Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Cô bé có chút thèm thuồng. Mặc dù kẹo hồ lô này là nhà của cô bé bản thể nhưng cô bé lại rất ít khi được ăn chúng. Bởi vì kẹo hồ lô này dùng để bản kiếm tiền đóng tiền học phí cho cô bé.
Lão tử Ninh đứng bên cạnh, ánh mắt bình tĩnh mà dửng dựng nhìn về phía ba người Mã Lượng đang thoải mái ăn kẹo hồ lộ của mình.
Tô Diên cười lên tiếng: "Anh Lượng à, chúng tôi chỉ là một tiệm kinh doanh nhỏ lẻ, một ngày cũng chẳng kiếm được bao nhiều cả." "Mẹ kiếp, đừng có kể khổ với ông đây. Một triệu tiền bảo kê, không được thiếu một đồng nào!"
Mã Lượng trừng mắt, nhanh chóng cầm lấy những cây kẹo hồ lô trước mặt
Sau cánh cửa, cô bé chạy ra và hét lên: "Đừng ăn hiếp bối" "Nhóc con, mau cút đi!"
Một tên lưu manh nhanh chóng tát thật mạnh vào mặt cô bé.
Cô bé loạng choạng ngã xuống đất, nước mắt rơi lã chã, khẽ nghẹn ngào không dám khóc thành tiếng.
Tô Diên lập tức ôm con gái, hai mắt đỏ hoe: "Linh Đan, con có đau không? Để mẹ xem xem nào, ngoan, đừng khóc!" "Mẹ, tại sao bọn họ lại bắt nạt bố!" Những giọt nước mắt như những viên pha lê nhanh chóng rơi xuống. Hai mắt Tô Diên cũng trở nên ươn ướt, ôm chặt con gái không biết nên giải thích thế nào.
Đây là thế giới của người lớn
Lúc Tô Diễn ôm cô bé, túi giấy nhanh chóng rơi xuống. Tên đàn em có bộ râu có trên nhanh chóng nhặt lên: "Anh Lượng, tiền này!" "Con mẹ nó, mày có tiền mà dám giấu, đánh nó cho tao!" Mã Lượng nhanh chóng bỏ sáu triệu vào túi. Lúc hai tên đàn em đang tiến về trước, lão tử Ninh thấp giọng lên tiếng: "Tô Diên, mau đưa Linh Đan về nhà" "Anh Tư" Tô Diên sửng sốt. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Ninh Tử trông như một con mãnh thủ đáng giận dữ: "Anh nói em đưa con về nhà"
Tô Diên bế đứa nhỏ, vội vàng chạy vào sân.
Kết quả, Mã Lượng đưa tay vỗ nhẹ vào má lão tử Ninh, khinh thường lên tiếng: "Lão tử Ninh, làm sao vậy, còn muốn động tay động chân với ông đây sao?"
Ngay sau đó, Ninh Tử nhanh chóng ra tay.
Ngay khi bắt đầu, anh ta đã nhanh như cắt bắt lấy cổ tay của Mã Lượng, sau đó bẻ về phía sau.
Rằng rắc!
Sau khi âm thanh giòn giã kia vang lên, là tiếng kêu la thảm thiết của Mã Lượng: "Ôi tay tôi!" Xương gãy lìa, lộ ra phần xương trắng, máu tươi chảy xuống như thác đổ.
Mặt hung tàn này của lão tử Ninh khiến bà cô và những người quen trong hẻm cảm thấy sợ hãi. Có lẽ tất cả mọi người đều cảm thấy lão Tử Ninh lúc này thật sự rất xa lạ
Lão tử Ninh lạnh lùng nói: "Ngày thường, anh có thể xem thường tôi thế nào cũng được. Một kẻ tàn phế như Ninh Khải Hoàng tôi, năm đó khi đại gia tộc thay đổi lớn, không thể bảo vệ được chị dâu mình. Càng không thể bảo vệ được Ninh Thần là do tôi vô dụng! " "Bây giờ còn làm liên lụy đến Tô Diên cùng Linh Đan, ở nơi nhỏ hẹp này trong suốt mười năm trời. Vì thế các người dám xem thường hai mẹ con cô ấy là tự tìm đến cái chết rồi!" Lão tử Ninh lại ra tay lần nữa.
Ảnh mặt Mã Lượng trở nên đỏ ngầu, gào lên: "Hai người chúng mày mau giết chết tên đó cho ông!"
Sau đó, hai tên đàn em của gã ta mới hoàn hôn và rút con dao găm ra khỏi thắt lưng khiến những người bán hàng trong hẻm hét lên. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Con dao găm sáng bóng nhanh chóng đảm tới, thế nhưng tốc độ của lão tử Ninh lại nhanh hơn. Một củ đánh lại rơi xuống, tên đàn em nặng gần hai trăm ký nhanh chóng văng ra xa, rơi thẳng về phía quây bán lẩu tế cay kia. Những món đồ ăn vặt nhanh chóng nảy lên, tên đó chỉ có thể gào thét đau đớn.
Tên đàn em có bộ râu cả trẻ kia sợ tới mức suýt tè ra quân, không ngờ người mà họ vẫn luôn để mặc cho họ khi dễ lại là một người có võ.
Hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ
Khoảnh khác tiếp theo, lão tử Ninh lại bắt đầu ra tay. Chỉ với một cú đấm đã đấm vỡ xương bả vai của tên râu cá trê kia khiến gã ta kêu la thảm thiết.
Cả ba người đều bị thương nặng, đứng dậy khó khăn, sau đó nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Tên Mã Lượng kia oán giận quay đầu lên tiếng: "Lão tử Ninh, mày cứ đợi đó!"
Bỏ lại những lời nói tàn độc, sau đó nhanh chóng xoay người rời khỏi đó.
Trong đường hẻm là một mớ lộn xộn, nhóm người bà cô kia nhanh chóng nhìn lại. Ninh Tử đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ôm ngực ho một trận kịch liệt. "Phụt" Nhanh chóng phun ra máu.
Căn bệnh năm đó vẫn còn cho tới bây giờ khiến Ninh Khải Hoàng tựa như một người tàn phế. Không thể khiêng được vật nặng, vì thế cũng không nên động tay động chân với người khác.
Việc cố gắng vận nội công của anh ta đã động tới căn bệnh kia, đúng là tự tìm đến cái chết Tô Cầm vội vàng lao ra ngoài: "Anh Tu!" "Bố!" Cô gái nhỏ vô cùng sợ hãi.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK