Đó là một chiếc xe Toyota Prado quân dụng màu xanh lục đặc trưng của quân đội, bình thường chiếc xe này chẳng qua là một chiếc SUV chất lượng bình thường, ông chủ Vương và mấy đồng nghiệp của Sở Tĩnh Dao vừa liếc mắt nhìn qua, không hề cảm thấy có gì kinh ngạc, nhưng ông chủ Vương rất nhanh lại phát hiện ra chiếc xe này không tầm thường, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
“Người anh em, cậu là người trong quân đội sao?” Ông chủ Vương kinh ngạc nhìn Lâm Côn, trên mặt không khỏi có mấy phần nịnh nọt, nghe được ông chủ Vương nói như vậy, mấy đồng nghiệp của Sở Tĩnh Dao đều nhìn về phía biển số xe...
Vừa nhìn, mấy người này lập tức nhớ lại, đồng thời âm thầm kính phục ông chủ Vương, cũng khó trách người ta làm ông chủ, mình chỉ làm công, khả năng nhìn nhận vấn đề cũng không tầm thường, đám người mình đều chỉ nhìn đẳng cấp của một người qua chiếc xe, người ta lại để ý tới biển số xe.
Biển số xe kia chính là biển số xe của quân khu Thẩm Dương, hơn nữa còn là số hiệu 36, nếu nói dân chúng bình thường không có khả năng nhận biết biển số xe này, nhưng ông chủ Vương có sở thích ở nhiều mặt, ông ta còn là người mê quân đội, cho nên liếc mắt một cái đã nhận ra biển số xe này không bình thường. Mặt khác làm cấp dưới của ông ta đã lâu, mấy đồng nghiệp của Sở Tĩnh Dao đều mưa dầm thấm đất biết một ít khái niệm về quân đội, ánh mắt mấy người nhìn về phía Lâm Côn lập tức trở nên kính trọng, sự coi thường trước đó đã lập tức biến mất không thấy đâu. Phải biết rằng, người có thể treo biển số xe số hiệu 36 trong quân khu Thẩm Dương thì chí ít cũng là cấp bậc một chính đoàn.
Trên mặt Lâm Côn vẫn tươi cười ngây ngô, nhìn ông chủ Vương lắc đầu nói: “Sếp tổng, ông quá coi trọng tôi rồi, với bộ dạng như tôi, bộ đội người ta có thể cần sao? Lông bông giống như một tên côn đồ.”
Ông chủ Vương không tin, hỏi: “Như vậy xe này...”
Lâm Côn lập tức nói: “A, xe này là do tôi mượn một người bạn, bây giờ ra khỏi cửa có ai mà không quen biết vài người bạn có bản lĩnh, người bạn này của tôi chính là một lãnh đạo không lớn lắm ở trong quân khu Thẩm Dương.”
Lâm Côn nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, đương nhiên anh càng tỏ thái độ như vậy, ông chủ Vương và mấy đồng nghiệp của Sở Tĩnh Dao lại càng xem trọng anh. Có người cho rằng Lâm Côn cố ý tỏ ra bình thường để giấu giếm tài năng, lại có người cho rằng anh đang cố ý giả heo ăn hổ, không phải có câu nói ‘giấu mình mới là khoe khoang lớn nhất’ sao, người ta thật ra đang khoe khoang mình rất lợi hại.
Lúc này mấy người nhìn về phía Lâm Côn, đột nhiên cảm thấy anh và Sở Tĩnh Dao quả thực chính là một đôi do trời đất sinh ra!
Sở Tĩnh Dao đứng bên cạnh nhìn Lâm Côn giả vờ, không nhịn được lại cấu lên cánh tay Lâm Côn một cái, lần này vừa lúc bị một đồng nghiệp của Sở Tĩnh Dao nhìn thấy được, lập tức lại hiểu thành tán tỉnh lẫn nhau. Sở Tĩnh Dao quay đầu đúng lúc nhìn thấy được ánh mắt mờ ám của người đồng nghiệp này, gương mặt cô không khỏi đỏ lên.
Cánh tay bị cấu đau, Lâm Côn cũng không dám lại tiếp tục giả vờ nữa, lại nhìn ông chủ Vương và mấy đồng nghiệp của Sở Tĩnh Dao nhếch miệng cười, anh nói rõ ràng lại một lần nữa: “Sếp tổng, chúng tôi thật sự không thiếu tiền.”
Ông chủ Vương không khỏi lúng túng cười, ít nhiều cảm thấy mình có phần múa rìu qua mắt thợ, ông ta quay đầu nhìn Sở Tĩnh Dao nói: “Tiểu Sở à, cả nhà các cô gặp mặt, tôi và các đồng nghiệp khác lên phòng trước.” Sau đó, ông ta lại nói với Lâm Côn: “Người anh em, còn không biết xưng hô với cậu như thế nào...”
Lâm Côn cười nói: “Họ Lâm, anh cứ gọi tôi Tiểu Lâm là được rồi.”
Ông chủ Vương cười nói: “Tiểu Lâm, chờ có cơ hội chúng ta đi uống rượu một bữa, làm quen với nhau.”
Lâm Côn cười gật đầu, nói: “Được.” Trong lòng anh lại thầm nói: “Uống uống, uống em gái ông ấy!”
Ông chủ Vương dẫn mấy người cấp dưới vào khách sạn, Lâm Côn nhìn theo bóng lưng to lớn của ông chủ Vương, trên mặt đột nhiên nghiêm túc, nói với Sở Tĩnh Dao: “Bà xã, anh thấy tên mập này không giống người tốt, ông ta không có ý nghĩ gì với em còn tốt, nếu ông ta có ý gì không đứng đắn thì em cứ nói cho anh biết, anh sẽ lóc thịt ông ta đem bán!”
Sở Tĩnh Dao nhíu mày: “Được rồi, anh cứ yên tâm đi, ông ta không có ý gì với em đâu!”
Lâm Côn không hiểu, rất không hiểu nhìn Sở Tĩnh Dao: “Bà xã, sao em nói vậy?”
Sở Tĩnh Dao thản nhiên nói: “Bởi vì em là phụ nữ.”
“Hả?” Lâm Côn nghi ngờ kêu lên một tiếng, sau khi trầm tư một lát, anh lập tức bừng tỉnh nghĩ ra được đáp án, nói: “Bà xã, ông chủ Vương kia... Không phải là không thích phụ nữ chứ?”
Sở Tĩnh Dao gật đầu, Lâm Côn lập tức kinh ngạc kêu lên một tiếng, mắng: “Mẹ kiếp, thật sự không nhìn ra tên béo mập kia còn là dạng người như vậy!” Bất chợt anh lập tức rất tự luyến lẩm bẩm: “Ông ta bảo anh đi uống rượu một bữa, không phải là để ý anh rồi đó chứ?” Ngay sau đó, dáng vẻ anh tỏ ra rất lo lắng, rất sợ hãi nhìn Sở Tĩnh Dao.
Sở Tĩnh Dao thấy dáng vẻ Lâm Côn như vậy thì không nhịn được mà phì cười, trừng mắt nhìn Lâm Côn muốn nói vài câu châm chọc lại bị con trai bảo bối trong ngực cô nghiêm túc nói: “Cha, cha yên tâm đi, nếu như bác béo kia dám có mưu đồ gây rối với cha, con nhất định sẽ mạnh tay dạy dỗ bác ấy!” Gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé lại xoay qua, nói với Sở Tĩnh Dao: “Mẹ, con sẽ giúp mẹ chăm sóc tốt cho cha!”
Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao đồng thời thoáng ngẩn người ra, ánh mắt không kiềm được nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Lâm Lâm, trên mặt hai người đều nở nụ cười, Lâm Côn cưng chiều xoa gương mặt của Lâm Lâm nói: “Con trai làm tốt lắm, cuộc sống về già của cha hoàn toàn nhờ vào con rồi, con phải cố gắng bảo vệ cha đấy!”
Dáng vẻ cậu bé rất hùng hồn, dõng dạc nói: “Cha, Lâm Lâm nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cha!”
Trên gương mặt Lâm Côn tươi cười rạng rỡ, trong lòng cảm giác ấm áp, ghé sát vào mặt cậu bé hôn một cái, ở trong mắt người lớn đây chỉ là một lời nói đùa bình thường, nhưng ở trong thế giới của Lâm Lâm lại nghiêm túc như vậy.
“Cha, cha nên cạo râu đi.” Lâm Lâm xoa vào chỗ mặt vừa bị Lâm Côn hôn qua, vui vẻ nói.
Lâm Côn sờ sờ râu mép của mình, quả thật đã dài ra không ít, Lâm Lâm lại cười nói: “Cha, cha đã hôn Lâm Lâm thì cũng phải hôn cả mẹ nữa, bằng không mẹ sẽ không vui đấy!”
Lâm Côn nhìn về phía Sở Tĩnh Dao, ánh mắt Sở Tĩnh Dao đột nhiên trở nên sắc bén, bắn ra hai ánh mắt không thể chạm vào, hại anh lập tức thu lại tâm tư muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi. Tuy nhiên Lâm Lâm cũng rất ra sức, cậu bé nhìn thấy Lâm Côn chậm chạp không làm gì nên sốt ruột lại nhắc nhở nói: “Cha, cha nhanh hôn mẹ đi!”
Lâm Côn tiếp tục nhìn về phía Sở Tĩnh Dao, trong mắt Sở Tĩnh Dao vẫn là ánh mắt không thể đến gần, Lâm Côn cũng không để ý tới có thể đến gần hay không, dù sao con trai ở bên cạnh đang nhắc nhở, anh nhếch miệng nhìn Sở Tĩnh Dao cười, trên mặt lập tức lại lộ ra dáng vẻ lưu manh thường ngày, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hôn Sở Tĩnh Dao, vì biểu hiện thân mật hơn một chút, anh còn cố ý phát ra tiếng thật kêu.
“Tốt quá!” Lâm Lâm lập tức vỗ tay, hài lòng nói: “Cha hôn mẹ rồi, cha mẹ thật yêu thương nhau!”
Bị Lâm Côn hôn tới trở tay không kịp, ánh mắt Sở Tĩnh Dao lập tức oán giận trừng mắt nhìn về phía Lâm Côn, người này cũng dám nhân cơ hội sàm sỡ cô. Cô vừa muốn nói vài lời đe dọa Lâm Côn để bày tỏ sự bất mãn trong lòng mình lại nghe con trai bảo bối hài lòng nói: “Mẹ, mẹ cũng hôn cha một cái đi!”
Trên mặt Sở Tĩnh Dao thoáng ngẩn ra, nhìn gương mặt con trai đầy chờ mong cô không biết nên từ chối như thế nào, khi cô nhìn lên, gương mặt cương nghị góc cạnh rõ ràng của chỉ huy Lâm đã ghé sát lại, gương mặt vốn có thể khiến cho người ta liên tưởng đến sự anh tuấn, nhưng khóe miệng anh cong lên nở một nụ cười thật đáng đánh. Dù nhìn thế nào cũng không hợp với hai chữ anh tuấn, đây chính là một kẻ lưu manh chính cống!
Sở Tĩnh Dao muốn lùi lại, thật sự không muốn đôi môi đỏ mọng tươi đẹp của cô hôn lên trên mặt của tên lưu manh thối tha này, nhưng cô không chịu nổi con trai bảo bối trong lòng hò hét cổ động nhắc nhở: “Mẹ, nhanh hôn cha đi!”
Không muốn để cho con trai của mình phải thất vọng, Sở Tĩnh Dao không thể làm gì khác hơn là dứt khoát nhắm hai mắt lại, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại hôn về phía gương mặt Lâm Côn. Khi môi cô vừa sắp chạm đến gương mặt của Lâm Côn, trong nháy mắt Lâm Côn đột nhiên quay đầu... Người này tuyệt đối là cố ý, sau đó môi của hai người lại chạm vào nhau.
Sở Tĩnh Dao khẽ nhíu mày lại mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy nụ cười đắc ý trên gương mặt Lâm Côn, Sở Tĩnh Dao vội vàng muốn lùi lại, nhưng Lâm Côn đã sớm vươn tay ra ôm lấy gáy của cô, thoáng cái dùng sức ấn về phía trước, lập tức môi của hai người dán chặt hơn...
Lâm Côn cũng không có ý cưỡng hôn, chỉ muốn nhân cơ hội chấm mút, dù sao ở trong mắt của Sở Tĩnh Dao anh chắc chắn là một kẻ lưu manh, vậy anh dứt khoát làm lưu manh tới cùng, mới không phụ cái danh là kẻ lưu manh này!
Lâm Côn buông gáy của Sở Tĩnh Dao ra, sợi tóc mềm như tơ của cô lưu lại mùi thơm trong tay anh. Gương mặt Sở Tĩnh Dao đã đỏ bừng, cho dù cô và Lâm Côn trước đó suýt nữa lau súng cướp cò, nhưng sau khi hai người xác định không vượt quá quan hệ, cô vẫn luôn rất cẩn thận.
“Anh...” Sở Tĩnh Dao không nhịn được muốn giáo huấn Lâm Côn vài câu, Lâm Côn lại lập tức cắt ngang lời của cô, nói: “Vợ à, cái đó... Anh có việc muốn nói với em một chút, chúng ta đi vào trong xe ngồi một lát chứ?”
“Anh...” Sở Tĩnh Dao còn muốn nói, Lâm Côn lập tức ôm lấy Lâm Lâm từ trong lòng cô, nhìn cô toét miệng cười, nói: “Vợ à, đừng đứng ở chỗ này nữa, trời quá nóng, trong xe có điều hòa.” Anh nói xong liền ôm Lâm Lâm xoay người đi về phía chiếc xe.
Sở Tĩnh Dao tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải có Lâm Lâm ở đây, sợ phá hủy hình tượng vợ chồng hoàn mỹ trong mắt của con trai, cô nhất định đã nhào tới cho tên lưu manh thối tha này này một trận rồi! Thật sự quá đáng giận!
Con trai ở trên tay Lâm Côn lại giống như con tin, Sở Tĩnh Dao không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lên xe. Lâm Côn trực tiếp khởi động chiếc xe nhanh chóng lái xe rời khỏi khách sạn, Sở Tĩnh Dao lập tức hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Lâm Côn cười nói: “Sáng sớm em đã lên tới đây nên chắc còn chưa ăn gì, gần đây có nhà hàng thức ăn khá ngon, em không phải vẫn thích ăn sủi cảo hải sản sao? Sủi cảo hải sản ở đó là ngon nhất!”
Sở Tĩnh Dao vốn muốn nói cô không đói bụng, nhưng nghe Lâm Côn nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, khi nhìn gương mặt lưu manh này của Lâm Côn, cuối cùng cô cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Nhân lúc ăn sáng, Lâm Côn nói tới chuyện ở quê của Phùng Giai Tuệ cho Sở Tĩnh Dao nghe, ngoài mặt Sở Tĩnh Dao rất bình tĩnh, trong lòng mơ hồ lại dâng lên một sự ghen tuông. Tuy không ghen tuông quá lớn nhưng làm cho cô có chút hoảng loạn, đây là một sự xúc động đã sát với tình yêu, có chút không khống chế thì rất có khả năng một giây tiếp theo lại rơi vào trong vòng xoáy tình yêu này.
Sở Tĩnh Dao ăn bát cháo cá do Lâm Côn đặc biệt gọi cho cô, trên mặt cười nhạt nhưng không ngẩng đầu nhìn Lâm Côn, chỉ cúi đầu nói: “Anh đi đâu em không có ý kiến, nhưng Lâm Lâm phải ở lại.”
Sở Tĩnh Dao không có ý gì khác, chẳng qua hơn một tuần lễ cô không ở cùng với con trai, trong lòng rất nhớ con, muốn ở cùng con nhiều hơn.
Lâm Lâm cảm thấy hơi khó xử, cậu bé vừa muốn đi chơi cùng cha, lại muốn ở cùng mẹ, nhưng bây giờ cha mẹ muốn tách ra, trong giây lát cậu bé không biết mình nên làm cái gì.
Lâm Côn cười hỏi Sở Tĩnh Dao: “Dẫn Lâm Lâm ở bên cạnh, không sợ làm ảnh hưởng tới công việc của em sao?”
Sở Tĩnh Dao vẫn cúi đầu, trong giọng nói lại có chút đùa giỡn: “Anh không phải đã nói chúng ta không thiếu tiền sao? Em còn sợ vì con trai mà mất việc à?” Nói xong cô ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lâm: “Lâm Lâm, con ở lại Thẩm Dương với mẹ được không?”
Lâm Lâm vẫn còn có chút khó xử, ánh mắt trước sau dao động giữa Sở Tĩnh Dao và Lâm Côn, lúc này Lâm Côn cười nói với Lâm Lâm: “Con trai, con lại ngoan ngoãn ở Thẩm Dương với mẹ, cha làm xong việc sẽ lập tức trở lại!”
Lúc này cậu nhóc mới gật đầu, nói: “Được rồi...”
--------------------