Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Lúc ông ta đang ngẩn người.
Ninh Thân dửng dưng lên tiếng: "Thầy Tôn, tôi là Ninh
Than!" "À... Chuyện này..!” Tôn Chính Hành cảm thấy mờ mịt, không biết nên mở miệng thế nào.
Ninh Thần cười khẽ: “Tôi và Thiên Hương đang ở trước của phòng làm việc của ông. Phiền ông có thể đến đây một chút được không?” "Thiên Hương sao? Chính là cô gái đó sao? Tối qua cô bé nói với tôi rằng hôm nay có người chuyển trường đến. Người đó không phải là cậu đó chứ?" Tôn Chính Hành đột nhiên giật mình.
Ninh Thần khẽ "Ừ” một tiếng.
Kết quả, Tôn Chính cảm thấy vừa mừng vừa lo. Không ngờ hạnh phúc lại đến bất ngờ như thế.
Người đàn ông tám mươi tuổi nhanh nhẹn chạy nhanh xuống từ tòa nhà nghiên cứu bên cạnh, chạy thẳng đến tận văn phòng hiệu trưởng.
Lúc này, cửa phòng hiệu trưởng mở ra.
Vị giáo viên nữ lúc này lại nhíu mày: "Hai người còn chưa đi sao?" "Vớ vẩn! Cô đuổi ai đi đấy?"
Tôn Chính Hành thở hổn hển, trán ông ta đầy mồ hôi. Cô giáo kia cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. "Hiệu trưởng, ông sao vậy?" "Không phải việc của cô, mau ra ngoài pha trà cho tôi!"
Tôn Chính Hành nhanh chóng kêu cô giáo kia đi pha trà, sau đó mời Ninh Thần vào phòng nói chuyện.
Tô Thiên Hương đút hai tay vào túi, cảm thấy quen thuộc với nơi này, vừa bước vào liền nhanh chóng ngôi xuống, lên tiếng giới thiệu: "Anh ấy chính là người mà tôi nói tối qua, Ninh Than." "Tôi biết, chúng tôi đã gặp nhau năm năm trước!" Tôn Chính Hành nói.
Tô Thiên Hương cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ Tôn Chính Hành lại có quen biết với Ninh Thần. Hơn nữa lại còn quen biết nhau từ năm năm trước! Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Đôi môi mỏng của Ninh Thần khẽ động đậy: "Tôi chính thức tự giới thiệu mình, Ninh Thân, con trai cả của nhà họ Ninh, từ nhỏ đã sinh ra ở Biện Kinh" "Cậu là người Biện Kinh bọn tôi. Lúc trước khi còn ở học viện quân sự Thần Lương lại không nghe cậu nhắc tới việc này."
Tôn Chính Hành cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thế nhưng trên gương mặt già nua của ông ta lại có hơi lúng túng.
Dù sao ông ta cũng là người bị học viện quân sự Thần Lương đuổi đi. Khi nhắc tới chuyện đó, Tôn Chính Hành cũng không cảm thấy giận dữ. Bởi vì ông ta biết tiêu chuẩn chọn giáo viên ở Thần Lương vô cùng cao.
Thế chuyện này lại là chuyện vô cùng bí mật, ông ta cũng không nói với con gái mình dù chỉ là nửa chữa
Tô Thiên Hương nở nụ cười: "Sao, nếu đã là người quen thì mau chóng giúp anh ấy làm thủ tục nhập học đi." "Nhập học sao? Chuyện này không thể được!" Tôn Chính
Hành vội vàng lắc đầu.
Tô Thiên Hương khẽ nói: "Lão giả thổi tha này, tối hôm qua ông đã đồng ý rồi, thế nhưng sao bây giờ lại đổi ý?
Tranh chấp bắt đầu nổ ra, khiến các bị trưởng khoa ngồi ở bên ngoài đều cảm thấy kinh ngạc. Tôn Chính Hành nghiêm nghị nói: "Con nhóc này, nếu không phải nể mặt bà nội cháu thì bây giờ ông đã đuổi cháu ra khỏi đây rồi đấy! Cháu có biết cậu ấy là ai không?" "Thế ông biết tôi cùng anh ấy có quan hệ thế nào không? Tô Thiên Hương tức giận trợn mắt Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tồn Chính Hành ngày người.
Chờ tới khi phục hồi lại tinh thần, Tôn Chính Hành là người từng trải. Thấy đây quả thật là một đôi trai tài gái sắc, dường như đã đoán được hai người họ là người yêu của nhau thì cười một cái, hóa ra ông ta mới chính là người ngoài
Tôn Chính cười khổ: "Với tài năng của cậu Ninh đây mà theo học ở đây quả thật là quả uổng phí tài năng. Nếu hai người đã đồng ý thì tôi sẽ mời cậu ấy đến đây làm giảng viên, giảng dạy cho sinh viên có được không?" "Ông già, ông điên rồi sao?" Tô Thiên Hương cảm thấy có hơi khó tin.
Đại học Biện Kinh mời một tên nhóc hai mươi tuổi, ngay cả tuổi làm thầy giáo bình thường cũng chưa đủ mà lại đến làm giảng viên sao?
Phải biết rõ một điều rằng, giảng viên được đến giảng dạy tại một trường đại học thì phải tới học vị tiến sĩ hoặc thạc sĩ thi mới có thể làm được.
Điều này phụ thuộc vào việc các sinh viên làm được nghiên cứu cho riêng mình.
Nhìn chung họ là những người có tài năng trong một lĩnh vực nào đó.
Ninh Thần cười khẽ: "Tôi không thể đảm bảo được việc mỗi ngày đều có mặt ở trường được." "Đừng vội từ chối, cậu xem vật này như tiền lương của mình được không?"
Tôn Chính Hành xoay người mở két sắt ra, bên trong là một số vật phẩm quan trọng và một số tài liệu.
Một chiếc hộp gỗ được mở ra, bên trong đó có một viên đá trong xuống, trông như năm tay của một đứa trẻ, có hình lục giác, vô cùng đẹp mắt.
Tô Thiên Hương ngạc nhiên hỏi: "Kim cương sao?" "Không, là linh thạch" Ánh mắt Ninh Thần sáng lên.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK