Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Sức mạnh của Minh Kình là sử dụng sức mạnh của toàn thân.
Có một số người thể lực rất tốt nhưng nếu bắt anh ta đấm ra một đấm thì sức lực của bản thân cũng không thể phát huy hoàn hảo.
Không giống như võ giả cấp Chiến Sĩ. Một đẩm của võ giả cấp Chiến Sĩ là sự cô đọng sức mạnh của toàn bộ cơ thể. Chỉ với một cú đấm, cánh cửa lập tức bị phá vỡ.
Đường Vân Toàn đột nhiên hiểu ra nếu Nhạc Tấn Tài bị Minh
Kinh làm bị thương thì hiện tại anh ta đã nằm trên giường rồi, sao có thể còn sống vui vẻ như vậy.
Nhạc Tấn Tài nghiêm túc nói: "Nhận chỉ dạy!"
Đối với một nhân vật cấp bậc để vương như Ninh Thần, thảo luận những chuyện cơ bản này hoàn toàn là trò chơi trẻ con. Đường Vũ Nhi đỏ mặt: "Ba người nói cái gì vậy chứ, ca hát đi!" “Hãy để Thanh Băng hát, cô ấy là một ngôi sao, cô ấy hát hay nhất!” Đường Vân Toàn thu hút sự chú ý của mọi người.
Ngôi cách đó không xa là một cô gái lạnh lùng, dáng người mảnh khảnh, ăn mặc tinh tế, là một ngôi sao mới nổi tuyến ba.
Cô ấy xin lỗi và nói: "Vũ Nhi, đêm nay tôi không được khỏe" "Tôi nói này Ninh Thần, anh đừng có yên lặng vậy chứ. Anh không uống rượu, đến ca hát anh cũng không ca. Anh thật sự không cho cô chủ Đường chút mặt mũi nào sao?"
Sử Dương Minh lại bắt đầu la ó.
Ánh mắt của Chu Thanh Băng có vẻ khinh thường hơn một chút.
Cô ta cũng là người gốc ở Hoa Thục. Cô ta đã nghe nói về
Ninh Thần và biết cậu ấy bị nhà họ Ninh đuổi ra khỏi nhà. Kết quả Ninh Thần không để ý Sử Dương Minh và chỉ coi cậu ta như một tên tôm tép nhải nhép mà thôi. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Lương Trần Châu quái gở nói. "Dương Minh à, người ta đâu chỉ không cho Vũ Nhi mặt mũi, xem ra mặt mũi của cậu cùng không dùng được rồi kìa!" “Người ta đến từ nhà họ Ninh, cao giá làm, có thể hiểu được mà!” Người thanh niên bên cạnh chế nhạo. Mọi người lập tức cười thành tiếng.
Ngay cả Chu Thanh Băng cũng cười.
Lương Trấn Châu khinh thường nói: "Chỉ là một đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Ninh thôi. Hôm nay có thể đến đây đều nhờ vào thể diện của Thiên Hương, thế mà còn thật sự coi mình là nhân vật lớn, hừ!" “Được rồi, trong lòng mọi người hiểu rõ là được rồi. Có câu đứa nhỏ bị bỏ rơi không bằng một con chó, mấy người nói ra như thế thì thật quá đáng. Sử Dương Minh cố ý nói. Vô hình chung, Ninh Thần trở thành trò cười trong phòng và là mục tiêu cho mọi người chế giễu và bắt nạt. Đây dường như là niềm vui của Sử Dương Minh và những người khác!
Ninh Thần ngôi yên lặng không thèm để ý nhưng trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Sự việc mười ba năm trước vốn là nỗi đau trong lòng Ninh Thần, mặc dù bây giờ đã trôi qua. Nhưng phanh phui vết sẹo của người khác và lấy chúng làm vốn liếng để chế giễu thì thật quá đáng!
Bang!
Đường Vân Toàn đá Lương Trấn Châu một cước, cậu ta loạng choạng suýt ngã xuống đất. "Cậu rất thích nói năng vô ích phải không? Không uống thì cút ngay cho tôi!" Đường Vân Toàn trực tiếp ra tay.
Tiểu quỷ vương Hoa Thục thực sự chưa từng sợ ai.
Sử Dương Minh tức giận nói: "Đường Vân Toàn, cậu vì một tên rác rưởi mà xúc phạm tôi?" "Cậu coi trọng mình rồi. Nhiều làm chỉ là một tên công tử bột ăn chơi mà thôi. Cậu có tin hôm nay tôi phế cậu không, đến khi về nhà ngay cả rầm tôi cũng không nghe thấy có người thả hay không?" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Đường Vân Toàn không nói đùa, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Trong số võ giả lớn của thế hệ trẻ ở Hoa Thục, nhà họ Đường chiếm một và người đó là Đường Vân Toàn.
Tuổi trẻ là tiềm lực. Bây giờ Đường Vân Toàn chưa đầy hai mươi tuổi mà đã là một võ giả sơ cấp.
Cho cậu ta thêm mười năm, cậu ta nhất định sẽ đạt tới cấp
Chiến Sĩ
Trước năm mươi tuổi, liệu cậu ta có thể đạt đến cấp Chiến Tướng hay không phụ thuộc vào nhà họ Đường liệu có đủ khả năng cung cấp tài nguyên nuôi dưỡng cậu ta hay không.
Mà tên công tử bột ăn chơi như Lương Trấn Châu, xét về sức nặng thì mười kẻ như cậu ta cũng không thể so với một mình Đường Vân Toàn. “Xem như cậu lợi hại, hãy đợi đó!” Sử Dương Minh đóng sầm cửa rời đi.
Đúng lúc này.
Ninh Thần khẽ nhúc nhích môi mỏng: "Đứng "Mày còn có chuyện gì? Thân phận còn không bằng thắng chó con bị bỏ rơi. Vừa rồi nói với mày mấy câu, chẳng qua là khinh thường mày là một con chó ngu ngốc nên trêu chọc chơi thôi."
Sử Dương Minh bước tới cửa cười lạnh.
Trong phòng, nhiều người tỏ vẻ khinh thường. Hầu hết bọn họ đều có tâm lý này.
Ngón tay trắng nõn của Ninh Thần đặt ly rượu xuống.
Giây tiếp theo.
Mọi người bằng cảm thấy hoa hết cả mắt. Khi không ai có thể nhìn rõ, Ninh Thần đã đưa tay phải ra cửa, tay trái nằm cổ Sử Dương Minh, dễ dàng nhấc bổng cậu ta lên.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK