chảnh như thế!”
“Anh... Anh quả thực không thể nói lý!” Sở Tĩnh Dao tức giận, lại muốn đi gõ cửa, bị Lâm Côn ngăn cản: “Sở Tĩnh Dao, em đủ rồi, em không cần thiết phải ăn nói khép nép với ông ta làm gì cả!”
“Anh biết cái gì!” Sở Tĩnh Dao tức giận nói: “Sáng sớm hôm nay tôi đã nói bệnh tình của Trương Thủ Nghĩa cho chuyên gia ở các bệnh viện xem, tất cả bọn họ đều bó tay không làm gì được, bây giờ người có thể cứu Trương Thủ Nghĩa chỉ có ông ấy mà thôi!”
Lâm Côn không hiểu nhìn Sở Tĩnh Dao, nói: “Lẽ nào bác sĩ nổi tiếng của toàn bộ Trung Quốc chỉ có mình ông ta chữa được hay sao?”
Sở Tĩnh Dao liếc anh một cái, nói: “Anh nói đúng, chuyên gia bệnh thận của toàn bộ Trung Quốc chỉ có mình ông ta mới có thể trị khỏi cho Trương Thủ Nghĩa, nếu ông ta trị không hết, những chuyên gia khác không thể nào chữa khỏi!”
“Em nói là...”
“Đúng, ông ta chính là chuyên gia đứng đầu về bệnh thận tại Trung Quốc!”
Lâm Côn giật mình, không nghĩ tới ông già cứng đầu ngoan cố thích chọc tức người kia lại có năng lực lớn như vậy. Chuyện này liên quan tới sống chết của chú Trương, anh tuyệt đối không thể qua loa, hiện tại anh đã hối hận mình quá kích động, nhưng nói đi cũng nói lại, lời nói ra như ly nước đổ đi, hiện tại mình trở về phòng làm việc ăn nói khép nép với Tống Gia Thành, chắc chắn ông ta sẽ không để ý tới mình.
Sở Tĩnh Dao lại muốn đi gõ cửa, Lâm Côn kéo cô lại, Sở Tĩnh Dao tức giận liếc mắt nhìn anh, cũng hận anh thành sự không đủ, bại sự có thừa, Lâm Côn lại cười nói: “Vợ à, cám ơn em quan tâm chuyện của anh như vậy, chỉ có điều chúng ta nên đi ra ngoài nói chuyện trước, hiện tại lại đi vào, chỉ sợ cũng không được ông ta cho sắc mặt tốt.”
Lâm Côn nói có lý, Sở Tĩnh Dao do dự một chút, cũng theo anh tới quán cà phê đối diện bệnh viện. Sở Tĩnh Dao gọi một ly cà phê, Lâm Côn gọi một ly nước ấm, hơn nữa Lâm Côn giành trả tiền. Làm một người đàn ông, anh vẫn phải có chút ga lăng đó, hơn nữa Sở Tĩnh Dao vì chuyện của anh mà đi tới bệnh viện, về tình về lý uống một ly cà phê như vậy, anh phải trả tiền.
Lâm Côn cũng không vòng vo, lại trực tiếp hỏi Sở Tĩnh Dao: “Vợ à, tại sao ông ta có ý kiến với em như vậy?”
Sở Tĩnh Dao nhấp một ngụm cà phê, cô không nói.
Lâm Côn nói: “Sở dĩ ông ta có ý kiến với anh cũng bởi vì có ý kiến với em, từ những lời vừa bắt đầu của ông ta, rõ ràng ông già này nói chuyện có mùi vị không ăn được thì đạp đổ.”
Chuyện của Tống Khánh Tông vẫn chôn sâu ở trong lòng Sở Tĩnh Dao, cô không muốn nhắc tới, ở trong lòng của cô, Tống Khánh Tông mất tích hoàn toàn là do cô gây ra, cho nên trong lòng cô luôn luôn thấy hổ thẹn và bất an trong suốt ba năm qua. Cô cứ nghĩ tới người kia đã từng là bạn tốt của mình lại mất tích vì mình, cô lại càng áy náy hơn.
Sở Tĩnh Dao bưng ly cà phê lên uống một ngụm, muốn nói lại thôi, sau cùng cô vẫn nói ra chuyện giữa cô và Tống Khánh Tông. Nói xong lời cuối cùng, áy náy trong lòng cô lại dâng trào, nước mắt xuất hiện trên khóe mắt.
“Đó không phải là lỗi của em.” Lâm Côn an ủi: “Tình cảm chính là chuyện giữa hai người, một cây làm chẳng nên non, đây là đạo lý bình thường nhất ai cũng hiểu được. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Tống Khánh Tông kia quá cố chấp, chỉ có điều anh cũng hiểu anh ta, nếu đổi thành bất cứ người đàn ông nào, đối mặt với cô gái hoàn mỹ như em cũng không thể không động tâm, bao gồm cả anh cũng vậy, chỉ có điều lực khống chế của anh mạnh hơn mà thôi.”
Sở Tĩnh Dao cúi đầu, nước mắt vừa lúc rơi vào ly cà phê, cà phê đen bóng như ngưng tụ thành một tấm gương, cũng phản chiếu tất cả áy náy và tự trách trong lòng cô, để cô có ảo giác không thể trốn tránh.
Lâm Côn một tay xoa cằm, tay kia gõ bàn, qua vài giây đồng hồ sau, đột nhiên chân mày của anh giãn ra, nói với Sở Tĩnh Dao: “Vợ à, em nói nếu anh tìm được Tống Khánh Tông trở về, ông cụ Tống kia có bỏ qua mọi ân oán lúc trước mà tha thứ cho em, cũng chữa bệnh cho chú Trương của anh hay không?”
“Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.” Sở Tĩnh Dao thở dài bất đắc dĩ, “Sau khi Tống Khánh Tông mất tích, chú Tống dựa vào quan hệ của mình, gần như vận dụng lực lượng cảnh sát trong toàn thành phố để tìm kiếm. Sở Tướng Quốc âm thầm tìm rất nhiều người hỗ trợ nghe ngóng tin tức, nhưng tìm hơn nửa năm vẫn không tìm ra được, nếu như Khánh Tông còn sống, nhất định sẽ bị tìm ra, không tìm ra thì có khả năng anh ta... Đã gặp nạn.”
“Chuyện gặp nạn không phải là không có khả năng.” Lâm Côn nói: “Nhưng cũng rất có khả năng anh ta còn sống mà bản thân lại chạy tới một nơi xa lạ, hoặc là anh ta gặp chuyện ngoài ý muốn gì đó.”
Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu nhìn Lâm Côn, lời của anh làm cho cô có hy vọng, đây là sự tuyệt vọng cô luôn chôn kín dưới đáy lòng. Nếu quả thật có thể tìm Tống Khánh Tông trở về, tuyệt vọng và áy náy trong lòng cô cũng giảm bớt, cũng không cần lại tự trách, áy náy như vậy.
Nhưng, Lâm Côn thật sự có thể tìm Tống Khánh Tông trở về sao? Đã vận dụng lực lượng cảnh sát toàn thành phố, cũng bao gồm một ít thám tử tìm kiếm hơn nửa năm cũng không tìm thấy người, hiện tại đã qua ba năm, sao nói tìm là tìm về được, trong lòng Sở Tĩnh Dao lại tuyệt vọng.
Lâm Côn tràn đầy lòng tin, anh cười nói với Sở Tĩnh Dao: “Vợ à, chuyện tiếp theo thì em cứ giao cho anh, em quay về công ty đi.”
“Còn anh thì sao?”
“Anh sẽ đi nói chuyện với ông cụ Tống kia, dù sao bệnh tình của chú Trương rất khẩn cấp, không thể chờ được quá lâu.”
“Anh có nắm chắc không?”
“Ừ, tám mươi phần trăm.” Lâm Côn tràn đầy tự tin cười nói: “Vợ à, em cứ yên tâm quay về công ty.”
“Ừ.” Sở Tĩnh Dao gật đầu, lúc đi ra khỏi quán cà phê, đột nhiên cô dừng bước, ánh mắt chán ghét nói với Lâm Côn: “Họ Lâm kia, tôi phải cảnh cáo anh bao nhiêu lần thì anh mới có thể nhớ kỹ, tôi, không thích anh gọi tôi là vợ!”
Lâm Côn nhếch miệng cười nói: “Hết cách thôi, anh thích gọi là vợ, hai chúng ta đã ngủ trên một cái giường, còn không cho gọi là vợ sao? Nếu không hai chúng ta làm giao dịch.”
“Giao dịch gì?”
“Nếu anh tìm được Tống Khánh Tông trở về, dù là sống hay chết, sau này em không tiếp tục nhắc tới việc không cho anh gọi là vợ nữa, sau này anh gọi chính là chuyện đương nhiên, em thấy thế nào?” Lâm Côn cười nói.
Sở Tĩnh Dao mấp máy bờ môi, nói: “Được, tôi đồng ý!”
--------------------