Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, gặp nhau vui cười nhiều, uống rượu nâng cốc chúc mừng, nhưng cũng cần theo thứ tự nhất định.
Diệp Khánh Nguyên đưa mắt nhìn Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao đi vào phòng an ninh, cả hai vẫy vẫy tay chào tạm biệt Diệp Khánh Nguyên. Trong nháy mắt tiễn Lâm Côn vào trong phòng an ninh, lại nghe lối ra sân bay cách đó không xa ồn ào, Lâm Côn nhìn theo tiếng kêu, nhìn thấy bảo vệ đang liều mạng ngăn cản một con chó nhỏ màu xám...
Không, đó không phải là con chó nhỏ, mà là một con sói nhỏ, trong mắt người khác nó không khác gì con chó con, lông xám bẩn thỉu, nhìn chẳng khác gì con chó hoang, nhưng Lâm Côn liếc mắt lại nhận ra, đó là sói nhỏ, là con sói nhỏ trong bầy sói đã cứu anh và Sở Tĩnh Dao.
“Nhóc con này...” Lâm Côn kinh ngạc lẩm bẩm, Sở Tĩnh Dao ở bên cạnh nghe tiếng hỏi: “Anh nói cái gì?”
Lâm Côn nói: “Vợ à, lẽ nào em không nhận ra nhóc con kia sao?”
Sở Tĩnh Dao không hiểu nói: “Là ai?” Thuận miệng đùa giỡn nói: “Là họ hàng xa của anh sao.”
Mặt mày Lâm Côn xám xịt, ở trong mắt anh, Sở Tĩnh Dao luôn là người nghiêm túc, là một người vợ nghiêm túc đến mức kiêu ngạo, tại sao hiện tại cô lại đùa giỡn anh như vậy chứ, xét đến cùng còn không phải vì trong lòng người ta đã dần dần có bóng dáng của anh sao, không còn xem anh như người ngoài nữa.
Sói nhỏ từ xa nhìn thấy Lâm Côn, vừa chạy vừa vừa ngẩng đầu kêu gào một tiếng, nhóc con này vừa gào lên, những người trong sân bay lập tức ý thức được, đây không phải là chó, mà là sói thật!
Trong sân bay lập tức rơi vào khủng hoảng, không quan tâm con sói này to hay nhỏ, tóm lại là sói, rất nhiều cô gái nhát gan hét lên, dáng vẻ nũng nịu không biết là sợ hãi hay đang cố ý giả vờ sợ hãi, dù sao cũng khiến đàn ông đi cùng hay bạn trai bên cạnh ra sức bảo vệ, vội vàng ôm chặt các cô vào lòng.
Lúc này trong khu vực an ninh, một cô gái rất mập thấy các cô gái xung quanh vừa thét lên đã có người bảo vệ ôm vào lòng, ánh mắt cô ta quay tròn, cũng học dáng vẻ người ta hét lên một tiếng, kết quả lại hét lên không đúng, tiếng kêu chẳng khác gì quỷ kêu. Dù vậy cô ta kêu xong lại dùng ánh mắt chờ mong nhìn chung quanh, lúc này chỉ thấy phía đối diện có một người đàn ông cao lớn đi tới, ánh mặt trời xuyên qua cửa thủy tinh của sân bay chiếu xuống người anh ta, cả người anh ta như đang khoác lên cái áo bằng ánh nắng, dáng người cao lớn thẳng tắp, gương mặt góc cạnh rõ ràng, còn có mái tóc đen bay bay, quan trọng hơn chính là đôi mắt anh ta lấp lánh như sao...
Tất cả những điều này đã làm trái tim cô gái mập đập mạnh, cô gái ôm hai tay trước ngực, vẻ mặt đầy chờ đợi, trước mặt cô ta đâu phải chỉ là người đàn ông, rõ ràng chính là bạch mã hoàng tử đang đạp ánh nắng tới gần. Cô gái mập nhắm đôi mắt lại, vẻ mặt si mê tưởng tượng, hiện tại là mùa hè nóng bức, trái tim cô đơn hơn hai mươi năm cuối cùng cũng được dòng nước tưới vào rồi.
Gió điều hòa thổi qua, cũng thổi mái tóc đang che mặt cô gái mập bay bay, tóc của cô vừa mới hấp dầu vào ngày hôm trước, hiện tại mái tóc vẫn còn óng mượt, gió điều hòa thổi tóc bay bay, từ đó cũng lộ ra những hạt mụn ẩn giấu dưới mái tóc. Cô gái không quan tâm, cô nhắm mắt lại nói thầm: “Hoàng tử sẽ không ghét bỏ mình, anh ấy từ trên trời xuống bảo vệ mình, vội tới yêu mình...”
Chát!
Một cái tát vang vội vang lên, tất cả hình ảnh tốt đẹp lúc này tan rã trong nháy mắt, dường như nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vang lên, gương mặt cô gái béo đau đớn, cũng kéo cô ta thoát ra khỏi ước mơ viển vông để trở về hiện thực.
Cô gái che gương mặt đau đớn, mở to đôi mắt đầy uất ức, chỉ thấy hoàng tử của cô ta lộ ra gương mặt tức giận, hơn nữa còn mắng cô ta: “Khốn kiếp, nhìn cô dọa bạn gái của tôi sợ kìa!”
Cô gái nhìn theo hướng ngón tay của hoàng tử, nào có người nào, cô ta điềm đạm đáng yêu nói: “Người nào là bạn gái của anh?”
“Chỗ ấy!”
Cô gái lúc này mới nhìn rõ, bạch mã hoàng tử nói bạn gái chính là con chó nhỏ màu trắng, con chó này đang co người nằm trên ghế, thân thể run lẩy bẩy, hiển nhiên đã bị sợ không nhẹ.
Bạch mã hoàng tử vừa giận vừa mắng: “Nhìn gương mặt của cô đi, ngay cả quỷ cũng phải kêu một tiếng, tại sao xấu thế còn dám ra ngoài dọa người!”
Cô gái mập này không phải người hiền lành, cô ta giả vờ mềm yếu là vì nhìn thấy bạch mã hoàng tử trong mộng đẹp, lúc này mộng đẹp vỡ tan đến cặn cũng không còn sót lại. Cô ta lập tức như khủng long bạo chúa nổi giận, há to miệng quát lớn, quát người đàn ông kia: “Đồ khốn kiếp...”
Sau đó là một trận đại chiến giữa đàn ông và phụ nữ xảy ra, cô gái mập vì vỡ mộng với bạch mã hoàng tử, người đàn ông vì ‘bạn gái’ của mình, cứ thế mà thật sự đánh nhau.
Đây chỉ là bước đệm nhỏ, phần lớn ánh mắt mọi người đang bị con sói xám nhỏ đang chạy kia thu hút. Sói xám nhỏ chạy tới trước mặt Lâm Côn và ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh. Lâm Côn ngồi xổm người xuống, mỉm cười vuốt ve đầu của nhóc con này, nhìn thấy ánh mắt kiên định của nó, anh nói: “Nhóc con, sao mày chạy tới đây.”
Sói xám nhỏ nghe hiểu anh nói gì, nó gào lên một tiếng, ánh mắt chờ đợi và kiên định nhìn Lâm Côn.
Lâm Côn mỉm cười, anh đã hiểu ra, hiểu rõ ý của nhóc con này, nó muốn đi cùng với anh, xem ra ông thợ săn già kia nói không sai, sói uống máu người, chẳng khác nào định ra khế ước, xem người mình uống máu là chủ nhân.
Nhân viên an ninh sân bay chạy tới, nhân viên an ninh trong sân bay không giống bảo vệ bình thường, hai nhân viên này không chỉ xuất thân là người lính, hơn nữa còn là người có dáng vẻ khuôn mặt khá ưa nhìn trong quân đội. Việc này cũng không có gì là khó hiểu, mỗi ngày trong sân bay người lui tới nhiều như vậy, trong đó không ít là người nước ngoài, không thể để nhân viên an ninh làm mất mặt mũi của cả quốc gia, sẽ làm cho người ta cho rằng bảo vệ ở Trung Quốc lôi thôi.
Hai bảo vệ lập tức chạy về phía con sói xám nhỏ, gương mặt hai người rất hung ác. Đối với bọn họ mà nói, sân bay xuất hiện tai họa ngầm ảnh hưởng tới an toàn như vậy, nếu như không thể giải quyết kịp thời, đó chính là bọn họ không làm tròn bổn phận, không làm tròn bổn phận nhẹ thì trừ tiền lương và tiền thưởng, nghiêm trọng sẽ bị đuổi việc. Chuyện ngày hôm nay nói nghiêm trọng cũng nghiêm trọng, nói không nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, không nghiêm trọng chính là không tạo thành người nào bị thương, nghiêm trọng chính là tạo thành ảnh hưởng của toàn sân bay, gần như tất cả hành khách đều hoảng sợ.
Hiện tại công việc khó tìm, tiền cũng không dễ kiếm, chuyện ngày hôm nay cách xử lý tốt nhất là giết con sói, như vậy sẽ giải quyết vấn đề, hơn nữa bọn họ còn có thể trở nên nổi tiếng, vì sao? Bọn họ ngày hôm nay giết chết con sói xám nhỏ, trong thời đại internet phát triển, sự tích anh hùng của bọn họ sẽ được lan truyền khác nơi. Nào là bảo vệ sân bay thành phố Vô Đồng uy vũ, can đảm đối đầu với sói xám lớn, hay là nam bảo vệ đẹp trai tay không đấu sói dữ, bảo vệ ngàn vạn hành khách an toàn...
Dư luận trên internet làm ầm ĩ lên, hơn nữa tìm mọi cách nói ra nói vào, hoàn toàn có thể biến chuyện nhỏ như hạt vừng biến lớn thành mặt trăng.
Hai bảo vệ này cũng không chú ý tới Lâm Côn đang ngồi xổm xuống ở kia, ở trong mắt bọn họ, người đàn ông trước mắt muốn đoạt công lao của bọn họ, hiện tại ai ngăn cản bọn họ khống chế con sói xám này, người đó chính là kẻ thù của bọn họ.
Hai bảo vệ lập tức nâng chân đá vào con sói xám nhỏ, dựa theo tính toán bình thường, sói xám nhỏ chỉ cần trúng hai ba đạp như thế, nó nhất định sẽ bị đá chết.
Đột nhiên Lâm Côn ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh giống như hai mũi tên sắc bén bắn ra, hai bảo vệ theo bản năng run sợ. Bọn họ cũng là người từng tham gia quân ngũ, mặc dù không từng ra chiến trường chân chính, nhưng bản năng phản ứng với nguy hiểm vẫn có. Trong chớp mắt bọn họ có cảm giác bị rắn độc nhìn chằm chằm vào, hai chân đang giơ lên cũng dừng lại.
Một người đàn ông lợi hại chính là như vậy, cái gì cũng không cần nói, chỉ một ánh mắt cũng đủ để trấn áp đối phương. Lúc này Diệp Khánh Nguyên đứng cách đó không xa mang theo mấy người lính chạy tới, đây là địa bàn của ông, làm đại ca, Lâm Côn xảy ra bất cứ chuyện gì tại thành phố Vô Đồng, ông đều có trách nhiệm đứng ra giải quyết.
Diệp Khánh Nguyên lạnh lùng nhìn hai bảo vệ, giọng nói càng lạnh như băng: “Thế nào, các người muốn gây chuyện?”
Hai bảo vệ run lên một cái, bọn họ đã từng đi lính, tự nhiên nhận ra quân hàm trên vai của Diệp Khánh Nguyên đại biểu cho cái gì, có lãnh đạo lớn của quân đội đang đứng ở đây, cho dù là thị trưởng, hay chủ tịch của thành phố Vô Đồng ở chỗ này, chỉ sợ cũng phải cung kính với ông ấy, bọn họ nào dám đắc tội.
“Thủ... Thủ trưởng, chúng tôi... Chúng tôi không muốn gây chuyện, con... Con sói nhỏ này nó, nó làm rối loạn trật tự...” Hai bảo vệ run lẩy bẩy nói, không chờ bọn họ nói hết lời, Diệp Khánh Nguyên lớn tiếng quát: “Khốn kiếp, chỉ là con sói lớn bằng con chó hai tháng tuổi, nào có khả năng gây rối loạn trật tự, nó có thể cắn người hay ăn thịt người hay sao, lại nói nó có cắn người sao?”
Hai bảo vệ không thể trả lời, suy nghĩ kỹ một chút, Diệp Khánh Nguyên người ta nói cũng không sai, con sói nhỏ này chạy về phía Lâm Côn, nó chỉ kêu gào trong sân bay mà thôi, nhóc con này cũng không cắn ai, cũng không ai bị thương, nếu nói nó gây rối loạn trật tự, nó chỉ làm các hành khách hoảng sợ mà thôi, ngoài ra con sói không làm việc gì khác.
Lúc này, bảo vệ từ các nơi chạy tới, bọn họ muốn xem bên này xảy ra chuyện gì, khi thấy quân hàm trên vai Diệp Khánh Nguyên thì vẻ mặt bọn họ thay đổi, tất cả đều kim hoàng không nói thành lời, không có người nào dám mở miệng.
Diệp Khánh Nguyên nhìn các bảo vệ chung quanh, nói: “Làm sao, các người chuẩn bị dùng người đông thế mạnh, muốn thêu dệt chuyện?”
Mười mấy bảo vệ chung quanh không ai dám hé răng, lập tức đều tản đi, gây sự với lãnh đạo căn cứ Nam Giao, đó chính là cảm thấy mình sống quá bình yên, cần tìm một chút kích thích.
Người xem náo nhiệt chung quanh vây chặt không cách nào đi qua được, nơi này chỉ còn lại hai bảo vệ lúc đầu, tinh thần xem náo nhiệt của mọi người đúng là đỉnh cao, thậm chí có người đang ở trong phòng chờ cũng đi ra xem náo nhiệt, làm lỡ chuyến bay.
Diệp Khánh Nguyên cũng không làm khó hai bảo vệ, giọng điệu của ông rất lạnh nhạt: “Con sói nhỏ này là thú cưng của anh em tôi.”
Hai bảo vệ lập tức liên tục gật đầu, nói: “Thủ trưởng, biết rõ, vừa rồi là lỗi của chúng tôi, không nên không trải qua điều tra hỏi thăm đã đường đột ra tay, chúng tôi sẽ kiểm điểm, chúng tôi xin lỗi anh em của thủ trưởng...” Quay đầu lại cung kính gật đầu với Lâm Côn: “Thưa ngài, xin lỗi, chúng tôi quá liều lĩnh.”
Tục ngữ nói, người hiểu rõ thời thế mới là kẻ tài giỏi, hai bảo vệ này càng là người hiểu rõ thời thế xuất sắc, hai người nói xin lỗi với thái độ thành khẩn, giống như đang kiểm điểm trong quân đội, nói xong còn cúi người chào Lâm Côn và Diệp Khánh Nguyên theo nghi thức quân đội.
Sói xám nhỏ cũng không bị thương, hai bảo vệ cũng không làm chuyện gì, không cần thiết làm khó dễ người ta, Lâm Côn thu hồi ánh mắt lạnh như băng, cười nói: “Không có gì, đều là hiểu nhầm.”
Hai bảo vệ lại dùng ánh mắt chờ mong nhìn sang Diệp Khánh Nguyên, Diệp Khánh Nguyên cũng cười nói: “Được rồi, nếu là hiểu nhầm, chuyện này kết thúc.”
Hai bảo vệ như được đại xá, trong đũng quần cũng chảy mồ hôi lạnh…
--------------------