Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Ninh Thần khẽ co rút khỏe miệng, mi mất nâng lên, có cảm giác ông già đứng trước mặt này đang trêu đùa anh.
Hỏi cả buổi, cái người đặc biệt đó lại ở trong đất, đó chẳng phải có nghĩa là ông ấy đã chết rồi sao?
Người đã chết cũng đồng nghĩa với mạnh mối bị đứt đoạn.
Đây chính là một mỏ linh thạch, ngay cả người như Ninh Thần cũng không thể làm như không thấy được.
Tôn Chính Hành cầm lấy cái hợp đồng chết tiệt đi đến: "Cậu
Ninh Thần, như thỏa thuận, một tháng ba mảnh linh thạch.
Chúng ta lại đây ký hợp đồng đi!" Ninh Thần liếc ông ta một cái: "Tiết học của tôi hơi nhiều !" “Một trăm tiết học một tuần, không nhiều lắm mà?" Tôn Chính Hành có chút chột dạ.
Ninh Thần nhìn lão già thật sâu, còn dám tính kế với cậu ấy, thật sự coi cậu ấy là kẻ không biết gì sao?
Hệ thống quân tình báo của Ninh Thần cậu ấy được trải rộng khắp thế giới.
Mặc dù Ninh Thần lớn lên ở biên giới phía Bắc và gần như bị cô lập với thế giới bên ngoài, nhưng tất cả các loại thông tin từ thế giới bên ngoài đều được truyền đến nơi ở của Ninh Thần mỗi ngày.
Ninh Thần cầm bút lên và gạch bỏ hai số không sau 100, biến nó thành một tiết học mỗi tuần.
Tôn Chính Hành lộ ra vẻ khổ sở, ông ta không có tư cách thảo luận chuyện này.
Đãi ngộ của hiệu trưởng là lương tháng tám mươi triệu và được cấp nhà ở “Chỗ ở của cậu Ninh Thần, lát nữa tôi sẽ cho người sắp
Lý Đức Thiện tỏ vẻ nịnh
Ninh Thần cười nhạt: "Không cần phiên toái, tôi có nơi ở tại Hoa "Không ngờ cậu Ninh Thần còn trẻ mà giàu có như vậy. Giá nhà ở Hoa Thục không thấp Có nhà riêng ở đây thì thật đáng kinh ngạc!" Chu Kiến Quốc không ngừng nói những lời bài tai. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Ninh Thần nghe vậy thì mỉm cười.
Tô Thiên Hương trợn mắt: "Nơi ở của anh ấy không phải là một ngôi nhà, mà là một trang viên
Chu Kiến Quốc trợn tròn
Một trang viên, cái này hơi quá rồi.
Tô Thiên Hương bất đắc dĩ giải thích: “Con trai trưởng nhà họ Ninh, là người đứng đầu bảy đại gia tộc ở Hoa Thục, tương lai của tập đoàn nhà họ Ninh đều là của anh ấy!”
Lý Đức Thiện cùng những người khác chợt hiểu ra. Là người gốc Hoa Thục, về cơ bản họ biết đến bảy đại hào ở thành phố này, đây mới là quý tộc thực sự.
Tôn Chính Hành rụt rè như tên trộm hỏi: "Cậu Ninh Thần với tư cách là giáo viên và hiệu trưởng, có đủ tư cách để đánh giá các giáo sư, tôi sẽ đích thân làm việc “Nói đùa sao. Chỉ dựa trên tạp chí về thuyết phản trọng lực này thôi cũng khiến cho cậu Ninh Thần dễ dàng được bầu thành viện sĩ viện hàn lâm rồi đấy!" Lý Đức Thiện hào hứng nói.
Tôn Chính Hành nhìn ông ta một cái thật sâu, ông ta biết rất rõ sinh viên tốt nghiệp Học viện quân sự Thần Lương không quan tâm đến nghiên cứu khoa học, mà là tham gia quân ngũ l Sự kếch xù của quân đội Thần Lương không thể đem ra so sánh với các cơ quan nội bộ bình thường.
Hơn nữa, người họ Ninh trước mặt này mười hai tuổi đã được điều động làm người kế tục quân chủ Thần Lương rồi. Thân phận và độ khủng bố của cậu ấy nằm ngoài sức tưởng tượng của người thường! Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Chu Kiến Quốc ngập ngừng nói: "Cậu Ninh Thần, thầy hướng dân thường sẽ chọn dẫn dắt học sinh phụ trách một dự án nghiên cứu khoa học lớn, cậu xem thế nào?" "Cậu phải về phe chúng tôi, cậu Ninh Thần, để tôi nói cho cậu nghe, hướng nghiên cứu chính của phòng nghiên cứu chúng tôi là về dự án công nghiệp phản trọng lực. Một khi thành công, thị trường toàn cầu sẽ không có đối thủ cạnh tranh, và cũng không thiếu danh tiếng"
Lý Đức Thiện rất khát vọng và háo hức muốn khiến cho Ninh Thần tham gia vào phòng nghiên cứu của mình. Ninh Thần cười nhẹ: "Chuyện này sẽ nói sau, tôi muốn biết thêm về loại đá này!" Đối với mỏ linh thạch, Ninh Thần quyết tâm phải chiếm được.
Chu Kiến Quốc lộ vẻ hồi tưởng, nói: "Ông Trần Thế và ông Vương Hạo cùng nhau đến Hoa Lâm để khảo sát kiểm tra, sau đó mang những viên đá này về, phân tích không phải kim cương nên mọi người mất hứng, vì thế cũng không hỏi nhiều." “Ông Vương Hạo chết vì ung thư phổi năm ngoái. Trước kia cũng từng khuyên ông ấy bớt hút thuốc đi, haizz!" Lý Đức Thiện và những người khác khẽ thở dài khi nhắc đến người đã khuất.
Nhưng manh mối đã bị cắt đứt. Ninh Thần lại hỏi: "Bọn họ đi Hoa Lâm mấy ngày?" “Khoảng mười ngày, bọn họ không mang theo nhiều đồ ăn, khoảng mười ngày liền rời đi."
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK