Mục lục
Truyện Chiến thần nghịch thiên - Ninh Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

"Tôi cũng cảm thấy thứ đó đang theo dõi chúng ta!" Một cậu thanh niên mặt đầy tàn nhang đang vô cùng sợ hãi. Cậu ta bắt đầu òa khóc: "Đều tại cô cả đấy, Liễu Ngọc Nếu không phải vì cô thì chúng ta cũng không bị đuổi ra ngoài "Anh dựa vào cái gì mà trách móc tôi chứ? Lỗi là do võ công như mèo cào của bọn họ. Chúng ta có thể rời khỏi nơi này mà không cần tới sự bảo vệ của bọn họ." đó.

Liễu Ánh Ngọc tức giận, xoay người nhanh chóng rời khỏi

Thế nhưng ngay sau khi cô ta vừa xoay người thì cây cổ thụ to lớn đẳng trước đột nhiên chuyển động vô cùng kịch liệt. Lá cây bắt đầu rơi xuống, một con đen nhánh xuất hiện, người nó không có một sợi lông nào!

Nó di chuyển mà không phát ra bất kì tiếng động này, trạng thái cơ thể nó nhẹ nhàng mà vô cùng có lực, đôi mắt thủ lạnh lùng đang nhìn chăm chăm về phía Liễu Ánh Ngọc.

Hoặc chính xác, thứ mà con đen kia đạn nhìn chăm chăm chính là phương thuốc kia.

Liễu Ngọc đã cầm phải đồ mà mình không nên cầm

Khóe miệng con báo đen lộ ra những chiếc răng nanh sắc bén, nó chậm rãi tiến sát lại, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi

Liễu Ảnh Ngọc sợ hãi kêu lớn: "Mau cứu tôi!"

Thế nhưng ba người đứng sau lưng cô ta trông vô cùng nhợt nhạt, khó hiểu đứng ngày người tại chỗ, hai chân như muốn nhũn

Đây là phản ứng vô cùng tự nhiên của một người bình thường.

Ở cách đó không xa, sắc mặt của tiểu đội trưởng trở nên sắc bén như đạo. Tổ trưởng, chúng ta có hành động không?"

Tiêu Mạch Quân còn chưa kịp trả lời, Ninh Thần đã dừng dựng lên tiếng. "Để tôi đi cho." "Cậu?" Ảnh mất vị tiểu đội trưởng kia lộ vẻ nghi ngờ.

Tuổi tác của Ninh Thần khiến anh ta cảm thấy có hơi không đáng tin cậy cho lắm.

Tốc độ của con bảo đen kia rõ ràng là thuộc cấp chiến sĩ, những cao thủ có cùng cấp bậc với nó dường như cũng không thể làm gì được nó cả. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Ninh Thần lại nói để cậu ấy đi, không lẽ thực lực của cậu ấy đã đạt tới cấp chiến sĩ rồi sao? Tất cả những người trẻ tuổi ở Biện Kinh được ghi chép trong hồ sơ cao thủ cũng chỉ có sáu người, thế nhưng lại không có bất cứ người nào đạt tới cấp chiến sĩ.

Vị tiểu đội trưởng kia nhớ rất rõ những gì trong tài liệu, thế nhưng đội trưởng Tiêu Mạch Quân lại không nói gì vì thế anh ta cũng chỉ còn cách kiềm chế cảm xúc của mình.

Khi con bảo đen kia còn cách Liễu Ảnh Ngọc chưa tới mười mét, nếu ra tay giết người thì dường như chỉ trong nháy mắt đã có thể làm xong.

Đến lúc đó thì có muốn cứu cũng không thể!!

Cuối cùng thì báo đen cũng lựa chọn cách ra ta, chân sau của nó bắt đầu phát lực, nó đột nhiên nhảy một cái, nhanh chóng hóa thành một bóng người màu đen lao thẳng tới. "A!" Liễu Ảnh Ngọc thét lên một tiếng sau đó sợ hãi ngất đi.

Con bảo đen kia nhanh chóng đè lên người cô ta, há to miệng mình, những cái nanh sắc bén nhanh chóng hướng về phía bờ vai trắng nõn của Liễu Ánh Ngọc, muốn cắn đứt động mạch ở cổ của cô ta.

Sắc mặt vị tiểu đội trưởng kia nhanh chóng thay đổi: "Nguy

Ninh Thần nhanh chóng bàn ra, một phần lá cây nhanh chong bay lơ lửng trên mặt đất, ngón tay thon dài của cậu ấy nhẹ nhàng khép lại.

Bop!

Ngay sau đó, những chiếc lá xanh nhanh chóng được bản

Hu! га...

Một trận xé gió diễn ra khiến tất cả mọi người đều không nhìn thấy rõ. Mọi người chỉ nhìn thấy cảnh tượng lúc bảo đen cần vào cổ

Liễu Ảnh Ngọc dường như đã bị đóng băng, không nhúc nhích động đậy gì được nữa.

Trên trận con bảo đen có một chiếc lá xanh dài khoảng tám centimet đang tiến vào đầu của nó được một nửa, cắt đứt dây thần kinh não, con bảo đen đó nhanh chóng chết đi. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Máu tươi bắt đầu túa ra từ trán của con báo đen, chậm rãi rơi xuống trên mặt Liễu Ảnh Ngọc. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người cảm thấy sợ hãi đến mức ngày người.

Vị tiểu đội trưởng kia kích động lên tiếng: "Dùng lá làm tổn thương người khác sao?" "Cấp Cấp chiến thần!"

Những thành viên khác của đội Biện Kinh đứng xung quanh cũng bắt đầu nói lắp bắp.

Họ chưa từng nghe qua một nhân vật trẻ tuổi đạt tới cấp chiến thân như thế này.

Ninh Thần xoay người, áo khoác màu đen ôm lấy cơ thể cậu ấy. Ninh Thần bước vào chiếc trực thăng trước mặt, đôi môi mỏng khẽ động đậy. "Đã hoàn thành nhiệm vụ! Tôi cùng Mạch Quân sẽ tới Hoa Thành, còn mọi người hãy trở về đội Biện Kinh đi!" "Rõ thừa chỉ huy sứ!" Tiêu Mạch Quân nhanh chóng theo sau cậu ấy.

Câu nói này khi rơi vào tại những người có mặt ở đó lại giống như một tin tức bùng nổi Thế giới rộng lớn này cũng chỉ có năm chỉ huy sử mà thôi

Mi mặt của vị tiểu đội trưởng kia khẽ giật, nhanh chóng cất đạo vào bao đựng, chắp tay hành lễ, không dám đưa ra bất kì cử chỉ bất kính nào!

Vẻ mặt đẹp trai của anh ta trở nên u ám. Có đánh chết anh ta cũng không ngờ, người này lại là chỉ huy sử!

Chẳng trách vì sao ngay cả khi Liễu Ánh Ngọc khiêng đạo Liễu Anh của ông nội cô ta ra mà Ninh Thần cũng chẳng xem ra gì. Với thân phận này của anh thì dù có mười thanh đao Liễu Anh cũng chẳng là gì!

Ngón tay của vị tiểu đội trưởng kia khẽ run lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng về phía chiếc trực thăng, trong đầu anh ta lúc này chỉ còn quanh quẩn hình ảnh của ký hiệu kia.

Kim Kỳ Lân!

Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK