Lâm Côn đưa Hàn Tâm trở về chỗ ở, cô ta sắp tốt nghiệp nên bình thường cũng không cần phải đi học, hiện tại cô đang ở trong giai đoạn thực tập, đến lúc đó chỉ cần ra vẻ làm báo cáo thực tập, viết một bài luận văn là có thể thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp. Đương nhiên, lộ trình này là đối với người bình thường, mặc dù toàn bộ các giáo sư, giáo viên hướng dẫn và các bạn học trong trường đều không biết thân phận cô chủ nhỏ nhà họ Hàn của Hàn Tâm cô, nhưng trong lòng hiệu trưởng thì sáng như gương. Nếu như ngay cả tin tức ấy cũng không biết, thì chức hiệu trưởng này cũng không cần làm nữa. Đừng nói rằng trong suốt bốn năm học ở trường, biểu hiện của Hàn Tâm vẫn luôn rất tốt, mà cho dù cô là học sinh tệ nhất trường đi nữa thì nhất định đến khi phát bằng tốt nghiệp, ngài hiệu trưởng vẫn ngoan ngoãn dâng lên.
Tâm trạng của Hàn Tâm hơi hỗn loạn nên không mời Lâm Côn đến ngồi một chút, một mình cô đơn đi về phía khu nhà. Có đôi khi cô nghĩ rằng, nếu khi sinh ra không thể lựa chọn cha mẹ, thì cô hi vọng dáng vẻ khi lớn lên của mình không xinh đẹp yêu kiều như hiện giờ, bình thường một chút là được rồi, như vậy sẽ không cần trở thành vật hi sinh của quyền lực chính trị, có thể sống vui vẻ hơn một chút. Nhưng trên đời này không có nhiều sự lựa chọn như vậy. Bỗng nhiên, Hàn Tâm cảm thấy thật bất lực, cô dừng lại xoay người, nhìn về phía cổng chính của khu nhà, chiếc xe Jetta cũ của Lâm Côn vẫn chưa rời đi, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn cô, thấy cô quay đầu lại, trên mặt anh lộ ra nụ cười ấm áp, nhìn về phía cô vẫy tay.
Đột nhiên, Hàn Tâm cảm thấy trong lòng tràn ngập ánh sáng, có cảm giác linh hồn mình đang sống lại, trong khoảnh khắc này bóng tối bao quanh cô dường như bị một tia sáng quét sạch sẽ.
Hàn Tâm mỉm cười đứng ở dưới tán cây ngô đồng sum suê, tự nhiên trở thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
Cho đến khi bóng lưng Hàn Tâm biến mất khỏi tầm nhìn, Lâm Côn cũng khởi động chiếc Jetta cũ rời khỏi khu nhà. Anh cũng không đi đâu xa, mà tìm một chỗ yên tĩnh ở gần đó để đỗ xe. Bên ngoài ánh mặt trời chói chang, anh lái xe đến dưới một gốc cây lớn, tùy tiện mở một đĩa CD cũ, cầm chồng ảnh lên xem.
Tưởng Đào trong bức ảnh thực sự rất đẹp trai, hơn nữa dựa vào cách ăn mặc anh ta đúng là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống. Nếu không phải chính miệng Hàn Tâm nói, anh tuyệt đối không nghĩ đến người trong hình là một kẻ mặt người dạ thú.
“Hừm, bề ngoài rất tốt, bối cảnh gia đình cũng giàu có, số mạng của tên súc sinh này đúng là không phải tốt bình thường.” Lâm Côn ngậm thuốc lá vừa cười vừa lẩm bẩm nói, tiện tay kéo cái gương nhỏ chỗ ghế phụ xuống, nghiêm túc nhìn lại chính mình trong gương hai giây, sau đó cho mình một ánh mắt khẳng định, tự luyến nói: “Người anh em, cậu vẫn rất đẹp trai, đẹp trai hơn tên súc sinh trong hình này nhiều!”
Không có chuyện gì, Lâm Côn giở tính trẻ con tự tán gẫu với chính mình, anh xoa cằm, bắt đầu cân nhắc xem nên giúp Hàn Tâm như thế nào. Người đầu tiên anh nghĩ đến chính là Dư Tông Hoa, nếu như không phải bất đắc dĩ, anh rất không muốn đi quấy rầy chú Dư của anh. Anh cũng biết một chút tính cách của Dư Tông Hoa, giống như Hàn Tâm nói, Dư Tông Hoa không có ý phát triển trong quan trường, chỉ muốn yên ổn sống qua những ngày còn lại ở trong quan trường. Ở vùng Đông Bắc của tỉnh Liêu Cương này, làm một người lãnh đạo tài giỏi thực sự, có cơ hội đưa đến những điều tốt đẹp hơn cho dân chúng, nhưng tuyệt đối không phải vì danh lợi. Không có cơ hội cũng không sao, ông không cầu công lao, chỉ muốn làm hết bổn phận của mình trên quan trường là được.
Trong giới quan lại của tỉnh Liêu Cương, rất nhiều người đều nói Dư Tông Hoa là một kẻ tầm thường, đối với loại người không có chí hướng cầu tiến phát triển như vậy bọn hỏ tỏ vẻ khinh bỉ và xem thường. Không cần phải nói ai khác, lấy chính Phó Bí thư đảng ủy Tưởng Thiên Đức thôi, trong lòng ông ta xem thường Dư Tông Hoa, cho rằng Dư Tông Hoa là một kẻ tầm thường, thậm chí có khi nghĩ ở trong đầu, một kẻ tầm thường như vậy lại có thể lên làm Bí thư đảng ủy, không bằng cho ông ta lên làm còn hơn. Chẳng qua Tưởng Thiên Đức cũng chỉ dám nghĩ như vậy thôi, Dư Tông Hoa làm bí thư đảng ủy tỉnh cũng sắp được năm năm, mà ông ta ngồi ở vị trí Phó Bí thư tỉnh, ngồi một lần chính là mười năm. Nhiều năm như vậy, ông ta vẫn không có cách nào làm dao động vị trí của Dư Tông Hoa được, về cơ bản cũng có thể nói đời này không bao giờ có hi vọng, chỉ cần Dư Tông Hoa làm Bí thư đảng ủy một ngày, thì ông ta – Tưởng Thiên Đức sẽ không có cơ hội đi lên.
Nói Dư Tông Hoa là một kẻ tầm thường, thì chỉ có thể là người không thực sự hiểu rõ ông. Dư Tông Hoa thực ra là xin được điều chuyển đến vị trí Bí thư đảng ủy tỉnh Liêu Cương, khi còn trẻ ông tuyệt đối là một vị quan tài giỏi liêm minh, đã lập được rất nhiều công lao ở tỉnh, thậm chí là ở quốc gia. Trung ương chuyển ông đến tỉnh Liêu Cương là muốn cho ông làm chủ tịch tỉnh, nhưng ông lại chủ động yêu cầu làm một người không có quá nhiều thực quyền – Bí thư đảng ủy tỉnh. Lúc đó, rất nhiều người đều không hiểu tại sao Dư Tông Hoa lại chọn như vậy. Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, thân là một người Trung Quốc, ở trong quan trường rong ruổi nhiều năm, lập được nhiều công lao như vậy, ông cảm thấy mình không làm trời đất thất vọng, không làm quốc gia và nhân dân thất vọng, chỉ cảm thấy có lỗi duy nhất với người nhà mình, ông muốn có nhiều thời gian hơn cho gia đình, đặc biệt là vợ ông, người đã luôn hiểu ông và giúp đỡ ông rất nhiều trong cuộc sống.
Có người coi sự nghiệp là mục tiêu cuối cùng của cuộc sống, có người lại coi gia đình là mục tiêu cuối cùng. Bình thường, người cho rằng sự nghiệp là mục tiêu trước sau sẽ đi chế giễu người đặt gia đình lên hàng đầu, chế giễu bọn họ không ôm chí lớn, thậm chí sẽ nói bọn họ không giống đàn ông. Bọn họ chế giễu nhưng chưa từng nghĩ tới, chính mình cũng là một người con trai, một người cha, một người chồng ở trên thế giới này. Chẳng lẽ không nên dành nhiều thời gian trong cuộc sống để ở bên gia đình, dành thời gian ở bên cha mẹ lớn tuổi, ở bên vợ - người làm bạn với mình hơn phân nửa cuộc đời và thường xuyên gặp mặt con của mình sao?
Luôn có một số người làm việc điên cuồng, điên cuồng đến nỗi không còn lương tâm, bị che mở cả hai mắt, điều này là chuyện rất là bi ai.
Hút xong một điếu thuốc, Lâm Côn lại ngậm thêm một điếu thuốc, có điều lần này không lập tức đốt ngay, mà chỉ ngậm ở trong miệng cắn. Anh luôn nhắc nhở mình, có thể hút thuốc ít đi chút nào thì hay chút ấy. Không vì cái gì khác, mà vì sức khỏe và tương lai của Lâm Lâm, sau này anh nhất định cũng sẽ bỏ thuốc lá.
Trước không nói đến việc cai thuốc lá, Lâm Côn đột nhiên vỗ trán, sao anh có thể quên một người quan trọng như vậy chứ, người này chắc chắn không chuyện gì không biết. Lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Lục Đình, nhếch miệng cười nói: “Người đẹp họ Lục, cô có rảnh không? Tôi có chuyện này muốn làm phiền cô, giúp tôi điều tra một người, Tưởng Đào – con trai của Phó bí thư đảng ủy Tưởng Thiên Đức tỉnh Liêu Cương, điều tra hành tung gần đây và sở thích thường ngày của anh ta.”
Lục Đình không chút do dự, rất thoải mái đồng ý, đối với cô thì đây không phải là chuyện gì khó khăn cả. Là một tình báo viên ưu tú của cục an ninh quốc gia, điều tra loại tin tức này quả thực quá dễ dàng.
Rất nhanh, Lục Đình đã gọi điện lại, điều khiến Lâm Côn ngạc nhiên chính là ngày hôm nay Tưởng Đào đã chạy đến thành phố Trung Cảng, hiện tại đang ở trong một khách sạn bình thường. Một người học đại học ở nước ngoài, là con trai quan chức có đời sống cực kỳ xa xỉ, nhưng trở về nước lại ở trong khách sạn bình thường, điều này chỉ có thể nói rõ một vấn đề - anh ta đang diễn.
Về phần sở thích của Tưởng Đào thì thực sự khiến cho Lục Đình mở rộng đầu óc. Sở thích hay nói đúng ra là đam mê xấu xa của người này thực sự quá nhiều, thậm chí có chút biến thái. Lục Đình chọn mấy cái quan trọng nói cho Lâm Côn. Sau khi nghe xong, Lâm Côn rất kinh ngạc, anh thực sự không dám tưởng tượng một người lại có thể có nhiều sở thích không tốt đến như vậy, hơn nữa đều khiến cho người ta vô cùng phẫn nộ.
Cụ thể là sở thích xấu gì thì cũng không cần nói rõ. Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Lâm Côn cảm thấy rất nặng nề, đột nhiên anh cảm thấy cần phải gọi điện thoại cho Dư Tông Hoa. Anh tin mặc dù Hàn Tâm không biết những sở thích xấu này của Tưởng Đào, nhưng cha của Hàn Tâm – Hàn Duy Chính, bí thư tỉnh ủy của tỉnh Liêu Cương này nhất định phải biết một chút. Nếu biết mà vẫn đẩy con gái của mình vào hố lửa, có thể nói Hàn Duy Chính quá mức ham mê địa vị, cũng có thể nói ông ta đã hồ đồ đến mức không thể hồ đồ hơn.
Lâm Côn cầm điện thoại lên, ngón tay anh vẫn có chút do dự nhưng cuối cũng vẫn ấn gọi. Điện thoại được kết nối rất nhanh, âm thanh của Dư Tông Hoa từ đầu bên kia truyền đến, có thể nghe ra được hôm nay tâm tình của ông rất tốt, có câu -- biết bỏ đi dục vọng mới thành được chuyện lớn, lúc này Dư Tông Hoa đang tràn đầy sức sống.
Đâu tiên, Lâm Côn lễ phép hỏi han ân cần một phen, Dư Tông Hoa biết anh nhất định là có việc liền nói thẳng: “Cháu trai ngoan, có chuyện gì cứ nói thẳng là được, chú Dư cháu không phải người ngoài.”
Lâm Côn cười nói vào điện thoại: “Chú Dư, vậy cháu nói luôn, việc này nếu chú có thể giúp một tay là tốt nhất, nếu không được thì cháu đây cũng không có nửa điểm ý kiến.”
Tiếng cười của Dư Tông Hoa truyền đến: “Từ lúc nào thằng nhóc cháu trở nên chậm chạp dài dòng như vậy, chú Dư của cháu có thể không giúp cháu sao, cứ yên tâm nói đi, nếu chú Dư có thể giúp thì chắc chắn không từ chối.”
“Hì hì...” Lâm Côn nhếch miệng cười, kể lại đầu đuôi câu chuyện với hi vọng Dư Tông Hoa có thể giúp một tay. Sau khi nói xong, đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, ngay sau đó, âm thanh của Dư Tông Hoa có chút nghiêm trọng. Lâm Côn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị từ chối, trong nháy mắt khi điện thoại thông trong lòng anh đã cảm thấy áy náy, anh đáng ra không nên làm phiền cuộc sống yên bình của trưởng bối. Nhưng cuộc điện thoại này dường như không thể không gọi, hiện tại nếu đã gọi, cho dù bị từ chối cũng không thấy tiếc.
Kết quả ngoài dự đoán của Lâm Côn, giọng nói Dư Tông Hoa tuy có chút nghiêm trọng nhưng vẫn đồng ý giúp một tay.
“Cảm ơn chú Dư!” Lâm Côn vui vẻ nói.
“Côn Tử, cháu không cần cảm ơn chú, chú đồng ý giúp chuyện này, thứ nhất là nhìn ở mặt mũi của của cháu, thứ hai Hàn Duy Chính thực sự là một nhân tài. Chú đã dành thời gian còn lại của cuộc đời mình dành cho gia đình, mỗi một vị quan tỉnh Liêu Cương không thể đều giống như chú được, nhân dân và chính phủ đều cần một vị quan như Hàn Duy Chính, kiên định muốn đóng góp cho dân chúng và quốc gia. Hàn Duy Chính muốn một bước đi lên thì nhất định phải có thành tích ở tỉnh, mà phải là thành tích không nhỏ. Ông ta có năng lực, nhưng bị hạn chế bởi nhiều yếu tố của nhiều phương diện khác nhau nên vẫn luôn không thể phát huy được. Chú sẵn lòng mượn cơ hội này giúp ông ta một chút, cũng tránh cho ông ta chó cùng rứt giậu đẩy con gái mình vào hố lửa.”
Dừng một chút, Dư Tông Hoa thở dài tiếp tục nói: “Ai, xác định mục tiêu cuộc sống thực sự quá quan trọng, từ góc độ một đồng nghiệp mà nói, chú cảm thấy tinh thần hi sinh vì sự nghiệp của Hàn Duy Chính khá đáng khen, nhưng từ góc độ một người cha mà nói, ông ta quá mức điên cuồng, thật sự quá đáng giận!”
Dư Tống Hoa không chỉ đồng ý giúp đỡ, mà còn đồng ý với Lâm Côn sẽ đến thành phố Trung Cảng một chuyến trong hai ngày gần nhất. Nói là nhân cơ hội nghỉ phép năm đến đây giải sầu một chút, nhưng trên thực tế là đến xem sự nghiệp Lâm Côn. Dư Chí Kiên đang muốn chuyển nghề, thằng nhóc này sống chết không nghe lời của ông, không chịu an ổn ở trong bộ đội ăn cơm nhận lương quốc gia, canh phòng biên giới, mà lại một lòng muốn đi theo Lâm Côn kiếm ăn.
Dư Tông Hoa vẫn luôn rất tin tưởng vào cách làm người của Lâm Côn, nhưng liên quan đến con trai mình thì vẫn nên tìm hiểu kỹ một chút, tránh đến lúc đó con trai của mình tuổi trẻ bồng bột chọn sai đường, nếu vậy thì người làm cha như ông sẽ hổ thẹn cả đời.
--------------------