Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Đáng tiếc rằng ý nghĩ thì tốt đẹp như vậy, thế nhưng hiện thực lại quá đội tàn khốc.
Nằm đẩm của ông Thái ầm ầm đánh tới, nhưng đến khi chỉ còn cách khuôn mặt của Kiều Đông Phương ba cen-ti- mét nữa, năm tay dường như bị đình trệ, kể cả cơ thể cũng thể động đậy noi.
Áp lực này như xiềng xích khiến cho nội tâm của ông Thái dần dần bị cuốn theo nỗi sợ hãi, xuyên qua ánh mắt người ta có thể thấy được dáng vẻ khiếp sợ đầy tuyệt vọng của ông ta.
Ông ta thất thanh nói: “Khi áp trăm cây, thể áp ngàn người, cấp Chiến Thần!" Chỉ có cấp Chiến Thần mới có loại tư thái đáng sợ như vậy, trấn áp hoàn toàn cấp Tiểu Võ Sĩ trong một suy nghĩ. "Tôi đã nói rồi, ông không có tư cách thách đấu với tôi, để cho hội trưởng hội Hắc Kiếm các người đến đây đấu với tôi còn may ra!"
Kiều Đông Phương xoay người ngồi lên ghế, trở tay khiến ông Thái quỳ rạp trên mặt đất như một con chó chết. Mấy tên bảo vệ kia vừa xông vào đều sợ đến ngày người.
Ông Thái mà bọn họ kính nể, chính là một người tại to mặt lớn đã tung hoàng mấy chục năm ở Hoa Thục, còn là một gã cổ võ sĩ đáng sợ, kết quả vậy mà lại chịu phục trước mặt cậu thanh niên này? Người dẫn đầu đội bảo vệ kia mặt mũi đều trắng bệch rồi, không ngờ người lúc trước tiếp lời lại khủng bố đến vậy. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Ánh mắt ông Thái lộ ra một tia hung ác, giống như liều chết cũng muốn đấu tranh kéo theo Kiều Đông Phương xuống nước. Kiều Đông Phương cười nhạt. “Chính là ánh mắt này thế này mới giống người của hội Hặc Kiểm chứ!” “Cậu rốt cuộc là ai, nhân vật cấp Chiến Thần ở Bắc Việt với lương đao, không thể nào là hạng người vô danh bừa bãi!” Ánh mất ông Thái gắt gao nhìn chăm chăm
Ninh Thần ngồi xuống, rót đầy trà nóng, thưởng thức vị đẳng của trà, thản nhiên nói: “Anh ta tên là Kiều Đông Phương!” “Con sói của Đông Đô, là cậu!” Ông Thái toàn thân run lấy bay.
Cơ thể của ông Thái run lên, đều do bản năng sợ hãi của bản thân, khiến ông ta không thể nào kiềm chế được. Trong mắt người ở các nước nhỏ, cái tên con sói của Đông
Đô, Kiều Đông Phương chính là ma quỷ, vừa hung ác vừa đáng Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
SO.
Ở Bắc Việt, mười người hung ác nhất của quân Thần Lương, chỉ đứng sau mỗi Ninh Thần Vương, cùng nhau nằm giữ hàng triệu kỵ binh tinh nhuệ.
Ông Thái không thể nào ngờ được sẽ gặp được Kiều Đông Phương, một trong mười người hung ác đó ở nơi này.
Nhất thời trong lòng ông ta như hóa thành tro tàn, biết rằng bản thân khó có thể thoát nổi cái chết.
Kiều Đông Phương cười nhẹ:" Tên nhãi con của hội Hắc Kiếm, tiến ông ta lên đường đi!” “Rõ!” Tiêu Mạch Quân vừa chuẩn bị muốn ra tay.
Ở ngoài cửa quán bar, một cậu thanh niên tóc ngắn cất cao giọng nói: "Khoan đã!” Kiều Đông Phương liếc mắt qua, ánh mắt lại hiện ra vẻ sắc lanh.
Tiêu Mạch Quân kiêng dè nói: "Tả Chí Trung!”
Thanh niên tóc ngắn ung dung bước tới, trên mặt mang theo một nụ cười thoải mái, đúng là Tả Chí Trung, đội trưởng ám bộ Châu Giang.
Tả Chí Trung lại một lần nữa xuất hiện, chắp tay thi lễ: "Người này tôi phải mang đi!” “Người của ám bộ, bây giờ đều không có phép tắc như anh sao?” Kiều Đông Phương liếc qua, ánh mặt như như thành kiếm sắc bén đây sát khí.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK