Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Vệ sĩ đó giơ nằm đảm lên, trong nháy mắt lại hạ xuống. Ánh mắt của Ninh Thần bình tĩnh, giơ tay trái trắng nõn lên, và ngay lập tức lại hạ xuống.
Bùm!
Vệ sĩ thân hình vạm vỡ cao 1m9 bỗng bay ngược ra hành lang, không rõ sống chết.
Lương Thăng kinh sợ, sức mạnh khủng bố này có phần đáng sợ
Anh ta sợ sệt hỏi: "Mày là ai!”
Ninh Thần không thèm liếc mắt nhìn anh ta, khom lưng đỡ ông lão đứng lên.
Ninh Thần là ai?
Nói đến vùng đất hơn 3 triệu ở phương Bắc, không không biết đến cái tên Ninh Thần!
Người trấn giữ phương Bắc là anh ấy!
Có người đã từng thêm chữ "Vương” đằng sau tên Ninh Thân của anh ấy.
Tất cả mọi người đều gọi anh ấy là Ninh Thần Vương! Lúc đó Ninh Thần mới mười bảy tuổi, đang ở cái tuổi lông bông của thiếu niên, nhưng Ninh Thần tự mặc lên bộ quần áo thường dân và không nhận chữ Vương này.
Lúc này, Ninh Thần nhẹ nhàng nói: “Anh có biết ông ấy là ai không?" "Ai? Là một lão già, ha!” Lương Thăng không hề đổi cái vẻ mặt khinh bị đó. Ninh Thần nhẹ nhàng đáp: "Người ông ấy đầy sẹo, là người quang vinh, có công lao, hôm nay phải chịu sự sỉ nhục của anh, đúng là tiểu nhân lộng quyền” "Công lao? Lão già này từng là lính à?” Lương Thăng không hề thay đổi tính cách,
Anh ta thật sự có cảm giác nhà họ Lương có thể một tay che trời.
Nhưng cái gọi là nhà họ Lương trong mắt của Ninh Thần chỉ là kẻ tiểu nhân mà thôi!
Lương Thăng có biết Thần Vương mà giận thì máu chảy đỏ cả nghìn cây số không! Một bộ quần áo thường dân có thể đánh lui tám nghìn kẻ địch ngoài biên giới, khi Ninh Thần mười bảy tuổi đã một mình trấn giữ phương Bắc, một người một kiếm giết 720.000 kẻ địch, xương cốt chất thành núi.
Từ đó Ninh Thần Vương gần với cái tên hung hãn
Thường dân không chết, không ai dám đến biên cương Quốc Nguyệt nửa bước!
Ninh Thần nói nhỏ: “Linh phòng cháy cũng là lính, trong trận hỏa hoạn lớn, ông ấy lấy mạng mình ra để bảo vệ các người, vậy mà hôm nay đổi lại là sự sỉ nhục của các người, vậy thì người như anh, đáng giết.
Chỉ với nửa câu cuối của Ninh Thần đã khiến cho luồng sát khí chấn động, hải âu đập cánh bay, cá trắng nhảy xuống nước, sự sợ hãi của động vật đến từ bản năng!
Lương Thăng sợ hãi nhưng lại hung dữ nói: "Ở Hoa Thục này, không ai có thể động đến tao, vì tao người nhà họ Lương, mày xúc phạm cũng không được!”
Bup!
Ninh Thần có ý muốn giết anh ta nhưng nghe thấy lời nói đó thì lại giữ lại cho anh ta một mạng.
Sau khi bị tát một cái, Lương Thăng bay lên không trung và nằm xoài ra đất như con chó chết. “Nhà họ Lương rất có thể lực à?”
Ánh mắt Ninh Thần rất lạnh lùng, nhiệt độ toàn khoang tàu dường như giảm xuống 3 độ.
Hành khách xung quanh gật đầu theo bản năng, vì nhà họ Lương ở Hoa Thục này thật sự có thể gọi là thế lực ngút ngàn! Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Đánh Lương Thăng cũng đồng nghĩa với việc gây ra đại họa Đôi môi mỏng của Lương Thăng khẽ động: “Đợi đến khi đến Hoa Thục, tôi sẽ cho anh thấy thế nào là thế lực thật sự!”
Lương Thăng nói ở thành phố Hoa Thục, không một ai có thể động đến anh ta ư? Rất là kiêu ngạo đây!
Ninh Thần không ngại đến Hoa Thục sẽ khiến Lương Thăng nhận thức thể nào là thế lực thật sự l
Ông lão được dìu lên, nước mắt chảy ròng ròng, như một cậu bé chịu oan ức, nói: “Bao nhiêu năm rồi, không ngờ còn có người nhớ đến chúng tôi, chàng trai trẻ, cảm ơn cậu!”
Ninh Thần cười một cách điềm đạm, dìu ông lão về chỗ nghỉ ngơi, mặc cho Lương Bắc điên cuồng chửi rủa. “Khi tàu đến bờ, ông đây sẽ giết mày! “Xúc phạm tạo, cũng chính là xúc phạm nhà họ Lương, khi xuống thuyền cũng là lúc mày chết "Hãy tận hưởng những giây phút cuối cùng này đi!”
Đôi mắt Lương Thăng cay độc, trong lòng hận Ninh Thần đến thấu xương.
Những khách ở trên tàu cũng không dám lo chuyện bao Sau đó tiếng còi tàu vang lên, tốc độ giảm dần, từ từ tiến về đồng. cảng.
Trong khoảng không rộng lớn ở cảng, một lão quản gia dân theo năm mươi tên vệ sĩ mặc đồ đen, sắc mặt lộ rõ vẻ nghiêm nghị chờ sẵn vị đã nhận được điện thoại của cậu hai nhà họ.
Đường đường là cậu hai của nhà họ Lương lại bị đánh thành ra như thế này!
Ở thành phố Hoa Thục này, cho dù là ai cũng đều phải chết. Cho dù có là người của một trong bảy danh gia kia, thì hôm nay nếu không chết cũng phải tàn phế.
Ông quản gia lớn tuổi đã hạ quyết tâm.
Sau khi tàu cập bến, Lương Thăng khập khiêng xuống tàu, ông quản gia vội vàng lên trước. "Cậu hai
Năm mươi tên vệ sĩ cường tráng, cúi đầu đồng thanh hét lên.
Còn những hành khách khác ở trên tàu cũng cúi đầu với vàng rời đi.
Chờ hành khách lần lượt rời đi hết, Ninh Thần nhìn quê hương lâu ngày không gặp, thì thầm: "Càng về gần quê càng sợ, không ngờ mình cũng có cảm giác này!”
Lương Thăng cười khinh bỉ, cho rằng Ninh Thần sợ, không dám xuống thuyền.
Anh ta hét lên: “Không phải mày nói cho tao thấy thế nào là thế lực thật sự ở Hoa Thục sao? Rồi sao, không dám xuống à, đồ nhát gan!” “Ở Hoa Thục, nhà họ Lương chúng tôi chính là quyền lực nhất.
Lão quản gia đập tay: “Lôi anh ta xuống!”
Mười mấy tên vệ sĩ cường tráng vừa mới chuẩn bị hành động!
Thì chỉ thấy ở bến tàu rộng lớn này, gió thu thổi đìu hiu, lá vàng cuộn lại, như có ai đó dọn rồi.
Hôm nay có rất ít người.
Ở phía Đông Nam có một thanh niên mặc một quần áo màu đen từ từ xuất hiện, đi đứng rất chính tế.
Dần dân số người lên đến hàng nghìn người, đều mặc quần áo màu đen, mặt quấn khăn đen, quanh hồng đất một thanh kiếm dài màu đen, thanh kiếm dài khoảng 1,11m, trước ngực có một vết màu đỏ, dấu này hình như có hơi giống... đạo Thần Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Vương!
Cả bến tàu xuất hiện hơn nghìn thanh niên đồ đen, chậm rãi tiếp cận tàu khách.
Bước đi của nghìn người đều như một, khí thế ngút trời, không chếch một li
Phút tiếp theo.
Nghìn người rút kiểm ra khỏi vỏ, sát khí phỏng tận mây xanh.
Mỗi một người đều có thái độ lạnh lùng, đôi mắt đầy vẻ cứng rắn, hơn nữa còn lộ ra tín ngưỡng điên cuồng!
Chẳng qua là người trên tàu đó, tùy mặc đồ thường nhưng lại là tín ngưỡng chung của bọn họ! dân,
Mười bảy tuổi anh ấy rời thành phố, cho đến hôm nay đã 13 năm chưa trở về!
Còn hôm nay ngày trở về cũng là lúc phong Vương và đội vương miện!
Hàng nghìn người được huy động đến bến tàu, quỳ một gối dưới đất, kiếm cằm xuống đất, đón người đó bằng một đại lễ như vậy.
Hàng nghìn người đồng thanh hộ: "Sở chỉ huy Quốc Bắc chào mừng sự trở lại của chỉ huy sứ
Giọng nói hào hùng, vang tận trời xanh. Đó chính là thế lực mà Ninh Thần đã nói
Cảnh đó khiến Lương Thăng vô cùng kinh ngạc, khó mà Sắc mặt lão quản gia càng thêm tái nhợt, kinh nghiệm sống tưởng tượng được. của cả đời người nói cho ông ta biết, hôm nay đã chọc ghẹo một nhân vật không tầm thường!
Nhân vật lớn như này, nằm ngoài tầm với của nhà họ Lương Ninh Thần châm chậm bước xuống thuyền, cười nhạt: "Tôi là thường dân, không quan không tước, nên là gọi tên tôi là được rồi!” "Tôi không dám, quy tắc còn đó không thể vượt quá bẩn phận được, tên riêng của ngài, cả đất nước ai dám gọi thẳng a!” Anh ta là người đứng đầu cả ngàn người nên phải giữ cái đầu rắn rỏi, sắc sảo và hung hãn. Ninh Thần nhìn anh ta cười mim: “Tiểu Mộ Dung, không ngờ hôm nay mọi người đến đón tôi, e là vượt ranh giới rồi!” Sở chỉ huy Quốc Bắc có trọng trách rất lớn, chịu trách nhiệm những việc nan giải trong khu vực 830000km2.
Nhưng đây là Quốc Trung!
Mà thành phố Hoa Thục, là một thành phố của Quốc Trung, trước đây có rất nhiều người gọi đây là... Trung Nguyên “Vượt ranh giới thì vượt ranh giới, chỉ huy sứ trở về không gặp phải phiền phức chứ?"
Chàng trai trẻ Mộ Dung liếc mắt qua Lương Thăng. “Anh ta nói ở thành phố Hoa Thục này, không ai có thể động đến anh ta!"
Ninh Thần búng tay cười thầm.
Huh!
Hàng nghìn người đứng lên, mũi kiếm chĩa vào Lương Thăng khiến anh ta sợ phát khóc.
Lương Thăng đã từng nói, ở Hoa Thục này không ai có thể động vào anh ta!
Nhưng hôm nay, hàng nghìn người ở đây đừng nói là động vào anh ta, đến cả ba đời nhà họ Lương cũng nằm trong tay họ.
Lão quản gia đổ mồ hôi hột, không ngừng xin lỗi: "Thưa ngài, đây có lẽ là hiểu lầm!” “Vậy thì cứ để hiểu lầm này tiếp tục đi!” Mộ Dung dẫn mọi người đi.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK